Chap 34
Sau khi ngủ dậy thấy cái tin nhắnđó, tui cũng chả cũng hơi đâu mà thắc mắc đặt nghi vấn làm mẹ gì nữa, tại vì 1 phần cũng buồn con bé nên cũng chả có tâm trí đâu đặng quan tâm, quăng cái điện thoại đó, giờ cũng tầm 4h chiều, tui ra xóm chơi với mấy thằng bạn cafe cà pháo gì đó rồi nghe bọn nó kể lại chuyện cái hôm bắt cóc tụi nhóc kia rồi xử ra sao tại vì bữa nọ giờ cũng quên khuấy cái vụ đó, nên hóng hớt dưa cà đến tận tối. Rồi bàn qua chuyện bóng đá rồi hỏi cáp kèo này nọ làm vài ván coi đỡ buồn. Và vài ngày sau đó tui lâm vào trạng thái cảm xúc rơi tự do có nghĩa là chả muốn nhắn tin cho ai, đi chơi với ai, ai đt tới cần thiết lắm mới bắt máy còn ko cũng kệ bà nó reo. Cảm thấy cuộc sống nó thiếu vắng thứ gì đó mà nó đã ở bên mình 1 khoảng time khá gắn bó rồi tự dưng mất tiêu, hụt hẫng như mấy đứa bị thất tình vậy đó, nhưng mà hoàn cảnh tui thì nhẹ hơn, chỉ thấy chán đời thôi. Lúc ấy có khoảng time tui suy nghĩ sẽ bơ luôn bé Nhi, mặc em nó ra sao thì ra. một phần vì bị gái nó chơi 1 cú như vậy thì mặt mũi nào nhìn lại nhau. đến khi hết 1 tuần nghỉ phép bệnh thì tui lại bắt đầu lao vào guồng quay của công việc như trước. à mà Công ty mới này của tui nó cũng mất dạy lắm, nâng lương ko phải cứ đến tết nó nâng đâu, đến hè nó mới nâng, bởi vậy cái khoảng time sau tết là đám nhân viên bọn tui lại ra sức hì hục làm hết công suất. Nhưng mà về phần bé Nhi thì có lẽ là ko, từ lúc tui quyết định dứt mình ra cuộc sống của em sau cái ngày hôm đó thì tối nào tui cũng nhận được 1 tin nhắn chúc ngủ ngon của em vào khoảng độ gần giữa đêm, đều đều như vậy mà tui ko thèm reply 1 tin nhắn nào, đôi khi vì cái tôi của thằng con trai, vì lòng tự ái bị tổn thương sâu sắc mà tui lại như thế. Nhiều khi cũng tự nghĩ tại sao con bé làm lại như vậy với mình ? phải chăng đó là việc làm ăn năn mà con bé có thể làm với tui. Lúc ấy tui cũng có cái suy nghĩ tiêu cực như 1 số bác đã nói, bé Nhi đã có cái tính bốc đồng, ko biết quý trọng bản thân, hở tí là đem ra cho người khác thỏa mãn mặc dù biết chuyện đó ko có lợi cho bản thân thì thử hỏi ai mà dám yêu Nhưng cũng may mắn là tui chỉ dừng lại với em ở mức thương em thôi, nên cũng chính vì thế mà tui không thể bỏ mặc em được...
Vào khoảng time này, thì bé Nhy cũng quay lại lo học đại học nên tui cũng ko muốn gặp nhiều, thỉnh thoảng có hay call tui rủ đi ăn mà tui toàn cancel.
