Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 9: Thuyền Ra Hải Đảo phần 2
Chợt nghe tiếng huyên náo ở góc tàu, tôi vội vàng chạy lại, thì nghe tiếng nàng Chu Chỉ Nhược trong mộng của tội kêu lên:
- Bà định làm gì tôi?
Tôi hoảng hồn thầm nghĩ chắc chắn nàng đang bị người ta bức hiếp, định vọt ra giải cứu thì đã nhìn thấy mụ vợ yêu quái của tôi đứng thù lù ở đó khiến tôi không khỏi giật mình, đành im lặng ngồixuống chống mắt dõi theo:
Lại thấy mụ già Kim Hoa Bà Bà cười hăng hắc:
- Hô hô, mi nghĩ ta sẽ làm gì? Ngươi xinh như hoa như ngọc thế này, nếu đem bán vào vũ trường chắc chắn được giá lắm đây.
- Bà không có quyền, tôi sẽ kiện bà buôn bán phụ nữ trái phép.
Nghe vậy, gương mặt xấu xí của Kim Hoa Bà Bà chợt xám nghoét lại, mụ lạnh lùng hừ một tiếng rồi vung chưởng đánh thẳng xuống mặt sàn tàu.
Rầm, bên cạnh Chu Chỉ Nhược xuất hiện một lỗ thủng to tổ bố, mặt nàng sợ đến tái mặt.
Kim Hoa bà Bà thấy ChuChỉ Nhược sợ hãi thì ngửa mặt cười lớn:
- Thực ra thách mi đấy, đừng quên Linh Xà đảo là địa bàn của ta, bảo kêvô số kể, ngươi chống đối lại ta chỉ có một conđường chết, thôi cứ yêntâm chuẩn bị làm vũ nữ nghe chưa con?
Mụ ngúng nguẩy ngoáy mông bỏ đi, mặc kệ Chu Chỉ Nhược tội nghiệp thút thít trên sàn tàu.
Thấy nàng tội nghiệp làm sao, tôi chẳng thể cầm lòng, vội vàng lén chạy lại ngăn vách phía sau nói thầm lên tai nàng:
- Chỉ Nhược cô nương.
Đang đêm hôm khuya khoắt, tự nhiên nghe giọng nói từ phía sau vang lên, Chu Chỉ Nhượcgiật mình hét toáng lên:
- Ma, chúa ơi, ma cứu con.
Nàng giật mình một, tôi còn giật mình sợ hãi gấp mười, nếu giờ để Kim Hoa Bà Bà tới đây, tôi không chết mới gọi là lạ.
Nhưng lại nghe giọng mụ vợ quái đản của tôi nói:
- Ừ, nhiều ma lắm, cố mà chịu nghe em.
Nghe ả nói vậy, tôi thở đến phào rồi nhẹ nhàngnói:
- Chỉ Nhược cô nương, là tôi đây.
- Tôi là thằng nào, đừngnhận vơ nhé. - Chu Chỉ Nhược cáu kỉnh.
- Sở Lưu Manh đây, cô có nhớ không?
- Á, - Chu Chỉ Nhược kêu lên mừng rỡ - ông đi cùng Trương Vô Kỵ phải không? Huynh ấy có đi đến không?
Nghe nàng nói vậy mà trái tim tôi tan nát, hỡi ôi, mình quan tâm nàng đến vậy mà nàng trước sau chỉ hỏi mỗi tên đáng ghét họ Trương, hắn có gì hơn tôi chứ? Huống hồ hiện giờ y cònđang cặp bồ với con nhỏTriệu Mẫn đáng ghét với ý đồ đào mỏ, hừ, vậy mà cô ta lại quan tâm đến hắn.
Tuy nhiên nhìn gương mặt thành khẩn của nàng, làm sao tôi có thểnói dối? Đành thở dài:
- Y đang ở trên tàu.
- Thật sao? Có phải y thấy tôi bị bắt nên mới đi theo phải không?
