Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Ba, 13:10:54 - 26/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[truyện] Bà Xã Nghịch Ngợm

Re: [truyện] Bà Xã Nghịch Ngợm

#6 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 27/03/2013 20:24 » @195203

BUỔI SÁNG:
Sau 3 ngày nghĩ lễ hôm nay mọi thứ lại trở về “quỹ đạo” của nó.
- Á...á...á...á...chết , chết mất trễ giờ rồi!
Từ trên phòng nó phóng xuống bàn ăn nhai ngấu nghiếng phần thức ăn của nó:
- Nè...”voi con” à, từ từ thôi...mà cứ ăn như vậy sẽ thành “voi mẹ” mất.
Nó dồn hết sức xuống chân đá một cái thật mạnh “cái chân đối diện” của Mạnh Khang thay cho lời nói.
- Ui da...

- Hihi...xong!
Chỉ đợi nó nói vậy hắn đứng dậy ra khỏi bàn ăn:
- Đi!
Mạnh Khang mặt mày nhăn nhó cũng lật đật theo sau.
- Chào mọi người tôi đi nhé!
- Vâng,thiếu gia, thiếu phu nhân đi cẩn thận!
Nó vui vẻ sánh bước bên hắn ra xe tới trường.
Từ xe bước xuống cũng một cảnh tượng quen thuộc diễn ra, hắn vẫn khoát vai nó bước đi chú ý mọi ánh nhìn trong sân. Dường như đã quen với cảnh này nên nó không còn thấy quá phiền phức nữa.
- “Chân voi” hôm nay Tan học...về cùng Bảo Như
- Sao vậy?
- Anh bận!
Nó thấy rất lạ, mọi ngày hắn không để nó đi đâu xa khỏi tầm mắt vậy mà hôm nay...
- ...vào đi!
Như mọi ngày hắn đưa nó tới tận cửa lớp nhưng hôm nay hắn không đi theo hướng cũ mà đi thẳng, trở ra phía cổng trường.
Từ xa một ánh mắt khác đang nhìn nó chằm chằm. Vẻ mặt thích thú.
GIỜ GIẢI LAO:
Hôm nay hắn và cả Mạnh Khang đêu không tới lớp nó như mọi ngày làm nhiều lời thắc mắc bắt đầu “nở rộ”
- Mình ra ngoài một lát!
Không hiểu sao hôm nay nó lại thấy khó chịu bởi những lời dị nghị đó, nó đứng dậy bước ra ngoài
Một mình bước lang thang trong khuôn viên trường rộng lớn nó không biết mình đã tới thư viện từ khi nào.
Các kệ sách cao chót vót chứa hàng ngàn quyển sách “ít ai đọc”, thủ thư cũng chỉ ngồi đó cho “có”thì phải vì thư viện vắng tanh.
Một quyển sách đập vào mắt nó, tựa sách rất dễ thương “Có Hai Con mèo ngồi bên cửa sổ” nó đưa tay ra nhưng chưa kịp chạm vào thì một bàn tay khác đã nhanh chóng rút quyển sách trên kệ.
- Xin lỗi, “sách đã có chủ”
Quay qua nó thấy một tên con trai đang nhìn nó thách thức , nhưng nó tuyệt đối không nhường nhịn
- Nè, anh thật quá đáng tôi nhìn thấy trước mà.
- Nhưng tôi lấy trước!
- Trả đây!
Nó nhào tới định giật quyển sách trên tay hắn nhưng hắn quá cao, tay cầm quyển sách giơ lên trời làm nó không thể nào lấy được.
- Hứ...không cần, nhường cho anh đó.
Nó tỏ vẻ “rộng rãi” quay người bước đi. Tên kia nhìn nó thích thú , nó vừa quay người thì thấy một lực mạnh làm người nó bị kéo lại.
Lúc này tên con trai xa lạ đó đang dồn nó vào kệ sách 2 tay nắm chặt cổ tay nó. Miệng nhếch mép tạo thành đường cong nham hiểm:
- “Voi con” là...sao?
Nó bắt đầu hoảng sợ bởi phong thái toát ra từ người này, có một cái gì đó làm nó không yên tâm khi nhìn vào mắt hắn. Nó cứng miệng:
- Thả ra ngay!
Thấy nó không kêu cứu cũng không la lối hắn càng thích thú:
- Không thì sao?...sẽ làm gì?
- Hừ..nếu vậy thì...
Không nói hết câu nó đã lấy mũi chân đá một cái thật mạnh vào chân kẻ đáng ghét đó.
Nhưng không như nó nghĩ, tên này rất “lỳ lợm” không những không thả nó ra mà ngược lại càng nắm chặt nó hơn:
- Chỉ vậy mà muốn tôi buông tay sao?
- Anh là ai?
Hắn mỉm cười nụ cười không thiện chí cho lắm. Như không nghe nó nói hắn vẫn cao ngạo
- ...rất xinh! Chẳng trách tên Gia Huy đó mê mẩn x......như báu vật.
Nghe nhắc tới hắn nó nhìn kỹ tên này hơn, cố gắng nhớ tới những gương mặt trong bảng danh sách hắn đưa cho nó.
- “không có!”- Nó nghĩ thầm
- Nếu biết vậy sao còn không tránh ra?
- ...nghĩ tôi sợ chồng...sao?
Hắn nhìn nó khuôn mặt mỉm cười nhưng ánh mắt đầy tia giận dữ. Hắn ép sát nó vào giá sách cúi người xuống, định hôn nó, vùng vẫy như thế nào nó cũng không thể thoát ra.



