Chương 1 - phần 15
- Tôi biết bốn thứ tiếng, bây giờ tôiđang học thêm hai thứ tiếng khác nữa, mà anh hỏi chuyện này làm gìvì nó có liên quan tới anh đâu...???
Khoa cầm lấy hồ sơ của nó, anh mở ra xem, anh kinh ngạc vì nó viết hay quá, xem ra con nhóc này giỏi thật, đúng là không nên trôngcái mặt non choẹt của nó mà vội đánh giá là nó không biết gì.
Anh bảo nó.
- Cô có thể nói được những ngôn ngữ nào, ngoài ra cô còn có thể làm gì khác nữa không....??
Vân không hiểu anh ta hỏi nó nhưvậy làm gì, vì anh ta đâu có ý định thuê nó làm việc ở đây đâu, nhưngnó vẫn trả lời.
- Tôi có thể thông thạo các thứ tiếng như Anh, Pháp, Đức, Hoa, còncác thứ tiếng khác tôi chỉ biết sơ sơ, tôi cũng có thể đánh máy, lái xe, chơi piano, và nhảy nếu cần....!!
Anh ta quan sát nó xem nó nói có đúng sự thật không, còn nó đứng lên, nó bảo Khoa.
- Phiền anh trả lại hồ sơ cho tôi để tôi còn đi về...!!
Khoa nói.
- Nếu cô giúp tôi trong việc này, vànếu nó thành công thì tôi sẽ thuê cô, thế nào cô có đồng ý không...??
Vân ngán ngẩm bảo.
- Kể cả anh nói như vậy tôi cũng không có hứng làm việc cho một ông chủ như anh...!!
Nó liền lấy lại hồ sơ, và định bước ra cửa.
Khoa cười nói.
- Nếu cô không dám thử thì tôi cũng không ép, tôi cứ tưởng cô là một con người táo bạo lắm, khôngngờ cô lại nhát như thế, thôi chào cô...!!!
Vân khựng lại, anh ta bảo sao, mình mà nhát ư, được làm thì làm, nó liền quay lại bảo.
- Được, tôi đồng ý giúp anh, nhưng tôi nói trước nếu thất bại thì anh cũng đừng có mà trách tôi...!!
Khoa nhếch mép lên anh bảo Vân.
- Đây coi như là thử việc cho cô, chúng ta đi ngay bây giờ...!!
Vân kinh ngạc, nó hỏi Khoa.
- Anh nói sao, đi ngay bây giờ à, ít ra anh cũng phải cho tôi thời gian để chuẩn bị chứ, sao phải gấp gápthế, không phải anh cần phỏng vấn thêm hay sao...???
Khoa cầm cái áo vét của mình, anh lôi Vân đi, vừa đi anh vừa bảo.
- Việc đó tôi sẽ giao cho người khác, còn cô thì mau theo tôi....!!
Vân bị lôi lên một chiếc xe ô tô, anh ta đưa cho nó một cái máy tính xách tay, anh ta bảo nó khi xe đang đi trên đường.
- Cô hãy đánh máy lại chính xác lại những gì mà tôi nói....!!
Anh ta bắt đầu nói những gì mà anh muốn chuẩn bị cho cuộc ký kết với đối tác sắp tới, Vân không hề nhìn anh ta, nó thấy anh ta dừng lại không nói nữa, nó bảo.
- Anh cứ nói tiếp đi vì tôi đang ghi lại những gì mà anh nói đây...!!!
Anh ta thấy nó đánh máy đã lâu như vậy rồi mà không cảm thấy mỏi tay hay sao, anh ta liền hỏi.
- Cô không cần nghỉ ngơi à, vì từ nãy giờ cô đã đánh máy liên tục rồi...??
Vân cười bảo.
- Có là gì nếu so với bài tập piano của tôi, đánh máy này cũng giống như luyện một bài hát dài mà thôi...!!
Khoa kinh ngạc, anh thích thú nhìnnó say sưa gõ trên bàn phím, khi đã xong xuôi, nó đọc lại tất cả cho anh nghe.
Anh cười bảo nó.
- Đúng là không sai chút nào...!!
Nó hỏi.
- Anh có cần tôi in cái này hay gửi fax cho ai không...??
Khoa nhìn nó, anh nghĩ con bé nàycũng chuyên nghiệp đấy, anh bảo.
- Cô in ra cho tôi và gửi bản báo cáo này về cho công ty...!!!
Vân không nói gì, nó lưu lại và ấn núi print trên màn hình xong đâu đấy nó gửi fax về cho công ty của Khoa.
Trên đường đi anh giải thích cho nó hiểu.
- Công ty sẽ ký hợp đồng với một đối tác người Đức, nhưng nhân viên của tôi không có ai giành tiếng này cả nên tôi mới đăng báo và tìm tạm một người thay thế cô thư ký, tôi muốn cô làm phiên dịchcho tôi trong chuyến thương thuyết làm ăn này...!!
Vân kinh ngạc bảo.
- Anh có đùa và liều quá không, thứ nhất tôi là một kẻ mù tịt về kinh tế, thứ hai mặc dù tôi có thể nói và dịch giỏi nhưng tôi là một Amateur trong chuyện này, tốt nhất là anh nên cho tôi xuống vì mặc dù tôi không thích cái cách anh xài xể người khác tôi cũng không muốn vì tôi mà anh chuốc lấy thất bại...!!!
Khoa cười mát hỏi Vân.
- Cô mà cũng biết quan tâm tới người khác à, tôi không biết nhưng nếu không thử thì làm sao mà biết kết quả được, cô đừng khinh khả năng của tôi, mặc dù tôikhông giỏi chuyện này cho lắm nhưng tôi cũng biết đôi chút về nó, nên cô yên tâm đi nếu lúc đó cô đơ ra thì tôi sẽ tự lo cho bản thân mình.....!!!
Bên phía công ty của Khoa chỉ có anh và Vân, còn bên kia có ba người, họ bắt tay nhau, Vân nhìn họ mà choáng váng, thật ra nói chuyện với người nước ngoài hay là đi chơi và sinh hoạt hội nhóm với họ, nó cũng không lạ gì, vì ở quê nó là vùng du lịch mà nên nó hay giúp những vị khách này đi thăm quan khắp nơi.
Nó cố trấn tĩnh tinh thần, nó tự nghĩ mình hãy coi họ như những vị khách du lịch kia thôi, nó nhắm mắt lại và hít một hơi dài, nó cố mỉm cười.