Chương 315: Hoa Nô.
Đòn tấn công cuối cùng!
Cho dù là người chậm chạp ngu ngốc tới đâu lúc này cũng có thể cảm nhận được đã sắp có kết quả sinh tử rồi!
Hắc giao bỗng hóa thành một luồng khí đen nồng nặc dữ tợn, mạnh mẽ phóng về phía lửa hải đường trên bầu trời.
Trong mắt Tả Mạc thoáng hiện ánh lạnh, cánh Minh Hư trên lưng khẽ vỗ, thân hình biến mất tại chỗ.
Ba bộ Canh, Nhâm, Quý của Chu Tước doanh đồng thời phát động, như ba ánh đao xẹt qua không trung mang theo khí tức tử vong, mạnh mẽ chém thẳng về phía Mai trưởng lão.
Ầm!
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất rung lên dữ dội như ngày tận thế rồi bỗng rực sáng lên mạnh mẽ, vô số tia lửa bắn ra như cây hoa vạn tuế, ầm ầm đánh về bốn phía, tạo thành vô số luồng sáng bạc chói mắt, chiếu rọi khắp bầu trời, rồi cuối cùng từ từ tàn lụi.
Toàn bộ thành Minh Thủy đều bị va chạm kinh khủng đó kinh động, vô số tu giả bay lên bầu trời, sắc mặt ai nấy đầy sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Bách Hoa cốc.
Vài thế lực định tiến tới giúp Bách Hoa cốc song khi tận mắt thấy cảnh tượng này, trong lòng đều vô cùng kinh hãi, đồng loạt dừng bước.
Đây là va chạm ở cấp bậc kim đan!
Ngược lại với hắc giao kinh thiên động địa, Tả Mạc tấn công lặng lẽ vô thanh, ngay cả một tiếng gió thổi cũng không có. Hắn phảng phất như u linh xuất hiện sau lưng Tiếu trưởng lão, tay trái như lưu ly nhẹ nhàng áp vào sống lưng mềm mại khiêu gợi của TIếu trưởng lão.
Động tác hắn vô cùng nhẹ nhàng không chút khí tức khói lửa. Tông Như đứng xa xa tận mắt thấy chiêu này của Tả Mạc lập tức biến sắc, ông chủ tu luyện Lưu Ly Thiên Ba đã tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, trong lòng hắn cũng thầm kính sợ.
Thân hình Tiếu trưởng lão bỗng dưng cứng đờ, phảng phất như nghe thấy một tiếng gầm đầy uy nghiêm, vang vọng không ngừng trong cơ thể mình. Lực lượng dữ dội như lũ cuốn trong nháy mắt bùng nổ đầy bất ngờ, kinh mạch trong cơ thể ả lập tức đầy lỗ hổng. Mà khiến ả càng kinh hãi là kim đan trong cơ thể không ngờ đã ngừng vận chuyển, cho dù có ra sức thôi động ra sao kim đan cũng không chút thay đổi.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy kim đan.
Bóng tối vô biên như thủy triều nuốt trọn cả cơ thể ả.
Ba bộ bắt đầu xung kích, ai cũng đồng loạt giơ cao phi kiếm, toàn thân sôi trào đầy nhiệt huyết, chiến ý bùng nổ khiến họ như muốn nổ tung. Bọn họ điên cuồng tăng tốc, không lưu lại chút sức nào, tăng tốc! Không ngừng tăng tốc!
Trong mắt mọi người chỉ có một mục tiêu!
Ba bộ thủ cùng lúc quát lớn: “Bách Sát!”
“Bách Sát!”
Tu giả của ba bộ đồng thanh hét lớn, phi kiếm trên tay cùng lúc chém xuống. Chỉ thấy ba ánh đao xẹt qua với tốc độ cực nhanh, giữa không trung đột nhiên lóe lên ánh sáng chói mắt, sát ý lẫm liệt khóa chặt Mai trưởng lão lại.
Mai trưởng lão lúc này tóc tai bù xù, khóe mắt như muốn nứt ra, miệng đầy máu.