Chap 25:

- ĐỒ KHỐN!
Chưa kịp “tặng” nó một nụ hôn thì một cánh tay khác đã kéo mạnh vai tên đó, một cú đấm như trời giáng làm tên đó ngã nhào vì quá bất ngờ
- Khải Tuấn!
Nhìn thấy Khải Tuấn nó như gặp được cứu tinh chạy tới sau lưng Khải Tuấn. Tên kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đứng dậy nắm cổ áo Khải Tuấn:
- Dám động tới tao!
Khải Tuấn nhìn tên đó khinh bỉ:
- Còn mày là ai?
- Mày chết chắc rồi!
Đưa tay lên cao , một cú đấm chuẩn bị giáng xuống mặt Khải Tuấn thì từ phía sau nó chen vào đẩy cả 2 ra :

- Dừng lại! Bỏ tay ra ngay.
“Người lạ mặt” nhìn Khải Tuấn ánh mắt tức giận, vài giây sau hắn quay qua nó cười nửa miệng
- Hẹn gặp lại..., Tiểu Du!
Tên kia quay đi nó đứng thừ người ra nhìn
- “thật ra hắn là ai?”
- Tiểu Du...có sao không?
Khải Tuấn lo lắng nhìn nó.
- ...không sao , cám ơn anh nha!
Nó mỉm cười cho Khải Tuấn yên tâm .
- Vậy tốt, đi, anh đưa...về lớp.
Tới cửa lớp nó đang định bước vào thì Khải Tuấn níu nó lại
- Hôm nay anh đưa...về nhé!
- Nhưng...
Khải Tuấn nhìn nó vẻ giọng nài nỉ:
- Đừng từ chối mà!
- Ưm...vậy cũng được.
Nó không nỡ từ chối Khải Tuấn với ánh mắt đó.
Vào học nó không ngừng nghĩ tới tên con trai đó, nhiều câu hỏi trong đầu làm nó không tập trung nổi vào tiết học.
Ren...g...g...g...g
Tiếng chuông tan học vang lên nó uể oải bước ra khỏi cửa quên luôn Bảo Như và quên cả việc sẽ về cùng Khải Tuấn.
- Chị Đường Du, chị Đường Du
Tiếng Bảo Như làm nó giật mình thoát ra khỏi mọi suy nghĩ nãy giờ
- Ờ...gì vậy Bảo Như?
- Chị sao vậy? Cứ như người mất hồn. Chúng ta về thôi!
- Ờ..ờ...
- Tiểu Du!
Nó giật mình quay qua theo tiếng gọi thấy Khải Tuấn đang đi tới, lúc này nó mới nhớ ra.
- Hôm nay Tiểu Du về với tôi!
Thấy Bảo Như nhìn mình nó lên tiếng:
- Ừ,...về trước đi.
- Ưm...vậy...đi đây.
Bảo Như đi rồi nó ra xe cùng Khải Tuấn, được đi với nó Khải Tuấn vui lắm.
- Hay mình đi ăn, đi chơi rồi về nha!
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, hôm nay anh sẽ bắt cóc...
Nhìn khuôn mặt hứng khởi của Khải Tuấn nó mỉm cười , không nỡ cướp mất niềm vui này.
- Tới rồi!
Khải Tuấn đưa nó tới một cửa hàng bán gàn rán.
- Xin chào quý khách!
Cô phục vụ đưa một tờ thực đơn, không đợi nó nói Khải Tuấn nhanh nhẹn:
- Cho 2 phần gà, có nước sốt lấy ức và đùi không lấy cánh.
Khải Tuấn nói một lèo làm nó ngạc nhiên,phải chăng Khải Tuấn đọc được suy nghĩ của nó.
- Sao anh biết...định gọi như vậy?
- Vậy là khẩu vị của...vẫn chưa thay đổi nhỉ!
- Hi, thì...chỉ mất trí nhớ thôi mà.
- Đúng vậy, theo anh thấy thì ngoài việc không nhớ gì...vẫn như trước.
Nghe nhắc tới phần ký ức đã quên nó phấn chấn hẳn lên.
- Thật vậy sao?
Khải Tuấn thoáng nét buồn, mọi việc vẫn không có gì thay đổi ngoài việc bây giờ trái tim nó đã có chủ rồi.
Ăn uống xong, Khải Tuấn còn dẫn nó đi công viên, thỉnh thoảng lại kể những kỷ niệm lúc trước cho nó nghe, hy vọng phần nào có cảm nhận được tình cảm của mình.
- Ôi...mệt quá đi mât!
Nó ngồi phịch xuống cái ghế quen thuộc tại bờ hồ lúc trước hắn dẫn nó tới. Không biết vô tình hay cố ý mà Khải Tuấn đưa nó tới đây.
- ...khát không? Anh mua nước cho...nhé!
Khải Tuấn đi rồi còn một mình ngồi đó nó bỗng nhớ tới hắn. Mấy tiếng đi chơi với Khải Tuấn nó vui lắm, quên hết những suy nghĩ phức tạp.

