[center] chap 22 (tiếp)
[/center]
Nghe em nói thế, tôi cũng bớt tức đi phần nào :
- Nhưng anh vẫn không thích emnói chuyện với thằng con trai khác.
- Hihi. Anh ghen hả .
- Hứ, ai thèm ghen chứ.
- Lêu lêu, chữ ghen in rõ trên mặtkìa, còn chối nữa hả. Hihi.
Nhìn em lúc này rất dễ thương, đáng yêu, bao nhiêu bực tức của tôi tan biến hết.
- Ừ thì anh thừa nhận là anh có chút ghen tị.
- Hihi. Anh ghen trông thật đáng yêu, anh có biết không .
- Thôi thôi, anh không đáng yêu đâu, vì có ai đó làm anh buồn màkhông xin lỗi kìa.
- Ngoan nào, trong em anh luôn là quan trọng nhất, anh biết mà. Mình vào lớp đi anh. Nhớ, đừng giận nữa nhớ, ngốc của em.( Vừanói em vừa ôm tôi nũng nịu )
Bỏ mẹ, làm thế thì thằng con trai nào giận được nữa.
- Nhớ, lần sau làm gì em cũng nên bảo trước cho anh, nhớ chưa ?
- Em nhớ rồi, ngốc ạ. Mình vào trường đi anh.
- Tuân lệnh tiểu thư.
- Thế mới ngoan chứ. Hihi
Thế là cơn ghen đầu tiên của đời tôi nó diễn ra như vậy đó