[center] Chap 14(tiếp)
[/center]
Em biết, bởi vì em yêu anh
- Anh cũng yêu em, Quỳnh ạ.
- Hehe, thế em sẽ thưởng cho anh đúng như đã hứa chứ.
- Cái anh này, sao mà khôn thế, để khi nào công bố giải đã nghe chưa, rồi lúc đó thưởng cũng chưa muộn.
- Híc, chắc lâu đấy, thôi không sao , anh sẽ chờ vì anh biết chắc chắn anh sẽ được mà. Haha
- Gớm, người ta bảo " Nói trước bước không qua " đó anh, cứ chắc chắn và từ từ vẫn hơn.
- Anh đùa thôi, nhưng ít ra cũng phải có niềm tin phải không em?
- Vâng , tất nhiên là cần phải có niềm tin rồi, hihi, thôi em phải đi chợ cùng mẹ đây, chào cưng của em nhé.
- Ừ, em đi đi, cưng của anh
Vừa đặt điện thoại xuống thì ônganh tôi vào phòng :
- Chú thi như nào đấy, tốt không?
- Đối với em thì tốt anh ạ.
- Được, cố lên nhé. Anh ở với chúnốt tối nay thôi, sáng mai anh phải đi rồi.
- Thế thì tối nay anh đi hát cùng bọn em nhé, bọn em tổ chức tiệc sau khi thi xong mà.
- Anh e là không được rồi, tối nayanh đi cùng bạn anh rồi, để anh mua quà cho chú nhé
- Lại đồ chơi hả, haha .
- Haha, đối với anh thì chú vẫn còn bé mà .
- Anh mua gì tùy anh, đối với em thì quà nào của anh cũng đều quan trọng hết
- Cái thằng này, giờ biết nịnh anhnữa hả .
- Em có nịnh anh đâu, em chỉ nói suy nghĩ của mình thôi mà, hehe.
- Chú chỉ cãi là giỏi thôi.
- 4h rồi, em phải đi thể thao đây.
- Đánh cầu lông hả, chú biết rèn luyện thể thao từ khi nào đấy.
- Từ năm lớp 10 anh à, giờ em chăm tập lắm.
- Cố lên, tập nhiều cho nó phát triển, chứ teo tóp như que củi thìchán lắm, nhìn anh mà học tập nhé.
- Haha, em biết rồi..
Thay quần áo, tôi cầm lấy đôi vợt,leo lên xe và lao ra sân thể thao vẫn hay đánh cầu. Bất ngờ, tôi gặp một người tại sân đánh cầu này......