Nhưng bây giờ ngồi nơi này hình ảnh hắn cứ hiện ra trước mắt.
- Cho...nè!
- Cám ơn.
Khải Tuấn cho nó một lon coca. Ngồi xuống bên cạnh giọng khoan khoái:
- Hôm nay vui thật,...thấy sao?
- Vâng. Nhưng...
Nó ấp úng làm Khải Tuấn tròn mắt nhìn nó hồi hộp
- Nhưng sao?
- Anh đưa...về đi. –Nó hơi khó nói vì đề nghị này của mình. Vì không biết có làm Khải Tuấn buồn không.
Tất nhiên là Khải Tuấn thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn tươi cười:
- Ừ, để anh đưa...về.
Trên đường về Khải Tuấn vẫn tranh thủ thời gian ngắn ngủi bên nó kể đủ thứ chuyện hồi trước cho nó nghe nhưng không hiểu sao đáng lẽ nó phải hứng thú lắm nhưng bây giờ đối với nó quá khứ không còn quá quan trọng nữa, trong đầu nó hiện giờ chỉ còn lại hắn thôi.
- CÁm ơn anh hôm nay vui lắm!
Chào tạm biệt Khải Tuấn nó nhanh chóng chạy vào nhà.
- Thiếu Phu nhân đã về. –Quản Gia lâm chào nó.
- Gia Huy về chưa?
- Thưa thiếu gia vẫn chưa về.
Nó ủ rũ lên phòng.
11 GIỜ ĐÊM:
Không biết nó thiếp đi từ lúc nào khi tỉnh dậy đã trễ lắm rồi.
Cạch...
“phòng đối diện” hình như có tiếng mở cửa. Nó thấy hơi lạ vì bình thường nếu về nhà hắn sẽ qua phòng nó với một hộp k...rồi mới về phòng mà.
- Gia Huy?
Nó theo thói quen đẩy cửa bước vào, nó hốt hoảng khi thấy trên áo sơ mi của hắn một vệt máu to đang loang lổ
- Anh...anh sao vậy?
- Không sao...
Không đợi hắn nói hết nó đã chạy tới khuôn mặt lo lắng chạm nhẹ vào người hắn sợ hắn sẽ đau.
- máu me tèm l...còn không sao gì chứ?
- Đây là...
- Anh trật tự đi.
Nó không cho hắn nói vội quay đầu chạy ra, hắn kéo nó lại ngỡ ngàng:
- ...đi đâu vậy?
- Thì đi lấy hộp cứu thương.
Thấy nó cuống lên hắn có vẻ thích thú:
- Chân voi!...lo lắng cho anh vậy sao?
- Giờ này anh còn giỡn được hả?
Hắn nhìn vẻ “tội nghiệp” của nó tuy thấy vui vui nhưng cũng không nỡ, xoa đầu nó hắn nói:
- Đây không phải máu của anh.
Nó càng ngạc nhiên dữ dội:
- Sao? Không...không phải?
- Ừ.
Nó thở ra, nhưng chưa kịp mừng nó lại thấy lo. Không biết hắn làm gì tới nỗi dính giáng tới mấy việc “bạo lực” như vầy.
- Đang nghĩ gì vậy “chân voi”?
- À...không, không phải là tốt nhưng...
Thấy nó trầm ngâm hắn vịn vai nó:
- Nhưng nhị gì?
- Anh đi đánh nhau à?
Hắn im lặng, không ngờ nó hỏi câu này. Bình thường nó ít khi nào hỏi tới công việc của hắn. Nhìn nó hắn an ủi?
- Chỉ là vài việc nhỏ thôi.
- Anh...có thể không làm việc trog đó không?
Một tay kéo vạt áo hắn,nó nói nhỏ đủ để cả 2 người nghe. Hắn không thể trả lời nó:
- Anh phải tắm rồi!
Nó khẽ gật đầu nhưng không về phòng mà cứ đứng đó. Nhìn nó vài giây hắn vào phòng tắm, tiếng nước xả đều đều.
Bên ngoài nó ngồi xuống giường hắn. Không hiểu sao lúc này nó không muốn về phòng một tẹo nào. Nó muốn chắc rằng hắn thật sự không bị thương.
Mở cửa bước ra hắn ngạc nhiên khi thấy nó không những chưa về phòng mà còn ngủ ngon lành trên giường hắn nữa
- Nè...Chân voi?
Hắn muốn chắc là nó còn thức hay không nên mới gọi, thấy nó “nằm im bất động” hắn khẽ mỉm cười.