Tình hình chiến tranh lạnh giữa tui với bé Nhi diễn ra tổng cộng khoảng 3 tuần. Thì cũng là lúc tui cũng ko thấy con bé nhắn tin vào hằng tối nữa. Cũng thấy là lạ, tự dưng đang đều đều tay vậy mà sao con bé ngưng rồi nhỉ, hay là nó nản rồi? tui nghĩ thầm - Cũng chính vì sự ngưng đột xuất đó nó làm tui tò mò và nhớ lại cái tin nhắn mà hôm tui ngủ dậy, bé Nhi nhắn cho tui. Ngồi nghiệm cái tin nhắn tui mới suy nghĩ sao tự dưng con bé nó lại nhắn vậy nhỉ? chuyện nó rành rành ra trước mắt vậy rồi kia mà, làm thế nào mà con bé bảo chuyện ko như tui nghĩ ? tui quen con bé cũng đc mấy tháng chứ có ít đâu, thế nào lại bảo tui ko bao giờ hiểu em nó, nếu có thì chỉ có hiểu chưa hết mà thôi. Rồi lại nghĩ đến con bé, sao đêm nay lại ko nhắn, ngày nào cũng chờ cái tin nhắn của con bé rồi tui mới yên tâm đi ngủ, cơ mà sao đêm nay lại ko có ? hay con bé bị gì đó, hay nó đã thực sự muốn dứt ra khỏi tui như tui mong muốn - Đêm ấy tui tự hỏi tự trả lời như 1 thằng điên. Cuối cùng quyết định ngày mai tui sẽ tìm cách gặp em để sao tình hình ko có tui mấy tuần qua em như thế nào và hiện tại thì ra sao... - Nghĩ vậy tui quăng cái điên thoại 1 góc rồi chùm chăn ngủ tới sáng...
Sáng mai đi làm, ráng hoàn thành mọi công việc thật sớm, tại tính tui cũng hay về trễ lắm, chuông xong đôi khi cũng chẳng để ý mà cặm cụi làm, xong việc mới yên tâm mà về chắc cũng vì cái tính này nên tui cũng đc mấy ông xếp thương mà chiếu cố
Đến chiều đúng giờ sách ba lô về đúng giờ mà cha con nhà nó nhìn tui với ánh mắt khác lạ lắm, đôi khi mấy việc làm bất thường dễ lắm người ta chú ý thiệt các bác ạ
Về đến nhà ngồi suy nghĩ chẳng lẽ giờ tự nhiên gọi cho con bé, rồi hẹn ra quán nào đó, rồi đè ra mà hỏi chuyệnnghĩ lại cũng thấy vô duyên, với lại đang trong giai đoạn bơ nhau, tự nhiên lại đt rủ đi chơi có lẽ khó chấp nhận chuyện đó, nghĩ nát óc, tui mới rặn ra đc cái phương án cũng khá chua chát, nhưng coi bộ có phần khả quan để mà có thể tiếp cận con bé.Mặc đồ vào, tui phóng xe ra cái quán nước đầu ngõ phòng em, cái quán hay bán chè thái đối diện cổng công viên Biên Hùng đó các bác. Chỉ còn mỗi cách là canh đầu ngõ đợi con bé ra rồi đi theo xem nó đi đâu, rồi sau đó lựa tình huống nào đó giả vờ tiếp cận con bé ( mà nói thật nghĩ lại cái ngày ấy coi bộ tui cũng khờ thật các bác à, coi bộ cũng rảnh mà làm như vậy, nếu như bây giờ chắc tui dẹp mẹ cái tự ái qua 1 bên mà gọi thẳng con bé ra 1 chỗ nào mà nói chuyện cho nó vuông rồi, chữ ko rề rà như vậy đâu)
Gọi chai nước ra rồi tính tiền chước, Ngồi đợi con bé mà sốt cả ruột lên, bập thuốc liên tục, thấy con bé nào trong cái hẻm ga đó mà phóng ra tui cũng nhìn chằm chằm, đôi khi có đôi 3 con nó hoang tưởng nhìn thấy tui chằm chằm nhìn nó tưởng nó đẹp lắm làm cái bộ mặt chảnh ngước lên trời nhìn thấy phát ói
Đợi mãi cũng tới tận 7h tối thấy con bé phóng xe ra, lập tức tui cũng bật dậy, lấy xe phóng theo sau, hôm nay con bé mặc cái quần jean ngắn quen thuộc khoe ra cái cặp đùi trắng bóc, với cái áo thun đen, đằng trước có hình mấy cái mèo kitty vớ vẩn nào đó với đôi giày búp bê mà thời đó đang thịnh hành cho mấy đứa con gái lắm ( cái này tui tả trước thôi, tại về sau gặp tui mới thấy rõ thôi, chứ chạy xe vậy, hơi đâu để ý ba cái đó)
Mà công nhận con bé phóng nhanh thật, đường thành phố đông xe mà nó lạng lách rồi vút đi thoăn thoắt, nếu tay lái tui ko cứng chắc có lẽ cũng mất dấu con bé ( à Nhi nếu em mà có đọc đc chap này thì anh khuyên em chân thành bỏ cái việc hiện tại em đang làm đi, em chuyển qua cướp dựt, hay đua xe mướn cho người ta được rồi đấy )
Theo đuôi con bé qua 3, 4 con đường thì cuối cùng dừng lại tại 1 quán Phở ở bên Phúc Hải. tui đoán chắc con bé đi ăn tối rồi. nên cũng chưa muốn tiếp cận lắm, đứng ở bên này đường, tui nói rút bao thuốc ra mồi chờ con bé ra. mà bình thường lúc đi ăn với tui, thấy bé Nhi ăn cũng bạo lắm, vậy mà từ bên kia đường ngó qua thấy con bé ăn lâu thấy sợ, ăn mãi ko thấy xong. chỉ muốn xông thẳng qua quán phở rồi chửi vào em nó là Ăn lẹ lên dùm cái coi, có biết tui đang ở bên kia đường rình em lâu lắm rồi ko...
