Chương 3
Bắt gian tại trận
Cô nhìn tứ phía, phát hiện trong phòng ngủ có ánh đèn, chẳng lẽ tên trộm vẫn còn trong nhà? Thật là ăn gan trời nên mới dám vào ăn trộm mà còn bật đèn.
Nghĩ đến đây, cô nín thở, rón ra rón rén đi lại phía phòng ngủ.
Tuy rằng ngày thường cô luôn biểu hiện là một phụ nữ mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, gặp phải tình huống như vậy chắc chắn có chút hoảng loạn, chiếc bánh sinh nhật trên tay bỗng trở thành vũ khí.
Nhưng, khi cô càng đến gần phòng ngủ, càng cảm giác được tình thế không như mình nghĩ.
"A... Anh yêu... Anh yêu... Em yêu anh quá... Nhanh chút, nhanh chút... Em đang đến ..."
"Bảo bối, nhanh như vậy sao? Anhcòn chưa tới nha..."
"Ghét ghê... Anh thật là xấu..."
Âm thanh hoan lạc phát ra từ phòng ngủ có vẻ như có chút quen tai, giọng hờn dỗi cực kỳ giống của cô trợ lý Diêu Tinh Tinh,mà tiếng gầm gừ khàn đặc của gãtrai kia cũng quá ư quen thuộc.
Không thể dùng lời nào mô tả chính xác cảm xúc của cô lúc này, nửa muốn đẩy cửa vào, nửa lại không dám.
Cô không phải dạng yếu đuối, nhưng cô biết đẩy cửa vào sẽ phải chứng kiến cảnh gì.
Cô không thể tin được, nhưng làmsao không tin những gì mình đang nghe? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Tử Mặc của côlàm sao có thể...
Trong mắt cô, Tử Mặc là người có nề nếp, không hay đùa giỡn, trầmtĩnh. Cái thanh âm dâm dục kia làm sao có thể phát ra từ miệng anh được?
Hai người cũng có quan hệ, nhưng chưa bao giờ cô nghe anhphát ra những âm thanh như thế. Mặc dù lần đầu tiên nghe thấy, nhưng cô nhận ra rõ ràng sự hưng phấn, vui thích trong thanh âm ấy.
Không biết mình ngồi chết lặng ở phòng khách bao lâu, bỗng cửa phòng ngủ bị Diêu Tinh Tinh đẩy ra, nhìn rõ bộ dạng dâm đãng củacô ta, Hoan Hoan giật mình choàng tỉnh.
"Anh yêu, em đi tắm trước nha..."
Diêu Tinh Tinh mở ra, chợt thấy Hoan Hoan, trong tích tắc chôn chân tại chỗ.
Nhưng cũng gần như ngay lập tức cô ta khôi phục bình tĩnh, quay đầu vào phòng nói với Tiếu Tử Mặc: "Anh yêu, tình nhân cũ của anh đã trở lại kìa"
Nói xong, cô ta ngúng nguẩy tiến thẳng về phía nhà tắm. Xem ra, côta tới nơi này đã không phải là lầnmột lần hai.
Diêu Tinh Tinh làm chuyện không nên làm, dâm loạn với cả bạn trai của sếp, bị bắt qủa tang mà vẫn có thể giữ thái độ bình tĩnh như thế, Hoan Hoan cảm thấy thật không còn gì để nói.
Roạt một tiếng, cô ném thẳng hộpbánh sinh nhật theo hướng phòng ngủ, nơi Tiếu Tử Mặc đangngây ra như phỗng.
"Tiếu Tử Mặc, không ngờ anh tồi tệ như thế. Tôi đã nhìn lầm anh rồi!"
Lúc này Tiếu Tử Mặc toàn thân trần trụi, đang dùng khăn giấy lauchùi. Trên đất cũng tràn đầy khăn giấy, không cần hỏi cũng biết chúng dùng để làm gì.
Hoan Hoan hận mình không có con mắt phóng ra lửa như Tôn Ngộ Không, có thể đốt Tiếu Tử Mặc thành tro bụi.
Cô nhớ lần đầu trao thân cho anh,anh đã xúc động đến chảy nước mắt mà rằng: "Hoan Hoan, từ nay về sau, anh muốn cả đời được chăm sóc em"
Khi đó, cô ngây ngô nghĩ rằng, đã trao thân cho anh, thì hiển nhiên cả đời này cô sẽ là người con gái của anh.
Thế mà thực tế lại nghiệt ngã thế này sao? Anh coi thâm tình bảy năm giữa hai người nhẹ tựa lông hồng.
Ông bà nói cấm có sai! 7 năm là cái mốc nguy hiểm, nó tựa như 1 tờ giấy mỏng vậy, nếu không biết bảo dưỡng thì sẽ rất dễ rách. Huống hồ cô với anh chả có một cái gì để ràng buộc nhau? Chả lẽ hai người cũng không thoát khỏi cái hạn 7 năm?
Cô không kềm được những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Rõ ràng là không nên rơi lệ lúc này. Cô nghiêm mặt nói: "Tiếu Tử Mặc, Anh thật là khốn nạn! Đi chết đi!"
Sau đó, cô tặng cho anh ta một cái bạt tai.