BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả: Không Rõ
Chương 29: Sự Thật <phần 1>
Tiểu hòa thượng Chí Âm Tự bước ra, hắn xoa cái đầu láng bóng nói :
-Lâm cô nương ngày càng lợi hại !
Lâm Yến Hoa có phần thích thú vớicâu nói của hắn , xong nàng vẫn lấy bộ dạng tức tối nói:
-Làm hòa thượng thì nên lo mà dưỡng tâm , tại sao cứ thích xen vào chuyện của bọn ta làm gì ?
Tiểu hòa thượng dường như rất quen với mấy lời ... dạy dỗ này , cho nên hắn không quan tâm mà hỏi :
-Người vừa rồi là đạo sỹ của Ngọc Hư cung sao ?
-Đúng vậy ! Ta còn tưởng hắn thế nào , ai ngờ chỉlà một tên chẳng ra gì , thật uổng công tỷ tỷ ta hy sinh quá lớn như vậy !
Tiểu hòa thượng niệm phật hiệu :
-A di đà phật ! Trần gian có nhiều chuyện mà những người xuất gia không tiện bình luận !
Lâm Yến Hoa nghehắn nói vậy thì cụthứng , nàng bay lên mình Xí Thiên Phượng Hoàng , ralệnh cho nó cất cánh . Tiểu hòa thượng giật mình hỏi :
-Cô nương định đi đâu ?
-Tất nhiên là đến Hỏa Phụng sơn ! Ngươi còn nghĩ ta có thể đi đâu được ?
Tiểu hòa thượng thở dài một tiếng ,sau đấy cũng bay theo ...
Cách đấy gần một trăm dặm về hướng Đông , nơi thung lũng hoang vu thiếu vắng ánh sáng . Ngọc Hư chân nhân ngồi kiết đà bên phiến đá lớn , mái tóc trắng buông xõa vào đêm sâu . Chợt phía xa có tiếng niệm phật hiệu :
-A di đà phật ! Đã mười năm rồi không gặp , chân nhân cung chủ xemra vẫn không có gìthay đổi !
Ngọc Hư chân nhân chống gối đứng dậy , ông lắc mình rời khỏi phiến đá nói :
-Không Linh đại sưcũng thế vậy !
-A di đà phật ! Mười năm đối với thường nhân thì lớn , nhưng với những kẻ tu hành như chúng ta thì thật cũng không đáng bao nhiêu !
Ông dừng lại một chút , ánh mắt lấp lánh thần quang hướng vào đêm đen hỏi :
-Độc Cô Thành chủkhông đi cùng chân nhân sao ?
Ngọc Hư chân nhân thở dài đáp :
-Ông ta xưa nay tính khí ngạo nghễ , thích độc laiđộc vãng một mình nên ta cũng không tiện đi cùng!
-Nhân tài hiếm có thì khi nào cũng đikèm một vài cái kỳquặc !
Hai người im lặng , cùng đăm mắt hướng về phía Hỏa Phụng sơn , nơi ấy vẫn le lói ánh hoàng kim cònvương lại sau sự kiện hy hữu đêm qua ! Không Linh đại sư hỏi :
-Bích Du chân nhân và Minh Nguyệt tiên cô hẳncũng đã đến đó ?
Ngọc hư chân nhângật đầu thừa nhận:
-Cũng chính vì biết họ đến cho nên ta mới phát tín hiệu mời đại sưcùng quang giá !
-Nói vậy chân nhân có ý e ngại họ ?
Ngọc Hư chân nhân mặc nhiên không phản đối . Chợt đằng xa có một vài ánh chớp lấp loáng , trông ngụy dị và kỳ bí lạ lùng . Không Linh đại sư chắp tay :
-A di đà phật !Kẻ muốn đến cuối cùng cũng đã đến !
Hai người nhìn nhau rồi cùng điểmchân bay thẳng vềhướng ánh chớp phát ra . Nơi ấy một màu u tối , dường như màn đêm sâu hơn hẳn các nơi khác . Hai người đáp xuống một mõm đá lớn , Không Linh đại sư niệm phật hiệu :
-A di đà phật ! Phảichăng người ở đó là Phong Lôi Giáo Chủ ?
Màn đêm lay động, rồi một âm hưởnglạnh lùng cất lên :
-Thì ra là hai vị ! Không hiểu đến đây là ý gì ?
Ngọc Hư chân nhân mỉm cười :
-Câu này bọn ta nên hỏi mới phải , tại sao Giáo Chủ không ở nơi đáng lẽ dành cho mình mà lại đến nơi này?
Trong bóng đêm u uất xuất hiện một nhân ảnh , song mục lấp lánh thần quang , toàn thân vận y phục đen tuyền hòa nhập màn đêm . Chỉ có khuôn mặt ấy , trắng nhợt nhạt như chưa bao giờ tiếp xúc cùng ánh dương quang ! Hắn nghe Ngọc hư chân nhân hỏi như vậy thì tâm tình có vẻ như run rẩy , chỉ tay nói :
-ông cũng xứng hỏi ta câu này sao?
Ngọc Hư chân nhân không nổi chút sắc giận nào , ông mỉm cười đáp :
-Chuyện đã qua rất nhiều năm , thời thế cũng đã luân chuyển khôngngừng , tại sao cứ nhất thiết phải cố chấp như vậy ?
Hắc y nhân cười vang , tiếng cười lạnh lẽo mang đầy uất khí :
-Các ngươi gây ra tội rồi nói rằng cho qua thì qua ư ?
Không Linh Đại sư chắp tay nói :
-Chuyện là của đờitrước , chúng ta nên bỏ qua thì hơn !
Hắc y nhân cười nhạt :
-Nếu ta không muốn ?
Không Linh đại sư thở dài :
-Mười năm trước đã là một câu trả lời xác đáng vậy !
Hắc y nhân hừ lạnh:
-Ta không tin lịch sử có thể lặp lại !
Nói đoạn băng mình vào đêm đen mất dạng , thân pháp quỷ dị vô ngần !
Ngọc Hư chân nhân nhìn Không Linh đại sư nói :
-Chúng ta nên đếnđó trước y !
Không Linh đại sư gật đầu , hai ngườibuông mình vào đêm đen ...
Nhược Hàn bị Lâm Bảo Quân kéo đi một đoạn dài , hắn không phản ứng , chỉ là đầu óc không ngớt xoay vần với mớ câu hỏihỗn tạp !
Lâm Bảo Quân dừng lại bên bìa rừng , nàng thả tay hắn ra lặng lẽ nhìn đêm sâu .
Nhược hàn thấy vậy cũng chẳng tiện nói gì , hắn ngồi xuống , hai tay chống má nhìnnàng !
Lâm Bảo Quân thở dài :
-Sao huynh không nói gì ?
-Ta đã nói rồi , mọi chuyện của sư muội ta không cần biết nếu như muội chẳng muốn nói !
Lâm Bảo Quân ngồixuống cạnh hắn , nàng vén cánh taytrắng trong như ngọc lên , gần sát bờ vai có săm hìnhmột ngọn lửa chập chờn , sống động như thật !
-Sư huynh có hiểu biểu tượng này là gì không ?
Nhược Hàn lắc đầu, hắn cũng lờ mờ đoán ra nhưng chẳng muốn tin đó là sự thật !
-Đấy là biểu tượng của Hỏa Linh Giáo đấy , và hơn nữa muội còn là ... Giáo chủ của Hỏa Linh giáo !