HOA VÔ LỆ
Chương 7
San Phong ngượng ngượng người, cậu cười ngập ngừng:
- À. Anh có mua đồ ăn này. Ăn thôi chắc em cũng đói rồi.
San Phong đưa đồ ăn cho Tử Di, cậu an ủi:
- Anh biết hết chuyện của em rồi. Anh nghĩ chuyện ba em chết không liên quan gì đến em đâu.
- Ý anh là…
San Phong không nhìn cô, vẫn gật đầu tiếp:
- Mẹ em có tình nhân bên ngoài mà ba em không biết đúng không?
Đây là chuyện gia đình cô, chỉ cô mới biết thôi sao Huỳnh tổng lại biết.
- Em đang nghĩ sao anh biết à?. Tạianh điều tra em nên biết luôn cả hoàn cảnh.
Tử Di không nói gì mà San Phong vẫn có thể giải đáp những câu hỏi có trong suy nghĩ của mình. Có đúng là cậu ta chỉ mới 25 tuổi thôisao. Ở mức tuổi đấy mà đã có thể hiểu rõ tâm lý của người khác đến kinh ngạc như vậy quả thật cậu cũng rất có bản lĩnh.
Tử Di mím môi:
- Vậy Huỳnh tổng nghĩ…
Cũng vẫn là câu nói dở dang mà San Phong lại chen vào:
- Anh suy đoán vậy thôi chứ chưa chắc chắn.
Cũng có thể rơi vào trường hợp này lắm chứ. San Phong nói Tử Di mới để ý lúc bà ta gọi điện cho cô báo ba đã mất giọng vẫn rất điềm nhiên không có chút gì là lo lắng cả vậy mà đến khi cô đến tang cha thì bà lại loạn xị ngậu lên như thế. Như vậy cô không phải là kẻ giết cha mình. Lòng Tử Di như nhẹ đi một tý, cô cần giữ tinh thần để điều tra vụ này, nhất quyết sẽ không để ai hại cha cô được sống thanh thản như vậy.
Tử Di hít hơi thật sâu rồi thở ra, mặt cô có phần khởi sắc hơn đôi chút:
- Cảm ơn Huỳnh tổng.
San Phong ngừng ăn, cậu nhìn lên Tử Di:
- Vì điều gì?
- Huỳnh tổng đã gợi ý cho em.
San Phong cười rồi chợt chau mày lại:
- Mà sao em cứ gọi anh là Huỳnh tổng vậy. Nghe xa lạ quá đấy.
Vốn có thân quen đâu mà trả xa lạ.Tử Di tròn mắt nhìn San Phong, ngoài cái tên Huỳnh tổng cô vẫn nghe mọi người gọi cậu ra thì Tử Di đâu biết gọi anh bằng cái tên gì nữa.
- Vậy gọi là gì?
- Đừng nói em không biết tên anh nhé. – San Phong trố mắt nhìn lại Tử Di.
Cô gật gật đầu. San Phong nuốt khan, rồi lại lắc đầu bật cười:
- Gọi anh là San Phong cho nó thânmật đi.
Tử Di khẽ cười gật đầu. Cô liếc mắt lên nhìn đồng hồ. Đã 9h tối rồi. Tử Di sực nhớ ra vẫn còn một Diêm đếở nhà. Giờ này Tuyết Y ở nhà mà không thấy cô chắc chắn mình về cậu ta sẽ giết mình mất.
Tử Di vội vàng đứng dậy.
- Em xin phép về trước.
San Phong thấy dáng vẻ vội vàng của Tử Di, cậu đứng dậy:
- Để anh đưa em về.
- Không cần, phiền anh quá. Để embắt taxi được rồi.
San Phong cứ nắm cổ tay Tử Di, mặt cậu căng thẳng nói:
- Em không nghe dạo này rất nhiều vụ cưỡng sắc trên taxi vào lúc tối như này à? Mới hôm trước báo có đưa tin này mà, em không đọc sao?
Muộn rồi giờ mà cứ đứng xem SanPhong lải nhải thì còn lâu mình mới về được. Tử Di dục:
- Rồi rồi, vậy nhờ anh.
- Ngoan thế chứ.