chap 3
phịch” một cái xuống sân, rồi phi thẳng vào phòng bếp nấu cơm. Khổ thế, tan học bằng giờ với Vĩnh Quân nên nó phải chạy đua tốc độ để kịp về nấu cơm trưa cho hắn. Nếu ko bụng đói hắn lại sinh sự!
- EEEEEEEEEEEEEEEEEEE, xong chưa? Đói lắm rồi! – Vĩnh Quân gõ bát gọi nó.
- Sắp xong rồi! Chỉ còn vài món nữa thôi! – Nó nói với ra
- Thôi đi bà cô, nấu nhanh lên, đói mờ mắt rồi!
- Muốn nhanh sao ko vào giúp tôi một tay? – Nó bực dọc.
- Đó là lí do tại sao mẹ tôi phải bỏ tiền thuê cô! – Hắn ta nói ngon ơ.
“Đồ tồi! Chỉ biết ngồi đó mà kêu, đã thế ông cho thật nhiều hạt tiêu cho mày chết vì cay!” – Nó nghĩ vậy và làm luôn. Cuối cùng sau một lúc (chính xác là 30 phút các bác ạ!) nó cũng dọn đc cơm ra.
- Trời, đợi đc bữa cơm của cô tôi đến chết! – Vĩnh Quân than thở.
- Chết sao vẫn còn nhe răng ra mà nói? – Nó nói móc.
- Thôi, ko thèm nhiều lời với cô, phải ăn đã, đói rã họng rồi!… AAAAAAAAAAAAAAAAAA. – Vĩnh Quân la thất thanh.
Nó trợn tròn mắt vì ko ngờ tác dụng nhanh quá. KEEEEEEEEE.
- Hạt… hạt…hắt… hắt xì! Có…. hắt xì, hắt xì! Có hạt… hạt tiêu! – Vĩnh Quân hắt xì hơi liên tằng, nứơc mắt nước mũi chảy dòng dòng.
- Uí anh sao thế? Cay quá à? Con trai gì mà kém thế có mỗi tí hạt tiêu thôi mà. Có đến mức ấy ko? – Nó đưa miếng thịt lên miệng thử – Chỉ hơi cay lưỡi quá thôi mà! (hơi với quá nghe có điêu ko các bạn?)
- Hắt xì!… Tôi… tôi bị… hắt xì… dị… dị ứng hạt tiêu! Hắt xì. – Vĩnh Quân mặt mũi đỏ như quả gấc trông đến là tội.
- Hả? – Nó trợn mắt còn to hơn trc. – Dị ứng hả? Sao anh ko nói sớm. Chết tôi rồi. – Nói rồi nó chạy lại chỗ Vĩnh Quân – Nước đây, uống đi. Nhiều vào! – Nó vừa nói vừa tống cả một bình nước đầy vào miệng Vĩnh Quân. Sau một hồi vật lộn, hai đứa cũng khiến cho nước mắt nước mũi Vĩnh Quân thôi ko chảy.
- Tôi… Tôi thực sự ko biết là anh bị dị ứng hạt tiêu! – Nó phân bua.
- Tôi nghi ngờ đó! – Vĩnh Quân vừa lau nước mũi vừa nói.
- Ko, tôi thề đấy, nếu biết tôi đã ko cố tình bỏ nhiều hạt tiêu đến thế! – Nó vội ôm tay bịt miệng vì nhỡ lời.
- Đó, tự cô tố cáo cô rồi đấy! Khít khít … – Vĩnh Quân vừa nói vừa khịt mũi (tác dụng phụ vẫn chưa hết. Và tác dụng chính thì chưa bắt đầu.)
***
- Nhắm mắt vào ko tôi bôi dính vào bây gìơ – Nó nhắc Vĩnh Quân.
- Biết rồi! – Vĩnh Quân nhăn nhó vì những chiếc mụn đỏ to tướng mọc đầy mặt. (Tác dụng chính mà tôi nói đó!)
- Xong rồi, cởi áo ra xem ở lưng có ko?
- Ko! Tôi ko cởi áo đâu! – Vĩnh Quân quả quyết.
- Tôi là con gái còn chả xấu hổ thì anh còn xấu hổ cái nỗi gì.
- Tôi khác tự bôi đc!
- Ở lưng anh bôi bằng niềm tin àh? Cởi ra đi, ko tôi đi thì hối ko kịp đấy! Chả qua là lỗi tại tôi nên tôi mới bôi cho anh chứ ko thì còn lâu! – Nó lớn tiếng làm cao.
- Cởi thì cởi!- Vĩnh Quân buộc phải nghe theo.
Ko hiểu sao nó như bị hút hồn bởi cái lưng trắng như da con gái được phủ một lớp mụn dày đặc. Nói thế chứ vẫn đầy nam tính lắm. Nó cứ ngẩn to te chả nhúc nhích gì cả.
- Sao cô ko bôi? Đứng im đấy làm gì?