BUỔI SÁNG:
Một ngày mới lại đến, nó mở mắt lười biếng vén chăn ra, đang định bước xuống thì nó “hãi hùng” nhận ra một điều:
- Không phải phòng mình?
Quay qua thấy hắn đang ngủ ngon lành nó phải dùng tay bịt miệng để ngăn tiếng la đang chừng thoát ra khỏi miệng.
Nhìn hắn đang ngủ trái tim nó bỗng lỗi nhịp, khuôn măt quá đẹp quá cô độc. “Hắn cảm thấy cô độc cả khi ngủ sao?”
Nó lấy một tay...cởi nút áo hắn.
- Lại “không kìm chế” được à?
Nó giật bắn người bởi âm thanh phát ra từ “cái xác” đang nằm đó.
- Á...Á..không...không...ph..
Không đợi nó nói hết câu hắn mở mắt :
- Không cần giải thích!
Nó thì muốn nổ con mắt còn hắn cứ tỏ vẻ “biết tuốt” kéo nó nằm lên ngực mình.
Nó đỏ mặt nằm im nghe tiếng đập trong lồng ngực hắn. Không chỉ hắn mà trái tim nó cũng đang mất “tự chủ” đập liên hồi. Nó sợ hắn nghe thấy bèn phân bua:
- ...chỉ coi anh có bị thương không thôi chứ...
- Suỵt...mất trật tự quá.
Không gian lại trở nên im ắng, tiếng thở của hắn đều đặn , một cảm giác yên bình ùa vào phổi hắn, từng ngón tay luồn vào mái tóc mượt mà của nó.



Chap 26:

