chap 16
những góc nhỏ, nó lại nhìn thấy người ta trao quà cho nhau, những nụ cười căng đầy trên môi, những ánh mắt sáng niềm vui. Tất cả hòa vào những khúc nhạc giáng sinh ấm áp. Nó chợt nhớ ra rằng, ba mẹ nó chưa tặng quà giáng sinh cho nó. Chắc tại ba bận với công việc mới, mẹ chắc cũng ko để ý! Con nhỏ Trang nữa. Nó đã tặng quà nhỏ ấy rồi mà. Sao ko thấy nhỏ ấy đưa quà cho nó nhỉ! Đừng nói món quà nhỏ ấy tặng là chiếc váy mượn của bà chị họ đấy nhé! Cả Vĩnh Quân nữa, chắc giờ anh ấy đang sung sướng bên cạnh Diệu Lan. Có lẽ hôm nay họ sẽ trao cho nhau những món quà đẹp nhất. Món quà của tình yêu thì đúng là đẹp đẽ và ngọt ngào nhất còn gì. Nó thấy lòng nặng trịu. Đêm noel sao buồn thế này?…… Chợt nó giật mình bởi giọng nói của Vĩnh Quân vang trên sân khấu.
- Sau đây tôi xin gửi tặng bài hát này đến người con gái mà tôi yêu, người con gái mà tôi đã chót để cô ấy rời xa mình mà tôi ko biết nắm lấy cơ hội. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều! – Mọi người ồ lên, tất cả hướng con mắt về phía Diệu Lan – người con gái trong bộ váy dạ hội kim tuyến rực rỡ và nổi bật. Vĩnh Quân bắt đầu cất giọng hát đầy ngọt ngào, ấm áp…… – Đã bao ngày qua, nhớ hơi âm đôi bàn tay, nhớ nụ cười và đôi mắt dễ thươg. Xuân tàn hạ sang, cách nhau đã bao mùa trăng, anh nhớ em đêm ngày ngóng trông. – Nó nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chỉ muốn trực rơi ra, nhưng nó cố kìm, nó ko khóc, nó đủ mạnh mẽ mà! – Cớ sao trời xanh, lứa đôi phải chia lìa nhau. Để hoa tàn, bầy chim cũng héo hon. Mưa buồn nhẹ rơi nói thay lời anh nhớ em. Mong ngày em trở về gần bên anh. Viết lên trên trời cao những lời yêu em. Viết lên những bài ca dành tặng riêng cho em. Bao ngày xa cách nhau trời đêm như thiếu trăng. Bao ngày mong nhớ em làm con tim anh khô héo. – Nó nhớ những lúc đc hạnh phúc bên Vĩnh Quân, nó khao khát đc trở lại những ngày đó. Nhưng….Nó thấy tim mình đau nhói, nước mắt đã trào ra. Nó thấy Diệu Lan đang cười sung sướng. Nó thấy Vĩnh Quân hát với tất cả tình cảm chất chứa trong lòng. Từng lời từng lời cứ rội cả vào tim nó. Cũng phải thôi, họ đang đc sống trong tình yêu, họ đang yêu, và họ đang hạnh phúc. Nó thấy mình sao ích kỉ thế? Nó thấy mình đã quá mệt mỏi rồi! Yêu một người thì đau khổ vậy sao? Người ta nói, yêu một người là hạnh phúc khi nhìn thấy người ấy hạnh phúc chứ ko phải là có đc người ấy ở trong tay. Nó đc nghe câu nói này hàng trăm hàng nghìn lần rồi. Và đã có lúc nó thấy điều này thật đúng. Nhưng giờ điều đó đã xảy ra với nó. Nó thấy sao mà khó thể. Đúng là nó đang đc nhìn người mình yêu hạnh phúc nhưng nó lại quằn quoại trong đau đớn. Liệu đó là điều hạnh phúc mà nó có đc sao? Nó thấy đau lắm! Cả ở trong tim lẫn khắp toàn thân. Nó thấy lạnh, lạnh đến thấu xương tủy. Thực sự nó đã quá mệt mỏi và đau đớn. Nó ko thể chịu đựng đc thêm nữa. Bảy ngày để bắt đầu một tình yêu, bảy ngày để sống trong đau khổ, dằn vặt vì một tình yêu đơn phương rỉ máu, và có lẽ cũng chỉ cần bảy ngày nữa thôi để nó có thể quên đi một tình yêu! Nó lao ra khỏi phòng, bỏ lại phía sau những lời hát đầy tình yêu chất chứa….. – Những đêm anh ngủ say mơ đc gặp em. Rót cho nhau lời yêu thương và vòng tay ấm. Em nào đâu hay biết chăng ở nơi rất xa, phương trời đây có anh ngày đêm mong nhớ em nhiều…
Nó chạy trong đêm, nó cứ chạy chạy mãi. Những giọt nước mắt chất chứa bao ngày giờ như thể trào dâng, tung phá và ồ ạt tuôn ra. Cái vị mắn – đắng, mặn lắm! Nó sẽ quên anh, quên người con trai mà nó đã yêu, yêu nhiều, yêu tha thiết và yêu trong lặng câm, trong đau khổ đến tuyệt vọng. Gió thổi lùa vào da thịt nó. Lạnh – đau – mặn – đắng! Gió ơi, hãy thổi giùm ta, thổi hết những gì về anh trong ta, hãy thôi bay, hãy cuốn trôi hết, cuốn trôi đi mối tình đầu đau khổ này. Gió ơi thổi, cứ thổi đi nhé…..!