- Hả… à à… – Nó giật mình, lắc đầu nguồi nguội. Rồi bàn tay nó nhẹ nhàng xoa thuốc khắp lưng Vĩnh Quân, ko hiểu sao tay nó run run kiểu gì ấy, còn Vĩnh Quân cũng chả kém, nóng hết cả người.
- Xong chưa? Sao lâu thế? – Vĩnh Quân phá tan bầu ko khí.
- Rồi! – Nó đáp gọn lỏn. Đóng típ thuốc lại, bước ra đến cửa. – À này, mụn mọc nhiều thế chắc ở mông cũng có đấy chứ? – Nó cười đểu hỏi.
- Cô vô duyên nó vừa thôi! Tôi ko cho cô bôi đâu! – Vĩnh Quân cuống cuồng.
- Haaaaaaaaaaa, hóa ra là cũng có ở mông thật à? – Nó cười ngặt nghẽo – Vậy thì để…
- Tôi nói rồi, tôi ko cho cô bôi đâu! – Vĩnh Quân vội vàng lấy hai tay che chắn bảo vệ mông mình.
- Haaaaaa, anh nghĩ là tôi sẽ bôi chỗ đấy cho anh ư? Có cho tiền cũng ko bao giờ nghe chưa? Ý tôi là để cho bé Tũn vào bôi cho anh, hiểu chưa? – Nó lại ôm bụng cười vì bộ dạng của Vĩnh Quân – Nhìn anh trông nực cười quá, haaaaaaaaaaaaaa.
Bỗng………..
Reng reng…. reng”
- Alo – Vĩnh Quân vừa nhấc máy vừa xít xoa mấy cái mụn đau khắp mình.
- Vĩnh Quân à con? Mẹ đây. Mà con sao vậy?
- Dạ ko sao? Con mèo hoang nó cào xước ra con thôi mà. – Vĩnh Quân vừa nói vừa liếc nhìn nó.
” Hả? Mẹ Vĩnh Quân, thôi mình tiêu rồi! Mà cái tên công tử thối này, sao dám bảo mình là mèo hoang. Có hắn là mèo hen ý.”
- Nhớ bôi thuốc vào nghe con, mà sao lại có mèo hoang ở đâu chứ! ………. Ở nhà thế nào, mẹ bận qúa bữa nay mới gọi về đc. À cô bé Ly đến giúp việc tốt cả chứ!
- Trời! Tốt đẹp gì chứ mẹ! Cô ta vừa…. – Vĩnh Quân chưa nói hết câu mà nó chân tay đã bủn rủn, mặt cắt ko còn một giọt máu và……. uỵch! Nó ngã lăn quay ra đất! Vĩnh Quân há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng hay nhất trong ngày. Nó lổm nhổm bò dậy, tất nhiên ko quên vuốt lại tóc và chỉnh sửa lại quần áo. “Má mì ơi, xấu hổi quá đi mất!” Mặt nó đỏ y như quả gấc chín cây cộng thêm vị cay rát của ớt (Độ nóng của khuôn mặt lên đến đỉnh điểm đó mà!) Dẫu vậy, nó vẫn ko quên miễn phí cho Vĩnh Quân một nụ cười duyên đến là duyên với thông điệp: ” Hiiiiiiiii, tôi chả sao cả! Làm ơn hãy coi như chưa nhìn thấy gì nhé!”
- Có chuyện gì vậy? Mẹ nghe thấy tiếng động lạ.
- Dạ ko, con mèo hoang nó vồ ếch ý mà! Đáng ghét thật ko biết bao giờ nó mới phắn khỏi nhà mình chứ!
- Con nói gì vậy? Mẹ chẳng hiểu gì cả. Mà con đang nói dở gì mà, cô bé Ly làm sao?
- Cô ta á! Xấu! – Hắn nói mà nhìn thẳng vào nó. Nó xít té xỉu. “AAAAAAAAAAAAAAAAAAA, hắn nói gì thế, mình mà xấu sao? Mình tuy ko xinh nhưng ối thằng phải ngoái nhìn đấy!” Cái đầu nó như muốn nổ tung và cái tay nó thì chỉ muốn ngay bây giờ làm bạn với bộ hàm của hắn. Nhưng thực thế thì ko cho phép điều đó.
- Con nói thế là sao?
- Lần đâu tiên con thấy một đứa con gái xấu đến thế. Đã xấu người lại còn xấu cả nết. Con gái gì mà đanh đá như sư tử hà đông. (Ô hay ko đanh đá thì sao là con gái!)
” Cái tên kia sủa gì mà thối vậy? Mình mà là sư tử hà đông đc thì hắn ta giờ xương chẳng còn!”
- Con trai mẹ ơi, làm mẹ hết cả hồn. Cứ tưởng có chuyện gì cơ. Mà con nói thế là ko đc đâu nghe. Với lại mẹ thấy cô bé Ly cũng dễ thương mà. Biết đâu con trai lại thick cô bé ấy cũng nên! – Bà Hiền cười châm chọc thằng con.
