THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 136-phần 1
Giữa buổi sáng, bầu trời vẫn nặng những mây, và một làn khói trắng bốc lên từ ống khói nhà nguyện Sistine. Những cuộn khói màu ngọc trai bốc lên tận trời xanh, rồi chậm rãi tản ra. Trên quảng trường St. Peter, phóng viên Gunther Glick trầm ngâm nhìn làn khói. Hồi kết… Chinita Macri bước lên từ phía sau, tì máy quay lên vai. - Đã đến lúc rồi đây! - cô nói. Glick buồn bã gật đầu. Anh ta quay sang nhìn Chinita, vuốt mái tóc của mình, rồi hít một hơi thật sâu. Bản tin trực tiếp cuối cùng của mìnhđây, anh ta thầm nghĩ. Một số người bắt đầu xúm đến xem. - Truyền hình trực tiếp sau60 giây nữa. - Chinita nói. Glick quay lại nhìn mái ngói của nhà nguyện Sistine nhô lên sau lưng mình: - Cô có lấy được cuộn khói không? Macri kiên nhẫn gật đầu: - Tôi biết cách lấy hình, Gunther ạ! Glick chẳng nói thêm gì. Dĩ nhiên là cô ta biết cách lấy hình. Những thước phim mà Chinita ghi được đêm hôm qua có thể mang lại cho cô ta giải Pulitzer cũng nên. Nhưng còn những hành động của Glick thì… anh ta không muốn nghĩ đến nữa. Chắc chắn là BBC sẽ sa thải mình, Glick biết thế. Chắc chắn đài BBC sẽ phải đối mặtvới những đơn kiện của cácthế lực không thể xem nhẹ CERN và George Bush chắc chắn nằm trong số ấy. - Trông anh ổn lắm. - Chinita động viên. Đứng saumáy quay, cô đang nhìn anh ta vẻ lo lắng. - Tôi đang băn khoăn không hiểu có nên.. - Cô do dự. - Khuyên bảo tôi vài lời chứgì? Macri thở dài: - Tôi đang định bảo anh là không cắn phải tỏ ra đao to búa lớn làm gì. - Tôi hiểu. - Glick đáp. - Cô muốn thông báo sự việc mộtcách nhẹ nhàng và khách quan. - Hoàn toàn khách quan. Tôitin tưởng ở anh đấy. Glick mỉm cười. Hoàn toàn khách quan? Cô ta điên mất rồi hay sao? Một sự kiện như đêm qua xứng đáng vớimột cách tiếp cận khác hẳn. Hơi lắt léo một chút. Một quả bom cuối cùng. Một sự tiết lộđầy bất ngờ. May mắn thay, Glick vẫn cònmột lá bài nữa, đang giấu trong tay áo. *** - Chuẩn bị… năm… bốn… ba… Nhìn qua ống kính máy quay, Chinita Macri cảm nhậnđược một cái nhìn đầy ranh mãnh trong mắt Glick. Mình thật là điên rồ khi để cho anh ta làm thế này, cô thầm nghĩ, mình đang nghĩ gì không biết! Nhưng không còn thời gian để nghĩ lại nữa. Họ đã lên hình. - Truyền hình trực tiếp từ thành Rome. - Glick bắt đầu nói. - Tôi là Gunther Glick. - Anh ta chăm chú nhìn máy quay khi cuộn khói trắng đang bốc lên từ ống khói nhà nguyện Sistine phía sau. - Thưa quý vị, đây là thông tin chính thức. Hồng y Saverio Mortati, 79 tuổi, đã được bầu làm Giáo hoàng tiếp theo của thành Vatican. Ban đầu tưởng như không được đề cứ, thế nhưng Hồng y Mortati đã giành được số phiếu cao nhất trong lịch sử của Hồng y đoàn. Quan sát Glick, Macri bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay đột nhiên anh ta cóvẻ nhà nghề hơn hẳn. Thậmchí còn có vẻ giản dị quá mức. Lần đầu tiên trong đời,Glick trông ra dáng một phóng viên thực thụ. - Và cũng theo như bản tin trước của chúng tôi, đến giờphút