Ăn mãi cũng xong, lạy tiếp tục đi theo sau lưng con bé đến tận khúc chợ đêm, thì con bé gửi xe bên Công viên biên hùng rồi đi bộ vô chợ, tui đoán chắc vô đó đi dạo hay mua đồ linh tinh nữa rồi. tui cũng lật đật gửi xe rồi đi sau đuôi em và giữ cự li 5m, tui thề với các bác là trong đời tui chưa bao giờ mà làm cái hành động theo dõi ai bao giờ cả. Vì quả thật tui cũng chả rảnh và cũng chưa có ai mà đủ khiến tui phải làm như thế... ngoài bé Nhi. Và chắc có lẽ vì thế mà kinh nghiệm theo dõi đối tượng tui chả có tí kinh nghiệm nào cả. Vừa lơ là 1 chút, tui đã mất mẹ cái dấu của bé Nhi rồi. Sợ phí công cả 1 buổi đợi rồi rình em, tui cuống cuồng đảo mắt lia lia, đi hết gian hàng này đến gian hàng khác xem con bé đang trốn ở cái góc chết tiệt nào. Mà tìm hoài ko thấy đâu cả. ấm ức xen lẫn cả mệt mỏi, 2 tay tui chống vào đầu gối thở hắt ratrong đầu nghĩ thầm, mẹ vậy là phí mất cả buổi trời, coi như công cốc rồi
Bỗng từ đằng sau, chợt có 1 bàn tay nào đó khều khều vào vai tui nhè nhẹ rồi kèm theo giọng nói quen thuộc mà nãy giờ tui đang tìm
Sao rồi, tìm em nãy giờ có mệt hơm ?
Nghe được tiếng bé Nhi tui liền quay lại liền giật mình:
- Trời đất, em ở đâu chui ra vậy
- Hì, hôm nay giỏi quá hen, dám đi rình nghe ta ha, ko nói rõ lý do, em méc công an cho coi - Con bé nở 1 nụ cười tươi roi rói, nhí nhảnh - Đây nè, Đây mới chính là cái nụ cười mà con bé đã đánh mất từ 3 tuần trước đây nè, bây giờ ko hiểu sao mà tìm lại được hay đến thế
- Anh có rình gì em đâu - Tui gãi đầu cười cầu tài
- Đừng có xạo, hôi ở quán phở, ngó qua bên kia đường là em đã thấy anh rồi, em giả vờ ko thấy anh đó thôi
- Vậy hả, àừ - Tui gãi đầu bối rối, tự nhiên giờ cảm thấy mặt mình nó ngu ngu thế nào ấy
- Vậy chứ ai đó gần cả tháng trời mất tích, tự nhiên giờ theo dõi em là sao?- Bé nhi tay chống cằm ra chiều suy nghĩ chờ câu trả lời của tui...
tui ấp a ấp úng trả biết xoay xở ra sao thì em nó bồi thêm
- Vậy chứ ai đó gần cả tháng trời ko nhắn nổi 1 cái tin nhắn cho em, giờ tự nhiên theo dõi em là sao- Lần này đôi mắt 2 mí của em căng ra chăm chú nhìn tui..
tui cười cầu tài mà chỉ biết nói: