Chương 4
Lễ Truy điệu
Những giọt nước mắt đã tố cáo nội tâm yếu mềm của cô.
Tiếu Tử Mặc thấy cô khóc, đó là thấy được điểm yếu của cô vậy. Anh ta lập tức nghĩ rằng lòng cô đang mềm đi. Nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, vồ lấy cái quần từ đống hỗn độn dưới đất, khoác vội áo vào. Mắt kính còn chưa kịp đeo, liền vội vàng giữ chặt tay Hoan Hoan.
"Hoan Hoan, em nghe anh giải thích..."
Hoan Hoan quay đầu nhìn về phía anh, tuy đôi mắt ướt đẫm, nhưng ánh mắt lạnh lẽo xa cách, làm anhta không rét mà run.
"Tiếu Tử Mặc, khỏi cần nói thêm lời nào nữa để tôi không phải khinh thường anh thêm"
Tuy rằng lần đầu cô trải qua tình huống éo le này, nhưng nghe chuyện thì đã nhiều. Thằng đàn ông nào trong tình huống này màchả cầu xin giải thích và tha thứ?
Hoan Hoan chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy, vì thế không biết ứng đối làm sao.
Nhưng cô là tuýp người tôn thờ tình yêu chung thủy. Cô biết một khi trải qua cơn bão này, hai người tuyệt nhiên không thể tiếp tục mối quan hệ, mặc dù tất cả thời thanh xuân cô đã phí hoài vì anh.
Anh càng cầu xin giải thích và tha thứ thì chỉ có thể tăng thêm sự khinh bỉ nơi cô mà thôi. Không phải không có lưu luyến, chính vì rất lưu luyến, cho nên cô muốn lưu lại chút ấn tượng tốt về anh.
Tiếu Tử Mặc còn muốn giữ chặt tay Hoan Hoan, nhưng ngay lúc đóDiêu Tinh Tinh từ phòng tắm bước ra, trừng mắt nhìn, khiến anh ta không dám.
Hoan Hoan không để ý đến sự tồntại của Diêu Tinh Tinh, đi tới cửa cô quay đầu nhìn về phía Tiếu Tử Mặc:
"Tử Mặc, đối với anh, tôi thật sự..."
“Thật thất vọng” - ba chữ cuối cùng cô không sao thốt ra được. Nhưng cô cũng rất phục mình, không hề tỏ thái độ gì với Diêu Tinh Tinh, ngược lại rất điềm tĩnh.Mấy ai làm được thế?
Có bao nhiêu người có thể cư xử giống cô như vậy? Có lẽ không được mấy người.
Nhưng như thế không có nghĩa lòng của cô sẽ không đau. Ngược lại, không thể xả hết ra nỗi uất ức,nên lòng cô lại càng đau như muôn ngàn nhát dao cứa vậy.
Cô không ngờ thất tình lại đau đến thế, nó làm cho người ta không thở nổi, làm người ta bỗngnhiên muốn bỏ đi thật xa, muốn thoát khỏi Nam thành ngay lập tức.
Chính tại Nam thành này, năm đó cô mười tám tuổi liền đi theo TiếuTử Mặc đến nơi đây cùng nhau học tập. Cô từ nhỏ thầm mến anh,vì anh, cô thậm chí từ bỏ cả đam mê theo đuổi ngành du lịch, mà lựa chọn ngành quản lý khách sạncùng anh. Vì anh, cô thậm chí còn bỏ cả cha mẹ lẻ loi ở quê không để ý, dứt khoát lựa chọn ở lại Namthành cùng anh lập nghiệp.
Bây giờ nghĩ lại, vĩnh viễn đều là anh đi phía trước, cô lẽo đẽo theosau. Nhưng cô lại luôn vin vào lý do bọn họ là thanh mai trúc mã để mà luôn luôn đuổi theo anh không ngừng.
Trước đó không lâu bạn cùng phòng hồi đại học là Lôi Lôi còn trêu chọc cô: "A, Hoan Hoan, thất năm chi dương – bảy năm là chiali, tám năm thì kết hôn nha, bạn cùng Tử Mặc thật đúng muốn tới tám năm mới kết hôn hả? Chuyện tốt gần rồi...!"
Không nghĩ tới, đừng nói tám năm, này thất năm chi dương – sau bảy năm là rạn vỡ, cô và Tử Mặc còn không tránh thoát, nói chi đến cái chuyện tốt ấy nữa.
Chợt nhớ tới buổi sáng hôm nay còn nhận được lời cầu hôn qua email của Tử Mặc, mặc dù không phải anh tự mình cầu hôn, mà là thư ký của anh - Tiểu Trần thuật lại, nhưng lúc ấy cô vẫn thật là vui.Nghĩ rằng chờ đợi câu nói ấy đã lâu, nhưng cuối cùng cũng đã toạinguyện. Thật không nghĩ rằng đến tối mọi chuyện lại đảo ngược hoàn toàn như thế.
Nghĩ đến đây, lòng cô đau quặn thắt.
Nỗi đau này không sao mô tả được, không có thuốc nào cứu chữa được. Cô chỉ có thể lựa chọntự mình giải cứu mình - mượn rượu giải sầu.
Xe vô định lướt qua tiệm bánh ngọt, cô quyết định vào mua lại một cái khác.
Đưa bánh cho cô, người bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, nhưng thấy đôi mắt cô vừa đỏ vừa sưng trừng trừng nhìn lại, anh ta liền đảo mắt đi nơi khác.
Cô đem bánh ra xe, chạy thẳng đến quán bar.
Đêm nay cô muốn mở lễ truy điệu! Truy điệu sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô! Truy điệu mối tình đầu! Truy điệu thời thanh xuân đã mất!