Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 07:03:02 - 04/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

TRUYỆN KINH DỊ DÊM ĐEN{ đọc không sợ mới lạ}

TRUYỆN KINH DỊ DÊM ĐEN{ đọc không sợ mới lạ}

#1 » Gửi bài gửi bởi Puntchange » 01/02/2013 18:13 » @167523

Căn nhà nằm ở khu nghèo nàn nhất dù tôi được cho biết đó từng là một trong những căn nhà đẹp nhất trong tỉnh ở thập niên 30.

[Download]
Bây giờ, những khung cửa sổ đẹp đẽ đã bung ra, cái cổng lớn đã nghiêng ngả, sơn tróc từng mảng màu xám trong ánh sáng nhạt mờ mà tôi nghĩ rằng trước đây phải là màu trắng.
Căn nhà ba từng bề thế với những bao lơn rộng rãi. Bây giờ không mấy ai có khả năng xây những căn nhà lớn như vậy nữa. Bởi thế không có gì đáng ngạc nhiên nếu căn nhà này do một người giàu có xây nên. Tôi nghĩ tới niềm hãnh diện của vị chủ nhân đầu tiên và sự buồn phiền nếu họ nhìn lại căn nhà của họ bây giờ. Nhưng có lẽ họ đã chết cả rồi, không có gì phải thắc mắc nữa. Nếu có cái gì khiến chúng tôi phải thắc mắc bây giờ thì đó chính là một mùi hôi khó tả. Khi tôi dùng chữ "chúng tôi", có nghĩa còn những người khác nữa ngoài tôi ra. Tôi là tân cảnh sát trưởng thành phố, Hoài, người phụ tá của tôi, và Tân, vị bác sĩ cảnh sát.
Chúng tôi đứng bên cạnh chiếc xe cảnh sát với ánh đèn chớp chớp, nhìn trừng trừng vào bóng tối và căn nhà lặng ngắt.
Những người hàng xóm kéo nhau ra đứng trước cửa theo dõi chúng tôi. Chúng tôi nhìn nhau trước khi quyết định tiến vào. Và tôi nín thở.
Bước lên thềm nhà, tôi nhìn qua khung kiếng bụi bặm của khung cửa trước. Bên trong hoàn toàn tối tăm. Tôi vặn chuông, loại chuông kiểu cổ. Tiếng chuông khô khan như vọng lại từ cõi xa xăm.
Chờ một lát không thấy ánh đèn, không nghe tiếng chân, tôi vặn thêm lần nữa và tiếp tục chờ. Vẫn hoàn toàn yên lặng. Hoài hỏi:
- Mình phải làm gì bây giờ?
Tôi đáp:
- Chờ thêm chút nữa. Họ già rồi, và cũng có thể họ không có nhà.
Bác sĩ Tân lên tiếng:
- Chỉ có một người thôi. Bà ta tên là Nga và chắc cũng đã trên dưới tám chục rồi.
Hoài nói:
- Hay bà ta ngủ?
Tân nhún vai:
- Tôi không nghĩ như vậy.
Tôi vặn chuông lần nữa. Là tân cảnh sát trưởng thành phố và mới ở đây không lâu, tôi không muốn làm phiền một bà lão. Tôi đưa gia đình tới đây với hi vọng tìm được một nơi cư ngụ tốt đẹp hơn.
Mùi hôi gần như không chịu nổi nữa khiến tôi quyết định:
- Thôi, mình vào xem sao.
Tôi vặn nắm cửa, cửa khoá. Tôi kê vai đẩy nhẹ. Cánh cửa bung ra dễ dàng làm như cái khoá cửa bằng giấy. Một mùi hôi nồng nặc ùa ra khiến tôi lợm giọng.
Tôi gọi lớn:
- Có ai trong nhà không?
Im lặng.
Chúng tôi bước vào và tôi cảm thấy sàn gỗ như bị mục dưới chân. Tôi bật đèn, đèn không cháy. Hoài lẩm bẩm:
- Chắc họ không trả tiền điện nên điện bị cúp rồi.
Chúng tôi bật đèn pin lên. Phòng khách nằm phía bên phải chất đầy những
Puntchange
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸63/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Google Chrome 10.0.603)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=13086

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic13086.html#p167523

Quay về Thơ, truyện ngắn