HOA VÔ LỆ
Chương 1
Phần 5
Đan Băng nheo mắt nhìn cô gái này. Mặt mũi non choẹt, nhìn xang anh mình thăm dò thái độ cậu nhưnào rồi mới nói:
- Cô ta là ai.
Tuyết Y bình thản đáp:
- Thư ký của anh.
- Anh cũng có thư kí à – Đan Băng hơi nhếch môi vẻ mỉa mai.
- Ừm…Thôi cạn ly nào, bỏ hết chuyện không vui vẻ qua một bên đi.
- Anh đã mời thì em đành nghe vậy.
Tuyết Y cố tình chuốc rượu cho haingười cùng say, cậu mời họ hết ly này đến ly khác, Tử Di đương nhiên là không thể từ chối được rồi vì cô hiểu thân phận mình như nào và cô cũng thừa hiểu tối nay mình sẽ phải lên giường với ngườikia. Càng nghĩ cô càng chua chát cho số phận mình, Tử Di muốn uống say, say cho quên hết mọi chuyện.
Đan Băng chỉ thầm quan sát cô, ánh mắt có vẻ gì đó nghi hoặc nhưng cậu vẫn bình tâm không đểlộ biểu hiện đó ra.
Thấy Đan Băng uống hơi ít ,Tuyết Ycất giọng :
- em cũng khá chứ nhỉ. Uống nãy giờ mà vẫn chưa say,
- Anh cũng vậy.
Tuyết Y bịm môi, cậu nhẹ cười, đề nghị:
- Thử phân cao thấp nhé.
- Được thôi.
Lúc này Tử Di đã say ngất ngưởng nằm gục trên bàn còn lại hai người đàn ông vẫn đang nội chiếnvới nhau.
Tuyết Y rất thông minh khi đề nghịđiều này, cậu hiểu được sức mình. Vốn Đan Băng không phải là đối của mình, do tiếp khách quen kiềunày rồi, bia rượu với cậu là quá nhàm, rất khó để Tuyết Y say.
Đan Băng đã quá chén, cậu không chịu được nữa, đầu óc mông lung, mặt đỏ băng, chỉ vì một phút bồngbột, ngựa non háu đá mà cậu đã không nhìn ra cả sắc mặt tà độc của người anh cùng cha khác mẹ lâu nay vẫn luôn đối chọi với mình.
Tuyết Y thấy cậu ngà ngà say, cậu nói:
- Em say rồi, anh sẽ đưa em về khách sạn.
Đan Băng vẫn ấm ớ nói:
- Say….anh bảo ai…ực…say vậy…ực…
Nói xong cậu nhắm lịm mắt. Tuyết Y nhếch môi cười thâm hiểm. Cậu để mặc hai người ngồi đấy đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc sau có hai người đàn ông đỡ hai người họ ra và đưa đến một khách sạn.
Đầu óc Đan Băng quay như chóng chóng cậu cựa mình một lát, bỗng thấy một cơ thể mát lạnh nằm bên cạnh mình, đó là một cô gái đã thoát y nằm cạnh cậu. Đan Băng nhíu nhíu mày, hơi men vẫn còn rất cao, tự nhiên ham muốn của cậu nổi lên, cậu chồm người qua….(cảnh H =]~ tự hiểu)
….
Tử Di vừa mở mắt ra đã thấy người mình không còn quần áo, chỉ có một tấm khăn trắng phủ lênthân trần. Cô day day thái dương cho đầu bớt đau, Tử Di nhìn xang bên cạnh cô thấy người đàn ông hôm qua đã dùng bữa cùng Tuyết Y…Tử Di cắn mạnh môi “Vậy là Tuyết Y nói thật…cậu đã bắt cô lên giường với người đàn ông khác để thực hiện mục đích của mình”.
Vừa lúc ấy, Đan Băng cũng cựa mình thức giấc, cậu từ từ mở mắt, rồi bỗng nhiên mở trợn to mắt hếtcỡ ngồi bật dậy:
- Cô…
Tử Di lặng lẽ không nói gì, cô quấnchiếc khăn rồi đứng dậy đi vào toilet để lại Đan Băng thẫn thờ ngồi đó. Cậu vỗ vỗ đầu cố nhớ lại những gì xảy ra hôm qua.
Tử Di đã mặc quần áo đi tới ngồi trước bàn trang điểm chải lại mái tóc rối.
Đan Băng nhìn cô gái với gương mặt búp bê lạnh như đá luôn có ánh mắt gì đó rất xa xăm khiến người đối diện thấy cũng buồn theo. Cậu úp úng mở lời hỏi:
- Tối qua …cô…
- Đúng Hàn thiếu đã nói tôi phải lên giường với anh.
Đan Băng sững sờ trước câu nói thẳng thừng của cô gái có bộ mặt trong sáng kia, cậu nuốt khan tiếp:
- Cô không phải là tình nhân của anh ta sao?
- Đúng thì sao. Vẫn có thể làm tình với người khác thôi.
Cậu nhíu mày nhìn Tử Di, không ngờ chiếc miệng xinh xắn kia có thể nói ra những lời lẽ thôi bỉ đến vậy. Ác cảm đối với cô lớn dần không như lúc mới gặp.
Tử Di quay xang Đan Băng, cô nhẹ giọng nói thái độ bình thản đến ngỡ ngàng:
- Anh cần gì ở tôi nữa không.
Đan Băng lắc đầu, khan giọng nói:
- Cút đi được rồi.
Vừa lúc Tử Di đứng dậy, cố tiếng bước chân vào phòng, cả hai đều giương mắt nhìn Tuyết Y với nét cười trên môi đi vào.
Nhìn Đan Băng khinh khỉnh, Tuyết Y ngồi xuống ghế salong đối diện chiếc giường, cậu nói:
- Đêm qua vui chứ em trai.
Đan Băng nhíu mày nhìn Tuyết Y, rốt cuộc người anh thâm hiểm nàycủa mình còn bày ra chuyện gì nữa đây. Tuyết Y cười cậu lôi ra một chiếc thẻ, nói:
- Có lẽ nên để người bố đáng kính của chúng ta biết chuyện đứa con trai trong sáng của ông ấy làm chuyện gì với tình nhân của anh mình chứ.
- Anh muốn gì – Đan Băng cố gắnggiữ bình tĩnh, nói.
Tử Di vẫn đứng im lặng, chỗ này không có tiếng nói của cô. Cô chỉ lặng lẽ theo dõi câu chuyện giữa hai anh em họ rồi nhìn Tuyết Y bằng con mắt ghê tởm. Không ngờ cậu có thể quay lại cảnh cô và em trai mình làm chuyện đấy với nhau để mang ra nói. Cảm giác sợ hãi con người này với cô ngày mộtcao.
Tuyết Y bình thản nhún vai :
- Không gì, chỉ cần em nói một tiếng với ông già chia đôi số tài sản ra đừng thiên vị quá chứ.
- Thì ra là chuyện ấy – Đan Băng cười nhếch môi, cậu bặm môi – Được thôi.- Cậu quay xang nhìn TửDi đang đứng, đột nhiên thay đổi sắc mặt, Đan Băng cười – Người tình của anh cũng đáng giá chứ nhỉ.
- Ồ…thế à. Vậy mà anh cứ nghĩ em vô cảm với đàn bà chứ.
- Có lẽ người tình của anh đã làm tôi thức tỉnh rồi đấy…hahah..
Tuyết Y vẫn điềm nhiên cười đáp trả.