Chương 7
anh đang đợi em
Cô rút nhanh tay mình về, mặc dù là ở chỗ ăn chơi, nhưng cô còn chưa phóng khoáng tới mức có thể thân thiết ngay với một ngườicon trai xa lạ.
Thấy thái độ đó của cô, anh nở nụcười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, tếu táo mà rằng: "Người đẹp, không nhớ anh sao? Là lỗi của anh, tự dưng lại mê em đến thất điên bát đảo"
Hoan Hoan có chút sợ sệt, bởi vì anh ta cười giống như đã từng quen biết. Cô nhăm mặt suy nghĩ xem đã từng gặp anh ta ở đâu, nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ không ra.
Hoan Hoan lúng túng bĩu môi, biếtlà bản thân mình thất thố, cô thanh minh giọng ngượng ngùng: "Không... Cưng tự mình đatình rồi, bạn trai của chị có thể sánh ngang bằng cưng"
Ngay khi nói lời này, trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh phòng ngủ với chiếc giường lớn, Tiếu TửMặc trần trụi không mảnh vải che thân, cô bỗng thấy chóng mặt như trời nghiêng đất ngả.
Nghe cô nói vậy, chàng trai trẻ hơi thoáng giật mình, mặt tối sầm, nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường. Tay anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, cười cười: "Người đẹp, có muốn anh cùng uống rượu không? Có vẻ em có tửu lượng khá cao"
"Ai…nói ta tửu lượng cao?" Hoan Hoan nghe thấy lời này không vui,cố gỡ tay anh ra: "Chị mới vừa bắtđầu uống thôi"
Nói xong, cô nghiêng ngả chao đảo đi tới phòng rửa tay. Quay đầu nhìn, anh cũng không đuổi theo.
Vào toilet, cô bắt đầu ói lên ói xuống, xong xuôi thì ra bồn rửa tay. Mở vòi, cô lấy tay vốc nước lạnh úp lên mặt, nhưng có vẻ như nó cũng không thể khiến cô tỉnh táo ra thêm một chút.
Xem ra, đêm nay cô thực sự say đến u mê hồ đồ mất rồi.
Cô cúi thấp mặt, từng giọt nước trên mặt nhỏ tong tong xuống bồn, cô cảm giác mình như mình đang đứng trên thuyền, bốn bề sóng vỗ.
Đứng một hồi lâu, cảm giác choáng váng hoa mắt cũng bớt, cô mới chậm rãi thong thả bước từ trong phòng rửa tay đi ra.
"Em vẫn ổn chứ?" - Vừa đi ra toilet, bất chợt một giọng nam trầm ấm vang lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên vẫn chính là anh ta.
Cô trân trân nhìn anh ta đang hai tay bắt chéo ngang ngực dựa tường, xem ra đợi cô nãy giờ -"Ngươi, ngươi sao còn chưa đi?"
Anh chớp chớp cặp lông mi dài, cười nói: "Anh đang đợi em"
Vẻ mặt của anh không giống là đang đùa, nhưng một bên miệng anh ta tự nhiên nhếch lên khiến cô không hiểu thâm ý là gì. Hoan Hoan đoán không ra anh ta rốt cuộc muốn gì.
Ở cùng Tiếu Tử Mặc vài năm nay không phải là không có ai theo đuổi cô, cô cũng ý thức rất rõ ràng tại quán bar có một người đàn ông đứng chờ và nói đang đợi mình nó ý vị như thế nào.
Tuy rằng đã chia tay Tiếu Tử Mặc, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để có thể ngay lập tức cùng mộtngười đàn ông xa lạ chơi trò mậpmờ.
Huống chi nam nhân này còn nhỏhơn cô, trâu già gặm cỏ non? Cô chả ham!
Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạicó vài phần đùa cợt: "A, ngươi chờ ta? Em trai, chị hôm nay tâm tình không tốt, không muốn phí thời gian với em, kiếm chỗ nào mát mẻ đi chơi đi nha"
Nghe cô gọi mình là em trai, nụ cười trên mặt anh còn đọng lại một hai giây, giây lát lại chuyển qua tức giận: "Tâm tình không tốt? Anh muốn ngồi cùng em chốc lát, như thế nào?"
Thật là không thức thời! Tề Hoan Hoan cong cớn làn môi anh đào, tự dưng bị một gã trai quấy đến mất đi tính nhẫn nại, tâm phiền ý loạn phất phất tay, đang muốn kiếm từ cự tuyệt anh ta, bất chợt trong nháy mắt, cô nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Trong lòng cả kinh, bất chấp gã trai bên cạnh đang nhìn thẳng vào mình, cô muốn lập tức bỏ chạy về toilet nữ.
Thế nhưng, không còn kịp rồi, một giọng nam quen thuộc từ xa vọng đến: "Hoan Hoan…".