Biết ngay trong lòng nàng chỉ có một mình tên Trương Vô Kỵ đáng ghét, tôi đành ngậm đắng nuốt cay trả lời nhát gừng từng câu hỏi của nàng rồi an ủi cho nàng yên tâm.
Cuối cùng tôi đành trở về gặp Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn.
Nghe tôi kể xong, Triệu Mẫn phá lên cười:
- Tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ, ông không phải lo.
- Bà nói sao?
- Thực ra cách đây mấynăm cha ta đã ra lệnh cấm tất cả các hải đảo không được phép mở vũtrường bất hợp pháp, bởi vậy ông cứ yên chí con bé đó không bị bán làm cave đâu.
- Thế thì còn khổ hơn, lỡ mụ Kim Hoa Bà Bà đem bán nàng sang biêngiới thì sao?
- Thì còn Trương giáo chủ của chúng ta thần công cái thế sẽ ra tay trừng trị mụ ta chứ sao?
Nhắc đến Trương Vô Kỵtôi mới sực nhớ từ nãy giờ hai chúng tôi nói chuyện mà đại ca vẫn ngồi im như thóc, tôi ngạc nhiên nói:
- Đại ca, sao anh im nhưthóc thế? Nói gì đi chứ?
- Yên nào, tao đang tính.
- Tính gì vậy?
- Tính xem mớ hoa của Kim Hoa Bà Bà bán được bao nhiêu tiền, chừng ấy vàng chứ có ítgì đâu.
- Trời ơi, còn tưởng huynh nghĩ gì - Triệu Mẫn lại cười nói - nó là vàng giả đấy.
- Sao cô biết?
- Đừng quên từ nhỏ tôi sống trong vương phủ, vàng nhái thì chỉ cần nhìn sơ qua là biết, hơn nữa nếu đó là vàng thậtcó mà mụ Kim Hoa đã gẫy lưng rồi còn đâu nữa.
- Trời ơi, sao cô không nói sớm?
- Hay ta về đi công tử ơi - Tiểu Chiêu nói - ra ngoài đảo chỉ tổ hớp gióphơi nắng, đen hết da.
- Cô yên chí, đợi về đất liền tôi sẽ cho cô cả núi sữa dưỡng da tha hồ mà tắm cũng được - Triệu Mẫn lên tiếng.
- Mà sao bà cứ đòi về thế? - tôi ngạc nhiên - hay là lại hẹn với thằng nào ở đất liền?
- Làm gì có? - Tiểu Chiêu đỏ mặt - tôi chỉ không thích ra đảo thôi.
- Tôi thì thà chết chứ không bỏ Chu Chỉ Nhượcở lại.
* * *
Suốt mấy ngày long đong trên biển, cuối cùng chúng tôi cũng lên được Linh Xà đảo.
Đau đớn thay, tìm khắp đảo cũng chẳng có khách sạn nào, hại Trương Vô Kỵ suốt ngày ca thán điếc cả tai.
Điều tai hại nhất chỉ vì chờ hai vị cô nương mông má tân trang hơn hai tiếng đồng hồ trướckhi xuống tàu làm chúng tôi mất dấu Kim Hoa Bà Bà, lúc tôi ngoácmồm ra trách bọn họ thìTrương Vô Kỵ lại tỏ vẻ ga lăng ngăn cản, đúng là đồ đạo đức giả.
Không biết làm sao, chúng tôi đành dựa vào mấy gốc cây ngủ trưa.
Đúng lúc đó, tôi chợt nghe tiếng gầm khủng khiếp vang lên, mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Tôi gào lên:
- Đứa nào phá làng phá xóm thế hả? Định khôngcho ai ngủ chắc?
Vừa lúc đó, tôi liền bị Trương Vô Kỵ cốc vào đầu:
- Mày nói ai thế hả? Có biết người đó là nghĩa phụ của ta không?
- Nghĩa phụ anh ư? - tôi ngạc nhiên.