Đối mặt với ba đạo kiếm mang, khôn mặt ả lại nở một nụ cười. Đối phương từng đợt từng đợt trùng kích, tàn phá thần kinh ả. Giở ả đã sớm là nỏ mạnh hết đà, chỉ còn một chút hơi sức chống đỡ, cây mai trong tay đã sớm tan thành từng mảnh nhỏ, trụi lủi chỉ còn lại mỗi thân cây.
Ba đạo kiếm mang bức thẳng tới trước mặt ả, kiếm ý lạnh lẽo gần như đông cứng ả lại.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi sao?
Đây là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu ả, ba luồng kiếm mang ầm ầm nổ tung, ánh sáng gai mắt nuốt gọn thân thể ả.
Đèn lồng Hải Đường bị hủy, Vương trưởng lão lập tức bị thương nặng, nôn liền ba ngụm máu. Hắc giao bỗng lượn lên trên bầu trời, rống lên liên tục, sừng đen vừa mọc ra trên đỉnh đầu nó đã gãy mất một cây, dường như đang rất phẫn nộ vì chuyện này.
Ánh mắt hắc giao lộ vẻ hung ác, phút chốc hóa thành một luồng khí đen, đánh về phía Vương trưởng lão.
Thế đi của nó cực nhanh, Vương trưởng lão đang thụ thương, thân pháp cũng bị ảnh hưởng, lập tức bị khí đen đánh trúng.
Rầm!
Vương trưởng lão như sao băng đập thẳng xuống mặt đất.
Vương trưởng lão đáng thương không phải cao thủ luyện thể như Tả Mạc, dưới đòn tấn công cường đại như vậy, thân thể yếu đuối của nàng đã chịu đả kích trí mạng, lập tức mất mạng.
Tô Nguyệt sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng, ba vị trưởng lão hy sinh, đây là tổn thất mà Bách Hoa cốc không cách nào chịu nổi. Nhìn đám người đằng đằng sát khí trên bầu trời, trong lòng ả bỗng nghĩ, lẽ nào đã tới ngày Bách Hoa minh diệt vong.
Đôi cánh Minh Hư trên lưng Tả Mạc từ từ phai nhạt, lực lượng mạnh mẽ như muốn nổ tung nhanh chóng rút đi như thủy triều rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn lại những người khác, cho dù là Chu Tước doanh hay Vệ doanh, ai nấy đều đang ra sức thở hổn hển, từ điểm này có thể thấy trận ác chiến vừa rồi kịch liệt tới mức nào. Song trên khuôn mặt ai nấy đều là nụ cười, chỉ có họ, những người đã trải qua trận chiến với Minh Tiêu lão tổ mới cảm thụ được trận chiến này không dễ dàng, cảm nhận được thực lực của mình cũng đã tiến bộ!
Trận chiến này kinh động toàn bộ Minh Thủy thành. Vô số tu giả từ Minh Thủy thành bay về phía Bách Hoa cốc.
Tả Mạc nhìn vào trong trận, bắt Tô Nguyệt đưa lại.
Tô Nguyệt như mất hồn, không chút phản ứng, tùy ý Tả Mạc bắt lấy.
Tả Mạc trong lòng yên ổn lại, nói với Thúc Long: “Các ngươi đi tìm xem, xem có còn người quen nào không. Nếu các ngươi nhận ra ai thì cứ cứu đi.”
Thúc Long trong lòng cảm động, không nói gì, gật đầu mang theo Vệ doanh rời khỏi.
Tả Mạc áp giải Tô Nguyệt, mang theo một đám người bắt đầu cướp bóc Bách Hoa Minh. Tia hy vọng cuối cùng của Tô Nguyệt lúc này cũng đã tan biến, cực kỳ phục tùng.
Sự giàu có của Bách Hoa Minh khiến Tả Mạc khiếp sợ, nó tuyệt đối là một trong những môn phái giàu có nhất mà hắn từng thấy.