này thì Vatican vẫn chưa đưa ra bất cứ lời bình luận nào về sự kiện màu nhiệm đêm hôm qua. Tốt lắm, cảm giác lo lắng trong lòng Chinita bắt đầu giảm dần. Cứ thế này thì rấttốt. Lúc này nét mặt của Glick bắtđầu trở nên đau xót: - Đêm qua là đêm của những điều kỳ diệu, nhưng cũng là một đêm đầy bi kịch.Bốn vị Hồng y đã bị thiệt mạng, Tổng Tư lệnh Olivettivà đại uý Rocher của đội lính gác Thuỵ Sĩ cũng đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Hai người nữa cũng đã thiệt mạng, đó là Leonardo Vetra, một nhà khoa học nổitiếng của CERN, một nhà tiênphong trong công nghệ phảnvật chất; cùng với ông là Maximilian Kohler, giám đốc của CERN, người đã đến Vatican để giúp tháo gỡ khókhăn, nhưng đã từ trần khi công việc chưa kết thúc. Vẫn chưa có thông báo chính thức về cái chết của ông Kohler, nhưng theo phỏng đoán của nhiều ngườithì nhà khoa học này qua đời do những biến chứng của một căn bệnh mãn tính. Macri gật đầu. Bản tin thế này là tốt lắm rồi. Đúng nhưhai người đã thảo luận từ trước. - Và sau vụ nổ trên bầu trời thành Vatican đêm qua, công nghệ phản vật chất của CERN đã trở thành đề tài nóng trong giới khoa học, gây ra rất nhiều tranh cãi và sự phấn khích. Sáng nay, Sylvie Baudeloque, trợ lý của ông Kohler tại Geneva, đã tuyên bố rằng ban giám đốc của CERN sẽ tạm ngừng cấp phép cho những nghiên cứu tiếp theo cho đến khi giải quyết đượcvấn đề an toàn đối với phản vật chất, dù họ rất hào hứng về tiếm năng của công nghệ này. Tuyệt lắm, Macri thầm nghĩ.Không chê vào đâu được. - Một người lúc này không xuất hiện trên màn hình củachúng tôi, đó là Robert Langdon, một giáo sư của đại học Harvard, người đã bay đến thành Vatican, và dùng những kiến thức chuyên sâu của mình để giảiquyết vụ khủng hoảng về Illuminati. Lúc đầu ai cũng tưởng là anh đã bị thiệt mạng trong vụ nể phản vật chất, nhưng chúng tôi vừa nhận được tin báo rằng đã có người trông thấy Robert Langdon trên quảng trường St. Peter ngay sau vụ nổ.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 136-phần 2
Nhiều người vẫn đang phỏng đoán không hiểu Langdon đã thoát chết bằng cách nào. Theo phát ngôn viên của bệnh viện Tiberinathì Robert Langdon đã rơi xuống dòng sông Tiber ngay sau vụ nổ, và đã được sơ cứu, rồi cho xuất viện. - Glick phướn mày, và nhìn thẳng vào ống kính máy quay. - Và nếu đó đúnglà sự thật thì… đêm qua quả là một đêm huyền diệu. - Kết thúc tốt lắm! Macri cười hồ hởi. Không vấp một lần nào! Bây giờ thì chào khán giả đi! Nhưng Glick không chào. Thay vào đó, anh ta ngừng lại giây lát rồi tiến lại gần máy quay, miệng mỉm cười đầy bí hiểm: - Nhưng trước khi tạm biệt khán giả… - Đừng! - Tôi có một vị khách mời… Bàn tay đang điều chỉnh máy quay của Chinita như đông cứng lại. Khách mời? Anh ta làm cái quái gì thế? Khách nào! Chào đi thôi! Nhưng Chinita biết là đã quámuộn mất rồi. Glick đã bắt đầu nói tiếp: - Người mà tôi sắp giới thiệu với quý vị là một học giả danh tiếng người Mỹ. Chinita lưỡng lự. Cô nín thở khi Glick