Chap 4 tiep
* Cũng ko biết vì sao nữa chắc là vìmuốn có chuyện review cho các bác nên anh mới đi theo thôi <=> khúc này chém ko có đâu...
- Thì tại vì em cho anh mượn điên thoại - 1 lý do hết sức ngớ ngẩn nhưng tui cũng chỉ biết nói như thế... chứ thực sự tính tui hơi hơi... bị lo chuyện bao đồng... cũng mấy lần chạy xe giữa đường gặp chuyện bất bình... tui lại tấp vô mà giải quyêt... mặc dù xung quanh... dân chúng chỉ dám đứng bên ngoài chỉ trỏ... Tui sống dựa vào tình cảm là chủ yếu, có lẽ bản tính này nó đã đc hình thành từ hồi nhỏ..từ những lúc chơi bời với anhem trong xóm... Nên gặp chuyện như vầy... tui cũng chẳng ngại mà đi cùng mặc dù chỉ mới đối mặt nhau khoảng dăm mười phút...
Tui mới hỏi lại
ủa anh Hưng là gì của Nhi mà lại liều mình cứu Nhi thế ? sắp tới nhàanh rồi mà nghe em gọi... ông còn đòi anh đi bộ về để quay lại cứu em đó...
- Dạ... anh Hưng em quen lâu rồi từlúc em mới dưới quê lên Biên Hòa ở trọ... ảnh ở cạnh phòng em cùngvới vợ ảnh... vợ chồng ảnh tốt lắm... tại cùng quê với nhau luôn nên lên thành phố giữa chốn đất khách này... gặp người cùng quê họ coi nhau như họ hàng đó anh...nên đùm bọc nhau mà sống...
- Vậy quê em ở đâu
- Quê em dưới Bạc Liêu... lên Biên Hòa được 2 năm rồi... mới đầu em lên sống với dì... nhưng thấy không hợp, hay xích mích nên em dọn ra ngoài ở..thì gặp vợ chồng anh Hưng...
- Ủa mà sao em không ở quê mà sống, lại lên Biên Hòa này làm gì, bộ dưới đó khổ lắm hả em...
- Dạ không anh... dưới đó nhà em khá giá nhất nhì dưới đó ấy chứ... Nhưng học đến lớp 10, em thấy học ko zô nữa... với lại em ko học cũng chả sợ chết đói...
- Vậy sao ko ở dưới cho khỏe mà phải mò lên đây làm chi...
- ở dưới đó, em mệt mỏi lắm... toàngặp chuyện xích mích với gia đình nên em xin lên Biên Hòa học Anh Văn... tía má cũng cho... nghe đâu học AV cho tốt rồi có gì mai mốt cho em đi du học...
- Vậy tía má em hằng tháng có gửi tiền lên cho em ko
- Dạ không anh
- Gì kì vậy
- Chỉ có hàng tuần, gửi lên 2, 3 triệu cho em thôi - Rồi cười hì hì
Mẹ nó lúc này còn troll mình
- Vậy cuộc sống em cũng thảnh thơi rồi còn gì... Sao đến mức lại dẫn thân vào cái nghề này
Bé Nhi : Dạ... .Tại vì...