- Mẹ!………. Mẹ nói gì vậy? Con lâu! Ko bao giờ! Mãi là ko? Có nằm mơ cũng ko! – Vĩnh Quân bắn lia lịa.
- Mẹ chỉ đùa thôi mà, sao con phải nóng vậy? Hay mẹ nói đúng?
- Mẹ! Con ko nói chuyện với mẹ nữa.
- Thôi mẹ biết rồi, mà bé Tũn đâu cho mẹ gặp cái. – Bà Hiền chưa nói hết câu thì bé Tũn từ đâu chạy vào la inh ỏi:
- Cho em gặp mẹ, anh hai ơi. Mẹ ơi con muốn gặp mẹ, mẹ ơi! (Con bé cho vào hội cổ vũ thể dục thể thao thì đúng là ứng cử viên số một!)
- Đây thưa công chúa mồm to – Vĩnh Quân đưa máy cho con em.
- Ano, mẹ ạ? (Alo đó các bác. Chắc tại con bé sướng quá lại hét cũng kinh nên giờ mới bị nói nghịu thế này chứ chẳng phải ngọng nghiếc gì đâu.) – Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Khi nào mẹ về mẹ nhớ mua nhiều quà cho con nhá.
- Con gái mẹ hư thật. Vừa gặp mẹ chả hỏi thăm mẹ gì cả đã đòi quà rồi.
- Ui con quên mất, mẹ cho con lại từ đầu nhé: Alo mẹ ạ, mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Mẹ có khỏe ko? – Trời ơi con bé nói như học thuộc lòng rồi ý.
- Mẹ khoẻ, thế còn con yêu.
- Con khoẻ lắm mẹ ạ! Chị Ly nấu ăn ngon ơi là ngon, con ăn đc hai bát liền. Chị ấy còn kể chuyện đi ngủ cho con nghe. Mẹ ơi con thick chị Ly lắm, nhưng anh hai toàn bắt nạt chị ấy thôi. – Quay ra lãnh ngay một cái lườm cháy mặt của ông anh, nó cười toe. (ghét thế nhỉ!)
- Vậy để mẹ mắng anh hai nghe.
- Ko cần đâu, đã có con bảo vệ chị Ly rồi, anh hai mà làm gì thì con… mách mẹ nhé! (bó tay) À mẹ ơi, con còn đc chị Ly đưa đi học bằng xe đạp nữa ạ! – Bé Tũn vừa dứt lời Vĩnh Quân quay phắt ra nhìn nó như đang đặt câu hỏi: “Cái gì? Cô đèo em tôi đi học bằng xe đạp? Cô giỏi thật!” Và nó thì mồ hôi ko ngớt, và gần như muốn ngã thêm cú nữa. Bé Tũn lần này hại nó thật rồi.
- Con đi học bằng xe đạp sao?
- Đi xe đạp thick lắm mẹ ạ. Gío mát ơi là mát, trời xanh ơi là xanh. Con còn đc hát rõ to vui ơi là vui cùng chị Ly, chị ấy hát hay lắm mẹ ạ. Đi xe đạp ko ngột ngạt như đi ô tô đâu mẹ, thick hơn nhiều. Khi nào mẹ về con sẽ đưa mẹ đi làm bằng xe đạp, mẹ ko phải đi bằng ô tô nữa.
- Con biết đi xe đạp?
- Dạ chưa! Chị Ly hứa sẽ dạy con!
- Uhm mẹ biết rồi! Cho mẹ gặp chị Ly.
- Chị Ly mẹ em muốn gặp chị – Bé Tũn quay sang nói với nó.
- Gặp chị? “Tiêu rồi, tiêu thật rồi!” – Alo bác ạ? – Nó rụt rè.
- Cám ơn cháu!
- Dạ? – Nó mồm chữ O miệng chữ Ô (nói chung là mồm nó đang trong tình trạng há hốc, to nhất có thể và ko biết có bao nhiêu con vi khuẩn đã đc ghé thăm miệng nó.)
- Lần đầu tiên bác thấy bé Tũn nó vui đến thế. Bác ít có thời gian quan tâm đến nó. Nó còn nhỏ đã gặp nhiều thiệt thòi. Cháu giúp bác chăm sóc nó nhé! Bác nhờ cả vào cháu đấy. Cháu nhớ dạy cho bé Tũn biết đi xe đạp để còn đèo bác nhé! – Bà Hiền cười nhưng sao cứ phảng phất một nỗi buồn!
Nó đang miên man suy nghĩ những điều bà Hiền nói chợt Vĩnh Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Này! – Vẫn cái giọng to – thô – khó nghe của hắn.
- Tôi có điếc đâu mà anh gọi to thế? – Nó bực mình lém con mắt đầy tức giận vào Vĩnh Quân.
- Ko điếc nhưng đang đơ trên cành mơ. – Hắn thản nhiên buông lời mặc ánh mắt hình viên đạn đang săm mờ soi vào mình. – Mà mẹ tôi vừa nói gì với cô đấy?
- Ko nói.
- Sao mà ko?
- Mệt! Tốn calo nước bọt!
- Cô