quay sang đám người đang đứng túm tụm ngay gần đó và ra hiệu mời vị khách bước lại gần. Macrithầm cầu nguyện. Xin hãy nói với tôi rằng Glick đã tìm được Robert Langdon, và sẽkhông lảm nhảm về những âm mưu của Illuminati nưa. Nhưng khi vị khách mời của Glick bước tới, tim Macri chùng hẳn xuống. Đó khôngphải là Robert Langdon, mà là một người hói đầu, mặc chiếc sơ mi vải flannel và quần bò. Ông ta đeo kính, và cầm một cây ba-toong. Macri phát hoảng. Chết rồi! - Tôi xin được giới thiệu! - Glick tuyên bố, - một học giảdanh tiếng của trường Đại học De Paul tại Chicago, chuyên nghiên cứu về Vatican, tiến sĩ Joseph Vanek. Khi người đàn ông này xuấthiện bên cạnh Glick trong ống kính máy quay, Macri lưỡng lự. Đây không phải là một người mê đắm những âmmưu của hội Illuminati. Macri đã có lần nghe nói về ngườinày. - Thưa Tiến sĩ Vanek. - Glick nói - Tiến sĩ muốn chia sẻ với chúng tôi một thông tin đặc biệt về Mật nghị Hồng y đêm qua đúng không ạ? - Đúng thế. Tiến sĩ Vanek trả lời. - Sau một đêm đầy những sự kiện đáng kinh ngạc như thế, tưởng rằng chẳng còn gì khác có thể khiến chúng ta ngạc nhiên được nữa. Thế nhưng… - Ông ta ngừng lời. Glick mỉm cười: - Thế nhưng vẫn còn một tình tiết rất ly kỳ nữa. Vanek gật đầu: - Đúng thế. Thông tin này có thể khiến quý vị bối rối,nhưng quả thật là dường như lần này Hồng y đoàn đãvô tình bầu chọn hai Giáo hoàng. Suýt nữa thì Macri đánh rơi máy quay xuống đất. Glick mỉm cười tinh quái: - Tiến sĩ nói là hai Giáo hoàng sao? Nhà nghiên cứu kia gật đầu: - Đúng thế. Quý vị biết rằng tôi đã dành cả đời mìnhđể nghiên cứu về luật bầu chọn Giáo hoàng. Mật nghị Hồng y gồm những thủ tục cực kỳ phức tạp, và ngày nay thì người ta đã lãng quên hoặc lờ đi phần lớn những chi tiết rườm ra không cần thiết. Có lẽ cả vị Đại cử tri cũng không biết điều mà tôi sắp nói. Tuy nhiên… theo những luật cổ được ghi lại trong cuốn Romano Pontifici Eligendo Numero 63(1)… thì bỏ phiếu không phải là cách thức duy nhất để bầu chọn Giáo hoàng mới. Có một cách thứckhác, đơn giản và thánh thiện hơn được gọi là"Tuyên bố bằng cách tung hô". - Ông ta ngừng lời giâylát - Và đêm qua thì điều đóđã xảy ra. Glick nhìn xoáy vào vị khách của mình: - Xin mời tiến sĩ nói tiếp! - Chắc các vị vẫn còn nhớ, - nhà nghiên cứu nói tiếp, -đêm qua, lúc Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đứng trên nóc Đại thánh đường, tất cả các vị Hồng y Giáo chủ đứng dưới quảng trường đã đồng thanh hô vang tên của ngài. - Đúng thế, tôi vẫn còn nhớ. - Liên quan đến chi tiết này,xin quý vị cho phép tôi đọc nguyên văn luật bầu cử cổ. Ông ta lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy, hắng giọng, và bắt đầu đọc. - Bầu chọn bằng phương pháp tung hô là khi… tất cả các vị Hồng y Giáo chủ vô tình cùng một lúc đồng thanhtung hô tên của một cá nhân, như thể họ nhận được thông điệp của Chúa trời. Glick mỉm cười: - Theo tiến sĩ thì đêm hôm qua, khi các vị Hồng y Giáo chủ cùng đồng thanh hô vang tên của Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca thì cácngài đã bầu Giáo chủ Thị thần làm Giáo hoàng phải không ạ? - Quả là như vậy. Chưa hết,cũng theo luật cố, trong trường hợp bầu chọn bằng biện pháp tung hô thì không cần phải xét tới những điềukiện đề cử, và bất kỳ tu sĩnào, sau khi được thụ phong linh mục, giám mục, hay Hồng y, đều có thể được bầu chọn. Vì thế, như anh đã thấy, trong đêm qua thì Giáo chủ Thị thần đã đápứng đủ tất cả mọi điều kiện và thủ tục để trở thành Giáohoàng. - Lúc này tiến sĩ Vanek nhìn thẳng vào ống kính máy quay. - Sự thật là đêm qua, Giáo chủ Thị thần đã được bầu làm Giáo hoàng, và chỉ tại vị trong vòng 17 phút. Và nếu như ngài không thăng thiên một cách đầy huyền bí trong cộtlửa ấy, thì lúc này thi thể của ngài hẳn đã được an táng trong hầm mộ của Vatican cùng với những Giáo hoàng khác. - Xin cảm ơn tiến sĩ. - Glickquay sang nhìn Macri, mỉm cười đầy đắc thắng. - Chi tiết này làm sáng tỏ… Chú thích: (1) Romano Pontifici EligendoNumero 63: Tiểu thuyết có số 63
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 137(chương cuối)-phần 1
Đứng trên những bậc thang cao nhất của công trình Roman Coliseum, Vittoria vừa cười vừa gọi: - Robert, nhanh lên nào! Đáng ra em nên lấy chồng trẻ mới phải! - Nụ cười của cô gái thật diệu kỳ. Anh cố sức theo kịp Vittoria, nhưng hai chân nặng như đeo đá. - Đợi đã nào, - anh van vỉ,- đợi anh với… Có ai đang đấm thùm thùm trong đầu anh. Robert Langdon giật mình thức giấc. Tối. Anh nằm yên trên chiếc giường mềm mại và êm ái, vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu. Những chiếc gối lông ngỗng này thật to và thật êm. Một mùi thơm dịuthoảng trong không khí. Cuối phòng, hai cánh cửa đôi bằng kính mở ra ban công rộng rãi, và anh thấy gió đang đùa giỡn với những đám mây ánh lên màusáng bạc dưới ánh trăng. Langdon cố nhớ lại tại sao mình lại ở đây và… đây là đâu. Những sự kiện như siêu thực bắt đầu cuộn lên trong trí nhớ của anh… Một giàn lửa thiêu bí hiểm… một thiên thần bỗng xuất hiện trước mắt đám đông… bàn tay mềm mại của cô gái nắm lấy tay anh, và dắt anhđi vào đêm tối… đưa tấm thân mệt mỏi và kiệt quệ củaanh băng qua những con phố… dẫn anh đến đây… đến căn phòng này… rồi khi anh đã mụ đi khi buồn ngủ lại đỡ anh vào nhà tắm… đặtanh lên giường… và trông chừng anh khi anh ngủ say như chết. Trong bóng tối, Langdon đã nhận ra chiếc giường thứ hai. Chăn đệm nhàu nát, nhưng không có người. Tiếng nướcchảy vọng ra từ một căn phòng nào đó rất gần. Nhìn chiếc giường của Vittoria, anh thấy những chữ viết hoa được thêu trên vỏ gối: KHÁCH SẠN BERNINI. Langdon mỉm cười Vittoria đã lựa chọn thật khôn ngoan. Khách sạn Bernini sang trọng và cổ kính trông xuống đài phun nước Triton của Bernini… tìmkhắp thành Rome cũng không thể thấy khách sạn nào khác phù hợp hơn. Vẫn nằm trên giường, Langdon nghe tiếng gõ cửa, và nhận ra đó chính là âm thanh đã khiến anh thức giấc. Có người đang gõ cửa. Tiếng gõ vang lên to và rõ hơn. Bối rối, Langdon nhỏm dậy. Không