BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 3: Băng Tầm <phần 2>
Nói đoạn truyền khẩu quyết . Ông ta nói chưa xong thì Nhược Hàn xen vào :
-Tưởng gì khó , chuyện này ta làm được!
Ngọc Tuyền chân nhân nhíu mày :
-Ngươi học qua rồi sao ?
Nhược Hàn kẹp hai ngón tay dí lêntrán nói :
-Thiên Lý Độc Hành !
Hai ngón tay hắn sắc vàng le lói tỏa ra , rồi hai chân như chong chóng chạy đi vun vút , hắn cười ha ha nói:
-Thấy chưa ! Ta đã bảo là làm được mà !
Ngọc Tuyền chân nhân ngó lơ khôngthèm nhìn , Giang Huy thì ánh mắt mười phần cảm phục , còn Bảo Quân buông tiếng thở dài .
Lại nói , Nhược Hàn chạy được một loáng thì cảm thấy mệt , hắn muốn dừng lại nhưng không tài nào dừng được , tâm thần trở nên hoảng sợ tột cùng. Nếu cứ tiếp tục chạy như vậy e rằng sẽ kiệt sức mà chết , hắn muốn kêu Ngọc Tuyền chân nhân cứu nhưng đã chạy cách họ khá xa , có kêu thì gió tuyết cũng bạt đi . Hắn đang lo lắng thì phía trước một ngọn núi tuyết xuất hiện , hắn hét lên một tiếng rồi đâm thẳng vào ...
Đầu óc hắn tối sầm, đầy miệng , mũi , tai đều là tuyết , hắn lóp ngóp chui ra khỏi đống tuyết, sức lực như cạn sạch , đành ngồi bệt xuống thở phì phò . Đúng lúc đấymột bàn tay trắng muốt đưa đến trước mặt hắn kèm theo giọng nói nhu mỳ :
-Để ta đỡ sư huynh !
Bàn tay đẹp như thế mà gương mặt thật chẳng muốn nhìn , nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đưa tay cho Bảo Quân . Nàng mỉm cười , nụ cười thật còn khó nhìn hơn người ta khóccả trăm lần !
-Từ sau sư huynh cần phải nghe cho kỹ đã rồi hãy thực hành !
Nhược Hàn nhăn nhó cười . Suy cho cùng nàng ta nói không phải không có lý , nhưng cái lão Ngọc Tuyền kiacũng thật đáng tội. Không chịu nói rõ đạo bùa chú này ngoài khẩu quyết để chạy thì còn khẩu quyết để dừng nữa . Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không dám phát tác . Hắn tựa vào vai Bảo Quân và nhận thấy bờ vai nàng thật mềmmại , ấm áp ...
Ngọc Tuyền chân nhân nhìn bộ dạngthảm hại của hắn nói :
-Sáng mắt hay chưa ? Lần sau thì đừng có đành hanh nữa !