Câu chuyện thứ 14: ĐÒI NỢ tiếp
Hà bá không cho phép bắt người trên sông, cướp người thì phải đền mạng, đấylà quy tắc bất di bất dịch cho bất cứ sinhlinh nàosống trên khúc sông của Hà bá. Ông em biết điều đấy, nhưng một phần vì là trai trẻ, sông nước quanh năm, một phần vì cái bản năng phải cứu người,ông em cũngchẳng màng.
Năm mẹ em 12 tuổi, lũ lên cao, xác người chết dạt vàolàng nhiều, dân cũng đem chôn cho bằng hết. Đêm đấy đi làm về, ông em gặp một xác người trôi dọc triền đê. Hô hoán to rồi ông nhảy xuống kéo cái xác vào bờ. Xác một người đàn ông chết đã lâu, trương phềnh, hôi thối, kẹt theo cái cây trôi lậplờ. Chật vật mãi ông cũng kéo được vào bờ. Vừa vào đến nơi, cái chân xác chết kẹt vào thân cây, đứt rời, rơi lại sông bặt tích... Lúc này dân cũng kéo ra. Ông em nhìn theo chỗ cái chân người vừa rớt xuống, định nhảy xuống mò nhưng đột nhiên linh tính thế nào, vác áo lên vai trở về nhà.
Đấy cũng là đêm 5 mẹ con bà em gặp ôngtướng người Tàu, và cũng là đêm ông emvác dao đuổi ra sông....
Người ta thường nói con gái 13 tuổi là tuổi trăng non, là thời điểm bắt đầu trở nên xinh đẹp và dậy thì thành thiếu nữ. Ở cái vùng đấtnày, con gái cả thường gánhvác nặng nề hơn con trai, chẳng hiểu vì lý do gì.
Có một chuyện mà sau này người làng kể lại ông em mớibiết. Khi ông bỏ đi, cái xác ngườiđột nhiên rục rịch chuyển động rồi trôi thẳng ra sông, không sao níu lại. Có người khẳng định, thề sống thề chết rằngnó mở mắt nhìn theo hướng ông em đang trèo lên đê... Cơ mà ôngem coi thế làvớ vẩn, chẳng tin...
Năm mẹ em tròn 13 tuổi, trong làng có điều quái dị.
Đường ra sông đột nhiên mởrộng, sáng nàongười làng điqua cũng thấy có vết chân ngựa. Hàng đêm ngoài bãi có tiếng rậm rịch,ý ới, cả tiếnggầm gừ, nhưng tuyệt nhiên không ai dám bén mảng ra ngó nghiêng. Đây là đất độc.
Cái chỗ mọi năm chôn người chết trôi, cácụ đất tự nhiên cứ phẳng dần rất nhanh, qua mấy đêm mà trở nên bằng phẳng, chẳng phân biệtđược mộ ai với ai cả. Dân làng coi đó là điềm gở, ngày đêm lên chùacầu khất. Lại lập cái đàn ở bờ sông cúng bái trong suốt 5 hôm. Người ta bảo, có điềm Hà bá đòingười...
Cái tiếng gầm gừ và rậm rịch ngoài bãi cứdiễn ra liêntiếp đến tháng 8 năm đấy. Trăng tròn, mẹ em cũng chớm 13 tuổi, và trung thu cũng là lúc âm khí trở nên nặngnề nhất...
Đêm trung thu, ông em đi làmca 3, vừa lúc đó có người gõcửa. Bà em chạy ra mở,ngoàisân vắng tanh, chỉ thấy một cơn gió thổi vào tắt hết đèn nến. Mẹ em chạy lại ôm 3 đứa em, còn bà thì loay hoay chốt cừa và đi tìm lửa. Bỗng từ góc nhà có cái bóng to lù, mắt đỏ quạnh phát sáng, giọng ồm ồm bảo.."Chúng mày có thần yểm mãi được thì đời 2 thằngnày sẽ bị tuyệt tự" Nói điều chỉ vào 2 ông cậu em rồi biến mất. Bà em sợ quá chạylên ban thờ, thì chỗ thờ ông tướng Tàu hương đãlụi từ lúc nào. Ngoài trời mây kéo che mấtánh trăng....
Sau này, khi nhiều chuyện xảy ra, bà có kểvới em và một vài người khác về mọi chuyện.Bà em hiểu, năm mẹ em gần 13 tuổi Hà bá muốn đòi nợ... Cái xác trôi vào đê năm đấy là Hà bá đưa vào, dụ kéo ông em xuống sông nhưng không thành. Sau nó mất chân, vì thế mà cũng sinh lòng oán ghét. Việc cậu C. bị ngã ngoài đê là nólàm để đòi lại cái chân....
Mọi hoạn nạn tưởng thế là qua, nhưng chẳng dễ dàng như vậy...