một ai biết mình đang ở đây, anh thầm nghĩ, lòng thoáng thấy e ngại. Khoác tấm áo choàng sang trọng của khách sạn Bernini lên người, anh ra khỏi giường, bước đến tiền sảnh. Đứng do dự giây lát bên cánh cửa gỗ sồi, rồi anh mở cửa. Một người thanh niên khỏe mạnh, mặc bộ quần áo đặc trưng màu vàng và đỏ tía đang nhìn anh. - Tôi là thiếu uý Chartrand thuộc đội lính gác Thuỵ Sĩ. - Người đó nói. Langdon biết quá rõ người này: - Làm… thế nào mà… anh tìmđược chúng tôi? - Đêm qua tôi thấy hai vị rời khỏi quảng trường nên đã đi theo. Tôi rất mừng vì hai vị vẫn còn ở thành Rome. Đột nhiên Langdon thoáng thấy lo lắng, biết đâu anh chàng thiếu uý này được Hồng y đoàn phái đến đây để áp giải anh và Vittoria về thành Vatican cũng nên. Suy cho cùng thì ngoài Hồngy đoàn ra, chỉ có mỗi hai người biết sự thật. Nên họ có những nghĩa vụ về pháp lý. - Đức Thánh Cha yêu cầu tôi chuyển đến cho ông cái này. Chartrand nói, và đưa cho anh một phong bì đóng dấu của Vatican. Anh mở phong bì, đọc bức thư viết tay ở bên trong.. "Thưa ông Langdon và cô Vetra, Từ đáy lòng mình, tôi mong rằng các vị sẽ suy xét thật chín chắn về những gì đã xảy ra trong vòng 24 giờ qua, nhưng sau những gì các vị đã làm cho giáo đoàn,tôi không dám mạo muội yêu cầu các vị thêm bất cứ điềugì. Vì thế, tôi cầu mong ông hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim. Ngày hôm nay, thế giới dường như đã trở nên tốt đẹp hơn nhiều… có những câu hỏi mà bản thân chúng hàm chứa nguồn sức mạnh lớn lao hơn câu trả lờirất nhiều. Cánh cửa của tôi luôn rộng mở, Đức Thánh Cha Saveno Mortati" Langdon đọc bức thư hai lần. Rõ ràng là Hồng y đoàn đã chọn được một người lãnh đạo vững vàng và caothượng. Langdon chưa kịp nói gì thì Chartrand đã đưa ra một góinhỏ: - Để thể hiện lòng biết ơn của Đức Thánh Cha. Langdon nhận lấy cái gói. Khá nặng. Bên ngoài bọc giấy màu nâu. - Theo lệnh của Đức Thánh Cha, vật này được lấy ra khỏi nhà vòm để cho ông mượn. Đức Thánh Cha chỉ có một yêu cầu duy nhất là khi nào viết di chúc thì ông hãy nhớ trả nó về đúng vị trí ban đầu. Mở lớp giấy gói màu nâu, Langdon kinh ngạc đến sững sờ. Hoá ra là con dấu này: Viên kim cương Illuminati. Chartrand mỉm cười: - Xin chúc ông bình an. - Rồi anh ta quay đi. - Cảm ơn… anh. - Langdon lắp bắp, tay nâng niu món quà quý giá. Gần ra đến cửa, người lính có vẻ lưỡng lự: - Thưa ông Langdon, tôi hỏimột câu có được không? - Dĩ nhiên là được. - Tôi và những người lính trong đội rất tò mò. Trong những phút cuối cùng ấy… chuyện gì đã xảy ra trên máy bay trực thăng vậy? Langdon cảm thấy hơi hồi hộp. Anh biết thời điểm ấy sắp đến - thời khắc của sự thật. Đêm qua, khi rời khỏi quảng trường St. Peter, anhđã thảo luận chuyện này vớiVittoria. Và hai người đã cùng đi đến quyết định. Từ khi chưa nhận được thư củaGiáo hoàng. Cha của Vittoria đã ước ao rằng phát minh về phản vậtchất sẽ mang lại cho nhân loại sự thức tỉnh về mặt tâm linh
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 137(chương cuối)-phần 2