Ngay cả Linh Anh phái ở Thiên Nguyệt giới nổi danh bởi sự giàu có khi so sánh với Bách Hoa minh cũng chỉ có thể coi là nghèo kiết xác. Tô Nguyệt am hiểu kinh doanh, môn phái lớn như vậy, hai mươi năm tích lũy của nó khiến Tả Mạc trở nên cực kỳ cuồng nhiệt.
Trong kho chứa, tài liệu cấp ba cấp bốn chất đống như núi, rực rỡ muôn màu, tài liệu cấp năm cũng chẳng khiến người ta ngạc nhiên. Tả Mạc thậm chí còn thấy không ít tài liệu cấp sáu, nước bọt của hắ thiếu chút nữa chảy dài. Nhất là các loại linh hoa, kể cả cả hạt giống linh hoa cũng không thiếu đồ quý.
Kẻ chưa bao giờ bỏ qua chuyện nhổ lông như Tả Mạc, cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ được?
Bộ luyện khí được phái hết tới để vận chuyển tài liệu vào trong thuyền vận nô. Tả Mạc quyết định dọn sạch cả Bách Hoa cốc.
Phòng chứa đồ của mấy vị trưởng lão lại một lần nữa khiến Tả Mạc vui sướng vô bờ. Nhất là phòng chứa đồ của VƯơng trưởng lão trưng bày không ít tác phẩm của ả, tuyệt đại đa số chúng là pháp bảo cấp năm trở lên, trong đó nhiều nhất là các loại hoa đăng. Tuy rằng trong phòng chứa đồ của các trưởng lão cũng không có nhiều thứ lắm nhưng phẩm chất đều là tuyệt hảo.
Tả MẠc không chút do dự thu sạch vào trong nhẫn.
Ngay kể cả các loại ngọc giản, bao gồm cả ngọc giản mà các trưởng lão cất dấu, có cái là Bách Hoa min thu mua từ nơi khác hoặc là thông qua con đường khác có được, tất cả đều bị Tả Mạc cướp sạch.
Nhìn những đệ tử kinh sợ bỏ chạy, trong lòng Tả Mạc vô cùng xem thường. Lần này hắn cướp đoạt Bách Hoa Minh chỉ còn trên danh nghĩa. Nếu như một môn phái thâm sâu, đệ tử lúc này sẽ đánh trả chứ không chỉ nhìn vài vị trưởng lão liều mạng như thế này.
Này không thể không nói Bách Hoa Minh quá khổ.
Thúc Long tìm thấy Tả Mạc, sắc mặt hắn ngưng trọng, ánh mắt bi thống: “Ông chủ, người tới nhìn xem.”
Tả Mạc sửng sốt, theo Thúc Long đi vào huyệt động sâu trong sơn cốc, khi hắn nhìn thấy tràng cảnh đáng sợ bên trong không khỏi cảm thấy da đầu tê dại đi.
Mất trăm tu nô bị trên người quấn đầy các loại linh hoa quỷ dị. Những bộ rễ của linh hoa này ăn sâu vào trong cơ thể bọn họ. Ánh mắt bọn họ hoảng hốt, mặt thì cười một cách quỷ dị. Các loại linh hoa trên người bọn họ đang nở rất xinh đẹp. Nhưng Tả Mạc có linh nhãn thấy được rõ ràng những sinh cơ của tu nô này đang từng chút một mất đi.
Giống như có đồ vật gì đó ở trong cơ thể Tả Mạc đột nhiên bùng nổ, trước nay hắn chưa từng phẫn nộ đến thế, một tay hắn bóp chặt cổ họng của Tô Nguyệt đưa đến trước mặt. Khuôn mặt Tô Nguyệt vặn vẹo, trong đôi mắt toát lên vẻ đau đớn, trong mắt Tả Mạc toát lên vẻ ác độc cùng bạo ngược khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
“Các ngươi là những kẻ cặn bã!”
Tả Mạc rít lên qua từng kẽ răng, tay ra sức muốn đem cổ họng Tô Nguyệt bóp nát ra.
Trong phút chốc mắt Tô Nguyệt dại đi, nàng chết mà không rõ vì sao Tả Mạc lại có thể hạ thủ? Vô số người coi nàng như kì bảo, dùng hết các loại thủ đoạn. Nàng luôn luôn cho rằng, nàng có tuyệt thế dung nhan, không có một nam nhân nào có thể sát hại được!