****
Nó thức dậy. Một ngày mới đã bắt đầu. Nó bước ra cổng, nó muốn hít thở bầu không khí trong lành. Có lẽ sẽ khiến cho lòng nó thanh thản và thoải mái hơn. Vừa ra khỏi công, bất giác nó quay lại nhìn cái cổng nhà mình. Quá ngỡ ngàng, nó há hốc miệng. Cái cổng nhà nó đc kết bởi rất nhiều những bông hồng nhung rực sắc – loài hoa mà nó yêu thích – loài hoa tượng trưng cho tình yêu – một thứ tình yêu mãnh liệt và đằm thắm. Những bông hoa rực sắc đỏ càng đẹp hơn dưới những tia nắng sớm chiếu vào những giọt sương long lanh đọng trên cánh. Trông chúng căng đầy một sức sống. Chợt, nó có cảm giác ai đó đang đứng sau lưng nó. Nó quay lại. Vĩnh Quân. Cậu ấy đứng trc mặt nó, với một hộp quà ở trên tay. Nó ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì Vĩnh Quân tiến lại, và đưa hộp quà cho nó.
- Cái gì vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi.
- Thì Ly cứ mở ra đi. – Nó mở hộp quà ra. Chiếc áo len trắng! – Anh đã nhận đc 1 triệu rồi. Giờ cái áo này là của Ly.
- Trời, sao còn đưa cho Ly làm gì? Anh cứ để mà mặc. Chứ Ly thì sao mặc đc!
- Nhưng anh đã nói rồi mà, Ly làm quà tặng cho bạn trai!
- Bạn trai á? – Nó thấy tim mình lại nhói đau. Vĩnh Quân sao vô tâm thế? Nó đã bảo sẽ quên anh nhưng sao giờ anh lại xuất hiện, sao giờ lại khơi lên vết thương lòng trong nó. Vĩnh Quân chả lẽ ko có một chút cảm giác gì nhận ra rằng nó thích Vĩnh Quân sao? Vĩnh Quân ko biết thật ư? Vĩnh Quân sao ác thế? Sao vô tình đến vậy? Cậu có biết rằng, giây phút này trái tim nó như bị bàn tay cậu bóp nghẹt, đau đớn và rỉ máu! – Hì…….. – Nó lại cười – nụ cười gượng gạo trong đau đớn – Người ấy chắc chả bao giờ muốn mặc đâu!
- Vậy thì tặng anh nhé!
- Hả? – Nó giật mình trc câu nói của Vĩnh Quân.
- À…. sao…. sao tối qua em về sớm vậy? Em…… em có nghe anh hát ko?
- À, em mệt nên muốn về sớm. Hì hì…… Anh yên tâm, anh hát hay lắm! Chắc chị Diệu Lan vui lắm đúng ko?
- Ko! Bài hát đó là anh tặng em mà!
Ko gian xung quanh nó như dừng lại, thời gian như ngừng trôi. Nó thấy tai mình ù lên kinh khủng. Nó…. nó đang nghe nhầm đúng ko?
****Vĩnh Quân vừa kết thúc bài hát, cậu thấy nó chạy ra khỏi phòng. Cậu vội vã chạy đuổi theo nó. Nhưng ko kịp………. Bóng nó đã khuất trong màn đêm đem!
- Anh Vĩnh Quân! Anh chạy ra đây làm gì? Bắt em phải đuổi theo, mệt chết đi đc!
Vĩnh Quân vẫn đứng đó lặng nhìn vào màn đêm tĩnh mịch – nơi bóng nó đã khuất từ bao giờ.
- EEEEEEEE. – Diệu Lan lay người cậu – Hiiiiiiiiiiiiiiii. Bài hát anh hát hay lắm! Làm em xúc động muốn khóc luôn. Em cứ tưởng rằng anh đã thay đổi, ko còn yêu em nữa cơ! Hiiiiiii Nhưng giờ thì thấy ko phải thế nữa rồi! Anh vẫn còn rất yêu em!