Những gì diễn ra đêm qua chắc chắn không phải làđiều ông mơ ước, nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng… lúc này, trên khắp địa cầu, nhân loại đang suy ngẫm về Chúa theo một cách thức hoàn toàn mới mẻ. Langdon và Vittoria không thể biết đượcphép nhiệm màu này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cả hai đều biết rằng họ không thể để cho những tai tiếng và sự ngờ vực nghiền nát sự thật diệu kỳ này. Chúa luôn hành động theo những cách thức hoàn toàn phi thường, Langdon thầm nói với bản thân, và thầm băn khoăn không hiểu… biết đâu… những sự kiện đêm qua cũng chính là ý Chúa. - Thưa ông Langdon, tôi đang hỏi về chiếc trực thăng. - Chartrand nhắc lại. Langdon cười buồn: - Phải rồi, tôi biết… - Rồi những lời lẽ sau đó dường như tuôn ra từ trái tim của anh, chứ không phải từ trong tâm trí - Có lẽ do lúc rơi xuống bị sốc quá mạnh nên… trí nhớ của tôi… hình như là… lộn xộn và mờ mịt lắm… Chartrand tiu nghỉu: - Ông không nhớ chút gì sao? Langdon thở dài: - E rằng đó sẽ mãi mãi là một bí ẩn. Quay về phòng ngủ, Langdon trông thấy một cảnh tượng khiến anh đứng sững lại. Vittoria đang đứngngoài ban cóng, lưng quay ra ngoài, mắt đăm đắm nhìn anh. Trông cô gái như một thiên thần vừa giáng trần… bóng dáng cô gái hiện lên trong ánh trăng vằng vặc. Trông Vittoria giống hệt như một nữ thần La Mã. Cô gái đã thắt chặt đai áo ngủ, làm nổi rõ thân hình mảnh mai của mình. Sau lưng Vittoria, một vầng sương mờ bao trùm lấy đài phun nước Triton của Bernini, hệtnhư một vầng hào quang. Langdon cảm nhận thấy sức cuốn hút mãnh liệt của cô gái… mãnh liệt hơn bất cứ người phụ nữ nào khác anh từng gặp trong đời Anh lặnglẽ đặt con dấu của hội Illuminati và bức thư của Giáo hoàng vào một góc bàn.Còn khối thời gian để nói về những thứ đó. Langdon bước ra ngoài ban công. Vittoria tỏ ra mừng rỡ: - Cuối cùng thì anh cũng đã thức giấc. - Cô gái thì thầm, vẻ bẽn lẽn. Langdon mỉm cười: - Một ngày dài kinh khủng. Cô gái lùa tay vào mái tóc bồng bềnh, làm cho cổ áo lơi ra một chút: Và bây giở… anh đã muốn nhận phần thưởng của mình chưa? Câu hỏi này khiến Langdon bị bất ngờ: - Em… bảo sao? - Chúng ta đều là người lớncả rồi, Robert. Anh thừa nhận đi. Anh cảm thấy khát khao. Em đã thấy trong mắt anh. Một niềm khát khao cháy bỏng. - Vittoria mỉm cười - Em cũng thế. Và chúng ta hãy để cho niềm khát khao ấy được thoả mãn. - Thế ư? - Cảm thấy được khích lệ, Langdon bước lại bên cô gái. - Đúng thế đấy! - Cô gái giơ cao bản thực đơn đang cầm trên tay - Em đã gọi tấtcả các món mà họ có. Hai người ăn một bữa thật làxa xỉ. Dưới ánh trăng… ngồingoài ban công… họ thưởng thức cơm Ý, rồi sô-cô-la mềm. Họ nhấm nháp rượu Dolcetto và nói chuyện tới khuya. Không cần phải là nhà biểu tượng học thì Langdon cũng dễ dàng hiểu được thông điệp mà Vittoria đang trao gửi cho anh. Trong khi ăn món kem trángmiệng Savoiardi và uống cà phê Tomecaffe đang bốc hơinghi ngút, Vittoria cọ đôi chân trần của mình vào chân anh dưới gầm