HOA VÔ LỆ
Chương 2
Phần 10
- Tôi không kém Hàn thiếu gì sao cô ấy lại chọn Hàn thiếu mà trao thân gửi phận nhỉ.
Nghe loáng thoáng được điều đó, trợ lý Kim liền nói:
- Cái này tôi có hỏi người đàn bà làmẹ kế cô Di.
- Bà ta nói gì.
San Phong xoay ghế, nhìn đối diệnngười trợ lý của mình, có vẻ cậu rất muốn nghe lời giải thích nguyên do vì sao này.
Ông Kim thấy vậy cũng hào hứng kể:
- Khi nhắc đến cậu bà ta khen là cậu đẹp trai…rất trẻ so với tuổi tác…cậu là mẫu người đàn ông bà ta thích đấy…
- Dâm phụ…sắc nữ - San Phong nghe người trợ lý, cậu buồn nôn khi nghĩ đến người đàn bà đã có chồng ấy. Gìa rồi mà còn dám nói những lời ấy ra cho người khác nghe, đúng là không biết xấu hộ. Lại còn thích trai trẻ nữa chứ.
San Phong khoát tay:
- Tua đoạn đấy đi. Vào vấn đề chính luôn.
- Vâng. Bà ta có nói là nghe tiếng cậu luôn đặt vị trí số một cho sự nghiệp không được hào phóng với đàn bà như Hàn thiếu. Nếu chon cậu liệu cậu có bỏ ra mấy tỉ để qua đêm với một đứa đàn bà không? Thế nên bà ta đã chọn Hànthiếu.
- Được rồi – San Phong phẩy tay – Ông có thể ra ngoài.
….
- Oh…Băng bé bỏng.
Ông Đình ôm đứa con trai út thắm thiết, ông ấn Đan Băng ngồi xuống, đây là đứa con riêng mà ông hết mực yêu quý. Nhìn nó thậtđáng yêu như mẹ nó vậy.
Mỗi lần nhìn thấy Đan Băng, ông Đình luôn cười toe toét khiến Tuyết Y phải có chịu với sự phân biệt đối xử quá trắng trợn. Rõ ràng Tuyết Y giống ông như khuôn đúc vậy mà ông lại không quan tâm đến mấy, còn đứa con nửa giống nửa không giống kia lạikhiến ông chiều nó hết mực.
Đan Băng lên tiếng:
- Con có chuyện muốn nói với ba.
- Chuyện gì, con cứ nói.
Ông Đình tỏ ra hồ hởi muốn nghe.Tuyết Y thì vẫn ngồi im lặng chờ đợi. Cậu trả có hứng thú gì với cảnh sụt sùi của Ông Đình với đứa em đáng ghét của mình gì cả.
- Ba hãy rút lại lời tuyên bố dành hết gia sản cho con đi mà hãy đối xử công bằng chia đôi cho cả anh Tuyết Y nữa.
Ông Đình quay xang Tuyết Y, mặt cậu vẫn dửng dưng như không, ngay cả đến nét mặt vẫn không biểu hiện có sự phấn khích khi nghe tin này nào trong đó mặc dù cậu đang rất hài lòng.
Ông Đình nhìn đứa con trai út của mình lại càng thắm thiết hơn:
- Con thật là rất giống mẹ con…Được ba sẽ làm theo ý nguyện của con.
- Cảm ơn ba.
- Không có gì, không có gì. Anh emnhư vậy là rất tốt. Thôi con về cũngđã đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.
Bây giờ hình như ông Đình mới nhớ đến sự góp mặt của Tuyết Y thì phải, ông quay qua cậu :
- Tuyết Y con cùng đi chứ.
- Thôi ạ. Con có việc rồi. Con xin phép.
Tuyết Y đứng dậy, chào ông rồi khoan dung bước ra ngoài. Ông Đình chẹp miệng nhìn theo 1 lúc rồi quay lại Đan Băng:
- Đi thôi con trai.
- Vâng.
Ông Đình không những không sốctrước chuyện Đan Băng sẵn sàng chia nửa một số tài sản của mình cho Tuyết Y mà chính chuyện này đã làm ông nhìn thấy phẩn chất của Đan Băng ngày càng tốt đẹp hơn.
Trong mắt ông Đình, đứa con đầu của ông là quá hoàn hảo rồi, nó đãcó tất cả còn Đan Băng thì lại khác.Ông chỉ mới thừa nhận đứa con riêng này của mình cách đây 10 năm thôi, ông đã cố bù đắp nhữngkhoảng thời gian bỏ rơi người phụ nữ hiền dịu mà ông yêu nhất để lấy mẹ Tuyết Y, mẹ Tuyết Y cũngrất tốt và xinh đẹp nhưng ông vẫn yêu mẹ Đan Băng trội hơn. Có lẽ vì vậy mới có chuyện ông quan tâm đến Đan Băng hơn, dành cho nó những gì tốt nhất, dù thế nhưng ông vẫn thường xuyên bí mật cho người quan sát mọi tin tức về Tuyết Y chứ không phải tuyệt đối chăm lo cho Đan Băng không thôi.
Tuyết Y rất ghét Đan Băng từ khi cậu xuất hiện, Tuyết Y nhận được sự quan tâm của người cha ngày càng ít đi. Cậu ghét cái vẻ mặt luôntỏ ra ngoan ngoãn, nét mặt hiền từ giống người mẹ của nó. Rất ghét.
Vừa vào nhập học, Tử Di đã chạm lại mặt với Đan Băng. Cậu tỏ ra khóchịu khi nhìn cô. Chỉ lườm rồi quaymặt đi chỗ khác tỏ vể khinh miệt.
Tử Di cúi đầu lặng thinh. Cô rất ăn năn vì việc nối tay cho Tuyết Y để tranh vật chất với em trai mình.
Cô quyết định đi tới nói lời xin lỗi với cậu:
- Tôi xin lỗi chuyện lần trước, tôi thật sự…
- Câm và cút.
Chưa để Tử Di nói hết Đan Băng đãquát to làm mọi người phải chú ý. Cậu nhìn Tử Di bằng nửa con mắt rồi lách người đi ngang qua Tử Di. Hiện giờ cô biết Đan Băng vẫn còn rất phẫn nộ vì chuyện lần trước nên im lặng. Cô sẽ tìm thời điểm thích hợp để giải thích sau vậy.
…
Tuyết Y đang làm việc trong phòngthì Đan Băng đi tới. Cậu tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Tuyết Y hơi nhìn lên rồi lại cúi xuống làm việc tiếp, miệng nói:
- Có chuyện gì sao?
- Anh định nuốt lời à?
Tuyết Y dừng tay, cậu đặt bút xuống, tay chắp lại nhìn Đan Băng nheo mắt:
- Anh đã hủy nó đi cho em rồi.
- Thật không?- Đan Băng hoài nghinhìn anh mình.
Cậu thật sự rất nghi ngờ người anh mình. Lúc nào vẻ mặt anh ta cũng điềm tĩnh đến kinh người, nókhông có chút gì là đang đùa cợt cả. Không biết Tuyết Y đã học được thái độc vô sắc đấy ở đâu nữa. Nó làm người đối diện phải tin tưởng và phục tùng cậu tuyệt đối.
Tuyết Y nhún vai:
- Tùy em tin hay không.
- Anh…- Đan Băng tức nghẹn lời với cách nói chuyện của Tuyết Y, nó làm anh thấy mình thật không đáng giá tẹo nào cả.