Nếu như sự
suy đoán của ông là chính xác, thì
bí mật về chiếc gương “ma quỷ”
này sẽ sớm được khám phá, giải
mã.
Bà Maria thấy một ngày đằng
đẵng qua đi mà tiến sĩ Waine
chồng bà không hề hấn gì, lòng
đã khấp khởi mừng thầm, thở
phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn
không yên tâm, nên khi thấy ông
Waine quay về, bà cứ xoắn xuýt
bám theo sau.
Khi tiến sĩ Waine móc chìa khoá
vừa mở toang cánh cửa phòng thí
nghiệm, bà vội chen lên trước
nhìn vào, bỗng bà ré lên một
tiếng hét kinh hoàng, không dám
bước thêm vào. Bởi bà nhìn thấy
hai con chuột bạch thí nghiệm
nhốt trong lồng sắt đặt trước
chiếc gương đã chết đứ đừ tự
bao giờ! Xem ra chiếc gương
“ma” lại một lần nữa tác yêu tác
quái!
Mà Maria túm chặt tay Tiến sĩ
Waine, không cho ông bước vào,
tiến gần tới chiếc gương. Ông
phải hứa với bà rằng mình sẽ hết
sức cẩn trọng không tiếp cận đối
diện với mặt gương, mới tạm
“xua” được bà ra khỏi phòng thí
nghiệm. Sau đó với cử chỉ đầy
hưng phấn và tự tin, tiến sĩ Waine
bước vào phòng và bắt tay giải
phẫu khám nghiệm hai con chuột
bạch đã chết, khi mổ phanh phần
trong não chúng tích đầy máu
đọng, thì ra chúng cũng bị chết vì
chứng tràn máu não!
Tiến sĩ Waine dùng lưỡi dao cực
sắc gọt trên khung gỗ chiếc
gương lấy một vài mẩu dăm gỗ
làm mẫu hoá nghiệm, sau đó lại
cất kỹ chiếc gương vào trong tráp
gỗ, bọc lại cất vào một chỗ kín,
người ngoài không dễ nhìn thấy.
Sáng hôm sau, Tiến sĩ Waine
mang mẩu dăm gỗ tới một cơ
quan nghiên cứu khoa học
chuyên ngành nhờ hoá nghiệm,
phân tích giám định, sau đó trở về
nhà ông hồi hộp chờ đợi kết quả
trắc nghiệm. Quả nhiên đúng như
dự đoán của Tiến sĩ Waine, chiếc
khung gỗ của gương “ma” được
chế tác bằng một loại gỗ rất hiếm
gặp - gỗ cây coura, mà loại cây
này đã bị tuyệt chủng từ hơn 100
năm trước.
Theo tài liệu ghi chép thì loại gỗ
cây coura này có chứa một loại
chất cực độc, khi hứng luồng ánh
sáng tự nhiên càng mạnh chiếu
dọi vào thì chất độc từ gỗ càng
bay hơi tạo thành luồng khí độc,
khiến mạch máu não của người
hít phải chỉ sau một thời gian
ngắn bị tắc nghẽn, nứt vỡ, dẫn tới
chứng tràn máu não, đột tử!
Lần này chính thói quen khi làm
việc đã cứu mạng cho tiến sĩ
Waine. Thường ngày khi thao tác
thực nghiệm trong phòng thí
nghiệm ông có thói quen kéo
đóng kín rèm cửa sổ, bởi vậy ánh
sáng tự nhiên chiếu vào phòng
rất yếu, nên khí độc từ khung gỗ
bay hơi rất yếu, nhưng khi Waine
rời khỏi phòng thí nghiệm, để
thoáng khí, bà Maria đã mở toang
tất cả các rèm cửa sổ, ánh sáng
mặt trời ùa vào phòng, làm khí
độc từ khung gỗ thoát ra nhiều,
dẫn tới cái chết của 2 con chuột
bạch.
Điều bí ẩn cuối cùng đã được
khám phá! Nhưng khi Tiến sĩ
Waine rất đỗi vui mừng chuẩn bị
tổ chức cuộc họp báo lớn công bố
“Bộ mặt thật của chiếc gương
ma”, bỗng ông tá hoả khi phát
hiện chiếc tráp gỗ có chứa chiếc
gương ma đã không cánh mà
bay! Tuy FBI ngay lập tức nhảy vào
cuộc, tiến hành điều tra truy lùng,
nhưng cho tới nay vẫn không có
kết quả.
Bởi không có hiện vật gốc, nên
Tiến sĩ Waine vô phương chứng
minh được mẫu dăm gỗ là được
tước từ khung chiếc gương ma
ấy, do đó sự giải thích của ông
vẫn bị phản bác, hoài nghi. Và
chiếc “gương ma” giết người
hàng loạt cho tới nay vẫn là một
điều bí ẩn, cả loạt án mạng trong
mấy trăm năm qua có liên quan
tới chiếc gương “Alvarez 1743”
vẫn còn là các vụ án mờ.