- Ko, Diệu Lan à? Bài hát đó anh ko dành tặng cho em!
- Hả – Diệu Lan ngạc nhiên, ko hiểu Vĩnh Quân đang nói gì.
- Anh cứ tưởng rằng anh vẫn còn rất yêu em. Nhưng sự thật lại ko phải như thế! Người anh yêu là một cô gái khác. Bình thường hơn em, ko xinh đẹp đc như em, ko học giỏi và thông minh như em… Nhưng ở cô ấy có một tâm hồn thật đẹp. Cô ấy đã đến, đã làm thay đổi con người anh rất nhiều. Cô ấy cho anh thấy cuộc sống đẹp hơn, ý nghĩa hơn, và dạy anh biết cách trân trọng những điều nhỏ bé và giản dị nhất! Anh đã yêu cô ấy và cũng chả biết anh đã yêu cô ấy từ khi nào!…….
- Anh thôi đi! – Diệu Lan hét lên! Rồi cô lại vội dịu giọng trở lại – Vĩnh Quân…. Vĩnh Quân, anh đang đùa em đúng ko? Anh muốn thử em đúng ko?…
- Diệu Lan à? Anh xin lỗi…….
- Koooooooo! Anh nói gì vậy? Rõ ràng em là người con gái mà anh yêu nhất mà! Là con nhỏ đó, con nhỏ Ly đúng ko?…….. Em… em mới xứng với anh, con nhỏ ấy ko xứng!
- Diệu Lan! Anh xin lỗi, nhưng đừng xúc phạm cô ấy như thế! Anh đã yêu em, yêu rất nhiều, và có lẽ đến bây giờ vẫn yêu em nếu như em ko rời bỏ anh. Nhưng đó chỉ còn là quá khứ! Anh xin lỗi, anh ko còn yêu em nữa. Nếu có cố thì cũng chỉ làm em đau khổ thôi!
- Ko, ko. Vĩnh Quân, em ko muốn nghe!
- Diệu Lan, anh XIN LỖI! – Vĩnh Quân quay lưng bước đi, có lẽ trong lòng Diệu Lan bây giờ cũng đang phải trải qua một nỗi đau, một nỗi đau mà cô đã từng đem đến cho Vĩnh Quân. Nhưng Vĩnh Quân nói đúng, sự gượng ép trong tình yêu sẽ chỉ đem lại sự đau khổ cho cả hai mà thôi! Diệu Lan hãy quên Vĩnh Quân đi như anh đã có thể quên cô, quên một tình yêu đầu đầy mãnh liệt. Nhưng……… Tình đầu là tình mãnh liệt nhưng tình cuối mới là tình bất diệt!****
Nó còn chưa kịp định thần lại thì chợt có tiếng “keng… keng…” – tiếng chuông xe đạp vang lên. Bé Tũn lái chiếc xe đạp màu hồng thắt nơ hồng, mặc chiếc váy hồng… miệng cười toe toét. Đỗ xe trc chỗ nó và Vĩnh Quân, con bé xuống xe. Lấy chiếc hộp trái tim nhỏ cũng màu hồng tươi thắm. Nó rõng rạc:
- Đây là thứ ông cần! – nó đưa hộp trái tim cho Vĩnh Quân, ko quên khuyễn mãi một nụ cười toe toét nữa. – Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Chúc anh thành công! – Bé Tũn xèo váy và làm dáng bộ nhún một cái, lại cười rõ tươi, rồi con nhỏ leo lên xe, thành thạo như một người biết đi xe từ lâu, nó đạp khỏi chỗ hai anh chị mình.
Vĩnh Quân từ từ mở chiếc hộp trái tim nhỏ, một chiếc nhẫn cỏ vẫn còn vương mùi thơm cỏ xanh.
- Ly, em đồng ý làm chị dâu của bé Tũn chứ!
**** – Sao lại dẫn anh ra đây? – Vĩnh Quân lặng người nhìn khung cảnh công viên – nơi cậu và nó đã từng có những giờ phút vui vẻ và hạnh phúc. Cậu nhìn thấy nụ cười tươi rói của nó, cậu nhìn thấy ánh mắt ánh niềm vui của nó,…….. hình bóng nó đang hiện ra trc mắt cậu……. đẹp đến vô cùng!…
- Anh hai! Anh đang nghĩ đến chị Ly đúng ko?
- Nói nhảm gì vậy?
- Hứ! Tũn mà thèm nói nhảm sao? Rõ ràng là anh hai thích chi Ly mà! – Vĩnh Quân lặng