bàn, cònđôi mắt thì nhìn anh đầy nhục cảm. Như thể cô gái đang muốn dùng sức mạnh ýchí để khiến anh bỏ đĩa xuống và bế cô lên giường ngay lập tức. Nhưng Langdon không làm gìcả. Anh vẫn xử sự như một quý ông lịch thiệp. Hai chúngmình chơi trò này một chút cho vui đã nào, anh vừa tự nhủ vừa cố giấu một nụ cười tinh nghịch. Sau khi bữa ăn kết thúc, Langdon rút lui về giường của mình, ngồi một mình, lật qua lật lại viên kim cương Illuminati, rồi đưa ra vô số những lời bình luận về tính đối xứng tuyệt đối của nó. Vittoria nhìn anh chằm chằm,sự bối rối của cô gái rõ ràng đã chuyển thành tức tối. - Anh thấy hình đối xứng hai mặt này hấp dẫn đến thế cơ à? - Cô hỏi. Langdon gật đầu: - Cực kỳ quyến rũ. - Anh có dám khẳng định rằng đó là thứ quyến rũ nhất trong căn phòng này không? Langdon gãi đầu, làm ra vẻ phân vân: - Thực ra mà nói thì còn mộtthứ khác khiến anh bị quyến rũ nhiều hơn đấy. Cô gái mỉm cười và bước lại bên anh: - Là thứ gì vậy? - Làm thế nào mà em có thể dùng loài cá ngừ để bác bỏ được thuyết tương đối của Anhxtanh nhỉ? Vittoria giơ hai tay lên trời: - Trời đất ơi! Nói chuyện về cá ngừ thế là quá đủ rồi!Đừng có mà chọc tức em, emcảnh cáo anh đấy. Langdon cười nhăn nhở: - Rất có thể là trong thí nghiệm tiếp theo, em sẽ dùng cá thờn bơn để chứng minh rằng trái đất phẳng cũng nên đấy.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 137(chương cuối)-phần 3
Lúc này thì Vittoria không thể chịu đựng thêm được nữa, và cô gái không thể giấu nổi vẻ bực tức trong nụ cười của mình: - Xin nói để anh biết, thưa giáo sư, thí nghiệm tiếp theo của em sẽ đưa khoa học bước sang một trang sửmới đấy. Em định chứng minh rằng các notrino(1) có trọng lượng. - Notrino cũng làm lễ mi-sa(2) à? Thế mà anh không biết là bọn chúng cũng theo đạo Cơ đốc đấy. - Langdon giả bộ kinh ngạc. Nhanh như cắt, cô gái đã ngồi đè lên người Langdon, và ấn anh xuống giường. - Hi vọng rằng anh cũng tin là có sự sống sau khi chết, Robert Langdon ạ. - Vittoria vừa nói vừa cười lớn, cô gái dùng tay ép chặt Langdon xuống giường, mắtánh lên tinh nghịch. - Thật ra mà nói thì anh chưa bao giờ tưởng tượng ra được bất kỳ thứ gì ngoàicuộc sống trần thế này. - Langdon vừa nói vừa cười ngất. - Thật thế sao? Hoá ra anh chưa có bất cứ trải nghiệm tôn giáo nào hả? Em muốn nói tới trạng thái ngây ngất đầy chói loà ấy. Langdon lắc đầu: - Thật thà mà nói thì anh thuộc típ người không bao giờ có thể trải nghiệm được những thứ đó. Vittoria thả cho chiếc áo ngủtuột xuống đất. - Thế anh đã bao giờ lên giường với một bậc thầy Yoga lão luyện chưa hả? HẾT Chú thích: (1) Notrino: Một phần tử vậtchất có tốc độ di chuyển gần bằng tốc độ ánh sáng, không tích điện, có khả năng di chuyển xuyên qua mọi thứ và cực kỳ khó phát hiện. Trên lý thuyết thì notrino có trọng lượng, nhưng hiện tại chưa ai đo được vì nó quá nhỏ. (2) Lễ mi-sa (mass): Đây là một cặp từ đồng âm trong tiếng Anh - Mass có nghĩa là lễ Mi-sa của đạo Cơ đốc, nhưng cũng có nghĩa là trọng lượng.