HOA VÔ LỆ
Chương 8
San Phong nhướng mày lộ nụ cườigian xảo. Tử Di không phải vì sợ chuyện San Phong kể mà nỗi sợ hơn hết của cô là Tuyết Y. Nghĩ đến Nhìn mặt cậu đằng đằng sát khi mà người Tử Di lạnh buốt sốnglưng. Cô biết nếu từ chối San Phong đưa về thì cậu ta sẽ lải nhải suốt và bao giờ cô mới về nhà được nên đành nghe theo
Đứng trước cổng, San Phong cười nói:
- Em về nhé. 1-2 ngày nữa chúng ta sẽ lại được gặp nhau thôi.
Sao San Phong lại nói thế. Tử Di không đáp, cô gật đầu nét mặt vẫnđang lo lắng:
- Ừ. Anh về đi.
San Phong bắt đầu mắt ừng ực nước, cậu nói với vẻ buồn sầu:
- Lại phải xa em rồi. Anh trả muốn tý nào. – Sau phút bày tỏ nỗi niềm, San Phong lại hất cao mặt – Khôngsao, anh sẽ vì em chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền để chuộc em ra khỏi tay Tú Ông (Tuyết Y)kia.
- Tú Ông nào cơ.
San Phong biết mình nhỡ lời, cậu cười qua loa:
- À không có gì. Thôi em vào nhà đi. Hẹn gặp lại nhé.Di 33 iêu dấu..=]~
Dứt câu San Phong vào xe phóng vút đi luôn. Tử Di ngây người nhìn theo, cô không hiểu San Phong thuỗ thể loại gì nữa lúc nào cũng nhăn nhở ăn nói thì điên điên trả ai hiểu gì cả. Tử Di lắc đầu quay vào nhà.
Trên ban công, Tuyết Y đang đứngtrên tay cầm một ly rượu, cậu đã nhìn thấy hết cảnh lúc nãy hai người cười nói gì đó. Tuyết Y nhếch môi cười nhạt. Cậu quay vàotrong phòng.
Tử Di về phòng thấy Tuyết Y đang ngồi xem fifa, cô rón rén bước vào.
- Em có vẻ thân với Huỳnh tổng quá nhỉ?
Tử Di giật mình, cô đứng im lại đầucúi nhìn dưới đất không lên tiếng. Tuyết Y đứng dậy, cậu đứng ngay trước mặt cô nâng cằm Tử Di lên nhìn nhìn. Tuyết Y nghiêng mặt TửDi qua trái rồi qua phải và dừng lạiở điểm thẳng. Mắt cậu nheo lại “Không có dấu hiệu gì là đã khóc”
Tuyết cứ nghĩ Tử Di chỉ làm ra vẻ mạnh mã trước mặt mọi người thôi, khi có riêng cô với Huỳnh tổng chắc chắn Tử Di sẽ khóc sướtmướt kể lể hoàn cảnh bản thân. Nhưng không, mắt cô đâu có bị sưng lên. Tuyết Y buông tay, cậu nói:
- Thôi cô nghỉ đi.
Tử Di lặng lẽ làm theo không chút phản ứng nào. Cô lên giường nằm nghiêng mình quay qua bức tường kính để nhìn ra cái thể giới bên ngoài. Tử Di lại nhớ đến ba mình và những điều San Phong nói. Nếu đúng như cậu đoán thì làm sao Tử Di có thể bắt tội bà ta được. Cô thở dài chán trường. Đôi mắt mệt mỏi rất muốn nhắm mắt mãi không tmở ra. Người mệt mỏi dã dời, đôi mắt cô ráo hoảnh nhưng sóng mũi lại cay. Cùng trên một gương mặt mà hai cảm xúc đấy luôn đối nghịch nhau.
Tuyết Y mím môi “Tôi không tin côkhông biết khóc”
Tuyểt Y im lặng không nói gì. Cậu chỉ nằm im cạnh bên Tử Di, vòng tay qua chiếc eo thon thả ôm gọn lấy nó. Tử Di hơi sững người, mắt cô mở to tròn vẫn nhìn về phía cửa kính mà không quay lại. Lần đầu tiên cô thấy Tuyết Y có nét nhẹnhàng đối với mình. Chính cử chỉ ấy của Tuyết Y lại làm cô lo lắng…lúc nào trước 1 cơn bão cũng là sóng yên biển lặng.
Tử Di vẫn nằm yên. Có tiếng chuông điện thoại reo. Tuyết Y nhăn mặt rút tay ra khỏi vòng eo cô với tay lấy điện thoại trên bàn :
- Có chuyện gì không em?
- Em…ực…đang say quá. Hàn thiếu đến đón em được …chứ..ữc
Qua điện thoại, Nhã Kỳ nói với giọng say mèm.
Tử Di nằm cạnh nghe thấy hết, cô chỉ im lặng mà thở dài. Nửa đêm rồi mà vẫn có gái làm phiền.
Tuyết Y hơi khó chịu. cậu đáp:
- Em đang ở đâu?
- Ở AZ…Hàn thiếu đến sớm nhé.
- Ừm.
Tuyết Y tắt máy rồi lại gọi cho người khác hình như là trợ lý của cậu thỳ phải:
- Đến AZ….