[center] CHAP 5
[/center]
Vẫn tiếng chuông đồng hồ báo thức ấy, kệ, đưa tay tắt rồi nằm dài ra giường. Hôm nay chủ nhật nên cho phép làm biếng chút, tôi nằm đấy và suy nghĩ, suy nghĩ về đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Đang miên man suy nghĩ thì chợt điện thoại rung , cầm lên xem thì thằng Tùng gọi đi ăn sáng cùng cả lũ . Ờ thì đi, đằng nào cũng đang đói. Thế là tôi bật dậy, chuẩn bị đi ăn sáng. Chủ nhật mới có 7h thôi mà sao đôngthế, người ta kéo nhau lũ lượt đi chơi, còn mình thì vẫn lủi thủi một mình, thế có tội không cơ chứ. Đây rồi, quán phở đây rồi, đến nơi thì đã thấy cả lũ bạn mình ở đấy rồi,thằng nào mặt cũng tươi rói. Tôi bước vào và ngồi xuống, chưa ngồi ấm chỗ thì đã có đứa kíck đểu :
- Ê ! T . Tối qua đi chơi vui k?
- Tối qua nó đi đánh lẻ, có đi cùng anh em đâu.
- Thằng này thế là không được.
Mẹ nó chứ, bọn nó biết thừa là tôi không rủ được Quỳnh đi chơi nên mới nói thế mà, thế có tức không cơ chứ. Cả lũ nó ai cũng có gấu hết rồi, riêng mình tôi chưa có nên lúc nào cũng bị đemra làm đề tài bàn tán của chúng nó. Tôi nói :
- Bọn mày biết hết rồi còn giả vờ.Đậu má
- Anh em thông cảm cho mày mà=))
- Không việc gì phải suy nghĩ, thua keo này ta bày kheo khác . Thằng Ngọc nói chen vào.
Đúng là mấy đứa bạn thân, buồn vui lúc nào cũng có nhau. Tuy ngoài miệng thì ăn nói có phần không hay cho lắm, nhưng bọn nó luôn sống rất tốt. Đúng khônguổng bạn bè 3 năm nay.
- Thôi tao đói rồi gọi phở ăn đi mày.
- Ờ. Tao cũng đói rồi. Cô ơi cho cháu 5 tô phở.
Ăn uống no nê , cả bọn kéo nhauđi xem phim. Mấy lần trước xem phim toàn phim hành động, lần này chọn phim ma xem cho nó đổi vị. Trước khi xem thằng nào cũng to mồm kêu không sợ, đến khi xem thì thôi rồi, thằng gào, thằng hét, thằng bịt mắt... làm cho mấy người cùng xem ai cũngquay ra chỗ chúng tôi ngồi mà tròn mắt nhìn. Xem phim xong bọn tôi còn đi chơi thêm vài chỗ nữa, nói chung là ngày chủ nhật so happy. Nó làm tôi quên đi mọi buồn phiền, làm tôi có một khoảng lặng để suy nghĩ lại mọi việc và bắt đầu một tuần mới. Gác chuyện tình cảm sang một bên, tôi thấy ngày hôm nay thật ýnghĩa, tôi đã sống trong cuộc sống của chính mình, không bị những suy nghĩ vu vơ bám theo. Tôi thực sự rất vui. Ngày hôm nayđã khiến cho tôi nhận ra rằng , không có gì là không thể làm được, tôi đã say nắng em, và tôi quyết tâm thực hiện cho được những gì mà mình theo đuổi. Làm nốt mấy bài tập cuối cùng, tôi online đánh dota cùng mấy thằng bạn. Đánh được vài trận thì quit đi ngủ vì toàn gặp mấy thằng phá game hoặc host out... đến mà nản. Ngày mai là thứ 2, ngày đầu tuần, tôi hi vọng may mắn sẽ mỉm cười với tôi.
Anh không nhớ tiếng yêu ấy đến từ lúc nào?
Và anh không nhớ em đã chiếm lấy con tim anh như thế nào?
Giờ chìm vào cơn mơ..
Tìm vào nỗi nhớ..
Làm sao để anh thôi không mơ về em... ?
...
...
...
Quyết tâm tán đổ em. Tôi vạch ra kế hoạch cụ thể.
Ngay hôm sau, tôi nhắn tin rủ emđi chơi. Tuy là hơi muộn nhưng có còn hơn không. Gửi tin nhắn đi rồi mà tôi cứ cảm thấy hồi hộpsao ấy, cứ lo em ấy không trả lời. Đợi mãi thì cũng có tin trả lời lúc 7h30 tối :
- Hihi. Được ạ. Tý nữa 8h mình đi nhé.
Trong lòng tôi mừng thầm, à, mà quên mất, mình đã biết nhà em đâu nhỉ? Vội nhắn lại :
- À. Anh quên mất, nhà em ở khu nào nhỉ.
- Chết. Em quên mất chưa bảo địachỉ , hihi , nhà em ở khu A, số nhà 35 đó .
- Ủa. Thế thì nhà em gần nhà anhhả?
Tôi hơi bất ngờ. Là hàng xóm của nhau mà lâu nay không biết
- Hì. Hóa ra nhà anh cũng ở đó hả. Hihi. Trùng hợp ghê.
Nhắn tin một hồi thì cũng đến giờ đi chơi. Tôi tắm rửa cho sạch sẽ rồi chọn bộ quần áo đẹp nhất mặc. Hị hị, đi cùng gái ít ra cũng phải diện tý chứ. À, quên mất, lấy lọ keo vuốt tóc của thằng anh làm phát. Xong xuôi, nhìn vào gương , chà, nhìn cũng khá bảnhtrai đấy chứ ( Tự sướng tý ).
Xuống nhà, lấy ngay con xe và phóng đi. Vừa đến nhà em thì đã thấy em đứng trước cửa rồi, tôi lại gần và nói :
- Chào em. Anh bận một chút nênđến hơi trễ. Hì
Thấy em nhìn tôi một hồi, tôi hỏi:
- Ủa. Bộ mặt anh có gì hả mà sao em nhìn anh ghê vậy.
- Không có gì. Tại em thấy anh hơi khác so với bình thường thôi.
- Khác là khác thế nào. ?
- Haha. Bình thường em có thấy anh vuốt keo đâu, sao hôm nay lại làm thế.
- À. Tại đi chơi với em nên anh muốn trông bảnh bao tý ấy mà. Hehe
- Trông như này đi đường ối người mê ấy chứ.
- Anh không dám đâu. Haha
Xong rồi tôi chở em đi ăn kem, vào mấy cái khu vui chơi của thành phố.
Tôi thấy kinh hãi nhất là vụ đi nhà ma.
Chậc, chả là đi đường thấy người ta quảng cáo về Nhà Ma nhiều quá nên tôi cũng định vào xem thế nào.
Tôi và em bước vào cổng, mua vé, mỗi người 20k . Tôi đưa luôn tờ 50k, trả cả 2 luôn. ( Gây ấn tượng chứ nhỉ )
Cảm giác đầu tiên của tôi khi bước vào đó là cái lạnh rợn người, híc, không khí nó cứ u ám, rồi thỉnh thoảng lại có mấy cái tiếng kêu kiểu ma rú hay cái gì đó vang lên.....