Chỉ cần nàng nhu nhuận làm theo bọn họ sẽ không bỏ được. (Khổ, gặp a TM thik đam mĩ thì mày có xinh cũng thế thôi e ạ )
Tả Mạc chán ghét cầm Tô Nguyệt trong tay ném xuống đất.
“Ông chủ, làm sao với bọn họ bây giờ?” Trong âm thanh của Thúc Long khó nén được sự bi thương, đồng dạng là tu nô, họ lại càng có cảm thụ sâu sắc. Hắn có thể nhận thấy từng chút từng chút một sinh cơ của những tu nô này đang biến mất, bị linh hoa trên người bọn họ hút đi.
Trong đầu Tả Mạc, Bồ yêu bỗng nhiên nói: “Đừng di chuyển những linh hoa kia, ngươi khẽ động bọn họ sẽ lập tực chết ngay.”
Hiếm khi thấy trong giọng nói của Bồ yêu mang theo sự phẫn nộ: “Hoa nô, không nghĩ tới biện pháp này cũng được truyền xuống. Linh hoa gởi nuôi ở trên người hoa nô, thu lấy tiên thiên sinh cơ tinh thuần nhất, những linh hoa này trưởng thành phẩm chất rất tốt. Ngươi nếu như muốn cứu họ, chỉ có một biện pháp.”
Tả Mạc lúc này mới hiểu ra, tại sao phẩm giai linh hoa loại cao của Bách Hoa Minh lại nhiều như vậy, phẫn nộ ở trong lồng ngực hắn như muốn nổ tung, hắn mạnh mẽ ngăn chặn lại, trầm giọng nói: “Biện pháp gì?”
“Hoa nô nguyên khí sinh cơ bị hút, cuối cùng khó sống được. Muốn cứu bọn họ chỉ có hai biện pháp, một là bổ sung nguyên khí sinh cơ cho bọn họ, giống như các loại linh đan. Phương pháp khác chính là phản nhiếp thủ!”
“Phản nhiếp thủ?”
“Ừ, không sai! Linh hoa nếu có thể thu lấy nguyên khí sinh cơ của hoa nô, vậy tại sao hoa nô không thể thu lấy nguyên khí sinh cơ của linh hoa?”
Tả Mạc hai mắt sáng ngời: “Thế nào là phản nhiếp thủ?”
Bồ yêu ném cho Tả Mạc một cái quang cầu.
“Đây là bộ ‘Hoa yêu tương sinh thuật’ cho ngươi.” Thanh âm Bồ yêu có chút trầm trọng, mang theo chút bi ai khó nhận ra: “Năm đó, tu giả cùng yêu ma đại chiến, rất nhiều yêu ma bị bắt giống như bọn họ vậy, bị hạ linh hoa lên người. Khi cứu bọn họ trở về qua một thời gian bọn họ sẽ chết, vì cứu bọn họ, mới có bộ ‘hoa yêu tương sinh thuật’ này. Không nghĩ tới, qua một ngàn năm bộ yêu thuật này còn có thể dùng đến.”
Tả Mạc cắn môi, xoay người nhìn Thúc Long nói: “Đem bọn họ đưa hết lên thuyền.”
Trong mắt Thúc Long hiện lên vẻ mừng rỡ, ông chủ nhật định có biện pháp, hắn vội vàng mang theo Vệ Doanh đưa mấy trăm hoa nô này lên vận nô thuyền.
Tả Mạc tâm tình cực kì không tốt, hắn cảm giác trong lòng như có cỗ tà hoả, lại không thể phát tiết ra ngoài. Hắn luôn luôn không nhận mình là người tràn ngập tinh thần trọng nghĩa nhưng chuyện hoa nô này vượt quá giới hạn của hắn, hắn không thể ngăn được sự phẫn nộ trong lòng.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đàu nhìn về phía bầu trời xa xa, mấy đội ngũ đang cuồn cuồn mà đến.
Tả Mạc bỗng dưng cười nhạt.