Câu chuyện thứ 14: ĐÒI NỢ
Người ta bảo, sống trên đời có những món nợ đòi rất dễ,nhưng có những món nợ chẳng thể nào dứt khoát được, và đặc biệt lànhững món nợ không phải giữa người sốngvới người sống.
Sau cái ngày có người tập tễnh đi vào phòng, bà em trở nên lầm lì, chẳng nói, chẳng rằng với con cháu. Hỏithì đáp, không bà cũng ở nguyên trong phòng khóa kín cửa, tự nấu ăn riêng, có khi 2, 3 ngày không bước chân ra ngoài. Nhà em đâm ra lo lắng. Mọi người lo bà bịốm, hoặc suy nghĩ kiểu người già nhiều đâm ra lẩn thần. Thế nhưngbà em vẫn khỏe mạnh, chỉ có điều hơi xanh xao và ít giao tiếp hơn trước. Thời gian này bà hay ra mộ thắp hương cho ông. Có lúc cậu D em đèo bà ra, nhưng bà bắt đứng đợi ởngoài, tuyệt nhiên không chovào.
Ông em nằm ở nghĩa trang Ngọc Thụy. Từbờ đê, rẽ phải xuống cái dốc, đi qua trường cấp 2 Ngọc Thụy, đến gốc cây đa là nghĩa trang.
Tuần dăm ba hôm, nắng mưathế nào bà cũng ra chỗ ông nằm. Cậu D bảo, thấy bà đi vào, đứng trước mộ ông khóc nhiều lắm, rồi bần thầnlẩm bẩm một mình. Lần nào trở ra cũng mệt mỏi, nhưng tinh thầncó vẻ đỡ đăm chiêuhơn trước. Cứ thế hơn2 tuần thì bà em bình thường lại. Có điều con chó đá khôngnằm ở góc vườn cậu D. nữa,mà lại chuyển sang vườn khế của bà. Nó đứng giữavườn, lạnh lẽo, cái chỗ phải có hốc mắt thấy tàn hương bắn vào đen đen nhờ nhờ...
Cậu C. làm lái xe riêng cho giám đốc 1 công ty nước ngoài, đi sớm về hôm, tùy theo lịch của sếp. Giống với cậu D, cậu C. chẳng tin vàoma mãnh, cũng như chẳng sợ sệt cái gì cả. Cậu em vốn là người cẩn thận và cực kỹtính, hơn chục năm lái xe chẳng xảy ra cơ sự gì, cũngchẳng va quệtvới ai.
Thế mà cậu em lại bị tai nạn.Gãy 1 chân, 4cáixương sườn và chệch đốt sống !
Cậu bị lúc giữa trưa, trên bờđê, chỗ rẽ vàolàng em cách đường dốc ra mộ hơn trăm m. Xe ô tô cậu mất lái lao vào cạnh đường. Lúc mọi người nhà em chạy ra, cậu C.nằm cạnh vũng máu, bê bết bên ngoài cửa xe, đầu hướng ra tim đê.
Vào viện, đến tối thì cậu C tỉnh. Mặt cậu trắngbệch. Cậuem đột nhiên khóc, bảo cả nhà gọi bà vào cho cậu gặp, rồi đuổi hết mọi người ra ngoài. Cả nhà em lo lắm, nên đứng ngoài rình nghe trộm. Bà em vừa vào, cậu em nấc lên một tiếng "Nhà mình có nợ nần gì ai không mẹ". Bà em đứng chết trân, lặng người đi...
Bà em hỏi, tại sao đi ô tô baonăm, đi mòncả cái đê đấy rồi mà giữa trưa lại đâm vàolề? Tại sao lái ô tô mà lại bị gãy chân, nằm lăn ragiữa đường như thế trong khi xung quanh không có vết phanh nào cả? Cậu em sợ lắm. Giọng cậu chùng xuống, bảo, lúc cậu lái xe trên đê, bỗng giữa đường có một người đánh xe ngựa chạy ngược lại, lao thẳng vào phía cậu. Cậu em hoảng quá đánh lái đâm vào bờ đê. Lúc này vẫn tỉnh táo, nhưng không thấy đau chỗ nào cả. Tự nhiên người đấy thò tay vào lôi cậu ra giữa đường, chân tập tễnh, há ngoác mồm lè lưỡi đỏ lòm, bảo"Taolấy lại của thằng con mày 1 chân". Cậu em thấy cái xe ngựa nghiến qua người, rồi ngất đi không biết gì cả....
Bà em khóc, chạy ra ngoài bảo các mợ chăm sóc cho cậu, rồi bắt xe ôm từ 108 đithẳng về Gia Lâm. Mọi người đưa cậu đi mổ, lúc nàycậu em lại mê man...
Trở lại chuyện năm xưa ông em cứu cô N.trên sông. Cứu người là làm phúc, nhưng những chuyện xảy ra sau này khiến ông em hiểu đã mắc nợ với 3 người, bà ăn xin, cô N. và Hà Bá!