Rè...è...è...
Tiếng điện thoại rung phá tan khung cảnh “lãng mạn” giữa 2 người hắn với tay ra lấy cái điện thoại trên bàn kế bên, nó xấu hổ ngóc đầu dậy.
Tự nhiên khung cảnh lãng mạn khi nãy được “chỉnh sửa” tí xíu lại trở thành cảnh “dễ bị hiểu lầm”
Nó cảm thấy toàn thân cứng đờ không thể cử động được, hắn “lợi dụng cơ hội” lòn tay sau gáy kéo mặt nó xuống gần hắn hơn, lại tới phần ưa thích của hắn:
- Anh hôn...nhé!
- Hả...ả...
Nó cứ đơ người nhìn vẻ đắc ý của hắn “bất lực” khi càng ngày khoảng cách giữa 2 khuôn mặt càng gần.
Rầm...m..m..m
- HUY,...VOI CON MẤT TÍCH NƯ...A
Đang đoạn “gây cấn” Mạnh Khang lao vào một cách “lịch sự” , cảnh tượng “đáng ngờ” trước mắt làm cả 3 đứng “đĩa”
- Không biết gõ cửa à?
Hắn lên tiếng phá tan khung cảnh “ngượng ngùng” này. Mạnh khang lấy lại “phong độ” cười gian xảo:
- à...xin lỗi nhé 2 người tiếp tục đi. Nhanh nhanh nha đi học nữa đó.
Câu nói và ánh nhìn của Mạnh Khang làm nó điếng người. Vậy là “chết danh” nó rồi con gì. Mạnh Khang đi rồi hắn nhìn khuôn mặt thảm hại của nó tỉnh bơ:
- Tiếp nhé!
- Á...TẠI ANH HẾT ĐÓ
Hét lên thật lớn rồi nhanh như sóc nó phóng xuống giường lao ra cửa
Rầm...m..m
Hắn nghe cánh cửa đối diện đóng mạnh. Hắn úp mặt xuống gối...cười run cả vai.
Chuyện sau đó khỏi nói cũng biết. Mạnh Khang không “buôn tha” cho nó từ lúc ăn sáng tới khi tới trường, từ trường tới nhà
- Haha, “voi con” coi vậy mà khỏe ghê.
- NÈ. ANH NÓI KAI GÌ ĐÓ HỞ?
- Anh thấy...“đè” Gia Huy ra giường mà!
- ANH...ANH...ĐỪNG CÓ MÀ NÓI BẬY .
Cứ như vậy, nhờ “cái loa” Mạnh Khang mà cả trường biết nó...“đè” hắn ra giường. Còn hắn không hùa theo cũng không phản bác chỉ im im.
- Gia Huy, anh làm ơn nói một câu đi –nó nài nỉ
- Ừm...nói gì đây, cậu ta thấy cả rồi
- ...Á.á á á...
Nó bịt tai chạy mất hút để Mạnh Khang được dịp hả dạ
Nó đứng đập đầu vô cái cây ở sau thư viện không ngừng lẩm bẩm:
- Hic...lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng vô ích. Huhu
- ...cũng “mãnh liệt” quá ha.
Một giọng nói khó nghe vang lên làm nó không mấy thiện cảm. Nó quay ra.
- “Thật xui xẻo, lại gặp tên này”
Nó nhìn thấy “kẻ thù thư viện” liền quay gót bỏ đi. Tên đó mỉm cười nói với theo:
- Hẹn gặp lại...tối nay .
Nó không hiểu “kẻ thù” nói vậy là sao nhưng nó cũng kệ, bỏ đi một nước để lại phía sau ánh nhìn thích thú của người kia.
BUỔI CHIỀU:
Cộc..cộc...
Nó mở cửa phòng, thấy ngạc nhiên không phải vì hắn mà vì 2 người phụ nữ lạ mặt
- Ơ...
- Thưa cô, chúng tôi sẽ giúp cô
- Giúp...giúp tôi?
Nó nhìn qua hắn chờ đợi một lời giải thích:
- Tí nữa...sẽ đi sinh nhật với anh.
Vậy là hắn về phòng sau khi “bàn giao” nó cho 2 người kia.
Không biết họ “đánh đánh, quẹt quẹt” làm sao trên mặt và tóc nó mà khi xong xuôi nó nhìn vào gương không biết là ai ở ” trỏng”
- Mình...mình đây sao?
- Thưa cô,...đây là váy mà thiếu gia chọn.

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
http://www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

