THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 131-phần 1
Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đứng giữa hai dãy ghế trong nhà nguyện Sistine. Toàn thể Hồng y đoàn đang đứng ở phía trên, gần bàn thờ, và đều đang quay lại nhìn. Robert Langdon đang đứng bên bànthờ. Cạnh vị giáo sư này là một màn hình ti-vi đang chiếu những cảnh mà Giáo chủ Thị thần nhận ra ngay lập tức, nhưng không thể lý giải nổi tại sao mọi người lạicó được những thước phim này. Vittoria Vetra đứng cạnh Langdon, đầu cúi gục.
Giáo chủ Thị thần nhắm mắt lại giây lát, hi vọng rằng những gì vừa hiện ra trước mắt chỉ là ảo giác do thuốc giảm đau gây ra, rằng khi ngài mở mắt ra, mọi thứ sẽ khác hoàn toàn. Nhưng không.
Họ đã biết sự thật.
Thật kỳ lạ, Giáo chủ Thị thần không hề cảm thấy sợ hãi. Xin hãy ban cho con những lời lẽ thích hợp! Xin Người hãy giúp con giải thích cho Hồng y đoàn ý định của Người.
Nhưng chẳng có lời đáp nào vang lên trong tâm trí Giáo chủ Thị thần.
- Thưa Cha, chúng ta đã đi quá xa rồi và không được phép thất bại.
Im lặng.
Họ không thể hiểu nổi những gì mà con vừa làm cùng Cha.
Giáo chủ Thị thần không biết những lời lẽ vang lên trong tâm trí mình có phải là thông điệp của Chúa hay không, nhưng nghe thật khắc nghiệt.
Sự thật sẽ giải thoát cho người!
Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca ngẩng cao đầu và tiến lên phía trước. Những ngọn nến trong nhà nguyện chỉ toả ra một thứ ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn soi rõ những ánh mắt đầy trách cứ đang hướng về phía vị thầy tu trẻ tuổi. Hãy giải thích đi, tất cả mọi ánh mắt lúc này đều mang cùng một thông điệp. Hãy nóirõ nguyên nhân của những trò điên loạn này. Hãy khẳngđịnh rằng những gì chúng tae sợ đều là sai!
Sự thật! Giáo chủ Thị thần tự nhắc nhở bản thân. Duy nhất chỉ sự thật mà thôi. Những bức tường này đã chứng kiến quá nhiều bí mậtrồi, giờ sẽ là sự thật hãi hùng khiến Giáo chủ Thị thần muốn phát điên. Nhưngtrong cơn điên loạn ấy, ánh sáng đã toả rạng.
- Nếu có thể hi sinh linh hồn của bản thân để cứu rỗi hàng triệu người khác thì liệu các vị có dám hi sinhkhông? - Giáo chủ Thị thần vừa tiến lên phía trước vừanói.
Hồng y đoàn vẫn im phăng phắc. Mọi ánh mắt vẫn chòng chọc nhìn vào Giáo chủ Thị thần. Bên ngoài, tiếng ca hát đang vang lên rộn ràng trên quảng trườngSt. Peter.
Giáo chủ Thị thần tiến lại gần Hồng y đoàn:
- Tội lỗi nào đáng sợ hơn đây? Tội giết chết quân thù? Hay tội đứng im nhìn những gì ta yêu quý bị chà đạp? Dân chúng đang ca háttrên quảng trường đó!
Giáo chủ Thị thần ngừng lời giây lát, mắt ngước lên nhìn trần nhà nguyện. Trong bứchoạ của Michelangelo trên mái vòm tối sẫm, Chúa đangtrông xuống… và ánh mắt của Người dường như đầy vẻ hài lòng.
- Tôi không thể tiếp tục làmthinh được nữa. - Giáo chủ Thị thần nói tiếp
Nhưng càng đến gần Hồng y đoàn, càng không thấy bất kỳ một ánh mắt cảm thông nào. Không lẽ mọi người không thấy sự giản dị đến chói lọi trong những việc làm vừa rồi sao? Không lẽ họ không thấy rằng đã đến lúc phải hành động rồi hay sao?
Đơn giản vô cùng.
Hội Illuminati. Khoa học và quỷ Sa-tăng chính là một.
Làm sống lại một sự khiếp hãi xa xưa, rồi tiêu diệt nó.
Sự khiếp hãi và hi vọng. Gây dựng lại đức tin của loàingười.
Đêm nay, sức mạnh của hội Illuminati được phô diễn một cách thật đáng sợ… mang lạithành quả đầy vẻ vang. Sự lãnh đạm đã bị nghiền nát. Sự khiếp hãi lan truyền khắp hành tinh nhanh như một tia chớp, khiến tất cả mọi người đoàn kết lại. Và sau đó sức mạnh của Chúa đã chế ngự bóng tối.
Tôi không thể tiếp tục đứngnhìn thêm được nữa!
Niềm cảm hứng được đích thân Chúa truyền cho đã đưa đường chỉ lối cho Giáo chủ Thị thần trong cái đêm đau đớn đến tột cùng ấy. Ôi, thế gian mới vô đạo làm sao! Cần phải có người thứctỉnh họ. Chính là ngươi. Nếukhông phải là ngươi thì có thể là ai đây? Ngươi được cứu sống chính là vì sứ mệnh lớn lao này. Hãy chỉ cho họ thấy con quỷ xấu xathời trước. Nhắc cho họ nhớlại thế nào là sự khiếp hãi. Sự lãnh đạm chính là cái chết. Nếu không có bóng tốithì cũng không có ánh sáng ban ngày. Hãy để họ chọn. Bóng tối hay ánh sáng. Sự khiếp hãi đâu rồi? Những vị anh hùng đã đi đâu cả rồi? Nếu không phải là lúc này thì là bao giờ?
Bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, Giáo chủ Thị thần tiến thẳng tới trước mặt Hồng y đoàn. Được cả một biển mũ đỏ, áo đỏ trướcmắt lần lượt rẽ sang hai bênđể nhường lối. vị thầy tu trẻ tuổi cảm tường như mìnhchính là Moses(1). Trước bàn thờ Chúa, Robert Langdon đã tắt ti-vi rồi khoác tay Vittoria, xuống khỏi bục diễn thuyết. Chắc chắn phải được Chúa che chở thì vị giáo sư kia mới cóthể thoát chết như thế. Chúa đã cứu mạng Robert Langdon, nhưng Giáo chủ Thị thần không thể hiểu nổitại sao Người lại làm thế.
Người phụ nữ duy nhất trong nhà nguyện lúc này chính là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
- Cha đã sát hại cha của tôi phải không? - Cô gái tiến lên một bước.