30 PHÚT SAU:
Từ trên bước xuống nó xinh xắn như một công chúa nhỏ. Bộ váy ngắn màu hồng có phần chân váy như những cánh hoa , phía sau phần lưng được khoét sâu tôn lên nước da trắng của nó, Mạnh Khang há hốc mồm:
- OMG!so beautyful
Bảo Như thì tròn mắt:
- Chị đẹp quá à!
Nó ngượng ngùng trước ánh mắt của mọi người, nhìn sang hắn nó không ngờ ánh mắt hắn nhíu lại, hắn không hề khen nó.
Hắn nhìn nó từ đầu tới chân, đúng vậy, hắn dừng ngay chân nó, nói chính xác hơn là nhìn...đôi dép trong nhà hình con thỏ của nó. Hắn có vẻ không hài lòng
- Quản Gia Lâm!
Sau 1 phút 30 giây, quản gia “hiện ra” với một cái hộp trên tay.
Hắn mở hộp lấy ra một đôi giày cao gót. Không nói không rằng hắn bước tới nó tới khụy một chân xuống đất kéo nó ngồi xuống đùi hắn, mấy cô hầu trong nhà cười rúc rích làm nó ngượng vô cùng
- ...tư làm được mà...
Vẫn thái độ “giả điếc” hắn mang giày vào chân nó.
Cho nó đứng dậy hắn nhìn “tổng thể” lần cúi rồi kéo tay nó:
- Đi !
Sau nửa tiếng cả 2 có mặt tại khuôn viên của một ngôi nhà rộng lớn, ánh đèn rọi sáng hết khuôn viên một cách “tốn điện” .
Nó khoát tay hắn bước vào , khung cảnh bên trong làm nó hơi khựng lại.
- Đi nào!
Hắn choàng tay qua eo nó như cố ý trấn an “tinh thần” cho nó. Còn nó đang ngỡ ngàng trước không khí sang trọng bên trong. Có rất nhìu người đang nhìn vào nó và hắn. Chiếc đèn chùm pha lê cỡ lớn trên đầu phản chiếu mọi tia nhìn ác cảm dành cho nó.
- Cậu tới rồi!
Một giọng nói đáng ghét quen thuộc làm nó nổi da gà. Và nó còn nổi da gà zữ hơn khi thấy người đối diện là “kẻ thù thư viện”
Hắn cười xã giao:
- Xin lỗi tôi tới hơi trễ, chúc mừng sinh nhật cậu.
- Không sao, cậu tới là tôi rất vui rồi.
Sau một vài câu “giả tạo” tên kia nhìn sang nó đang nép sát vào hắn, hắn như sực nhớ ra còn một “tiết mục” quan trọng
- Đây là Đường Du, vợ chưa cưới của tôi.
Chỉ sang tên kia hắn nói tiếp:
- Tiểu Du, đây là Vương Quốc Minh
ĐƯỜNG QUỐC MINH
+ Tính cách: tham vọng quyền lực rất cao, nham hiểm , tính cách tàn bạo
+ Gia Thế: Gia đình cũng trong thế giới ngầm mà nhà Gia Huy đang quản lý.
Nó nhìn tên kia không mấy vui vẻ , ngược lại Quốc Minh lại nhìn nó đầy thích thú.
- Chào cô Đường, chúng ta lại gặp nhau.
Nó không đáp, bây giờ nó đã hiểu câu nói lúc sáng của “kẻ thù”, còn hắn nhìn nó vẻ tò mò:
- Hai người gặp nhau rồi à?
Quốc Minh giả lã:
- PHải, lần trước trong thư viện cô ấy đã...giúp tôi chọn sách.
Hắn không mấy tin vào lời Quốc Minh nói. Chưa kịp xác minh lại thì một giọng nữ ngọt lịm lại chen ngang:
- Anh Gia Huy, cuối cùng cũng gặp anh.
Lại thêm một ngạc nhiên nữa dành cho nó, trước mặt nó không ai khác là Đại Ảnh, vẫn khuôn mặt đó nhưng phong cách khác đi rất nhiều, thay thế hình ảnh một cô nữ sinh dễ thương là một phụ nữ rất gợi cảm với chiếc váy khoét sâu phần ngực.
- Đại Ảnh..cậu cũng tới đây sao?
Người phía trước mỉm cười, nụ cười rất lạ.
- Xin lỗi, đây là cô Đường đúng không?
Nó rất ngạc nhiên trước lời chào của đối phương.
Quốc Minh thì đứng quan sát một cách thích thú. May sao hắn giải vây cho nó.
- Tiểu Du, đây không phải Đại Ảnh đâu mà là...
Cô gái giống Đại Ảnh ngắt lời.
- Tôi là Đại Ánh, chị song sinh của Đại Ảnh.
ĐẠI ÁNH
+ Thân thế, tính cách” song sinh nên Đại Ánh giống Đại Ảnh như 2 giọt nước và tất nhiên gia đình và tính cách cũng như nhau
- Song...song sinh sao?
Nó được dẫn dắt từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác làm nó không thể thốt nên lời.
Quốc Minh “chú thích” cho nó:
- Đại Ánh là người mẫu ảnh, vì công việc nên khong tới trường mà học ở nhà.
Thảo nào nó không biết người này.
- Vậy, Đại Ánh nhờ...tiếp Đường Du, anh và Gia Huy phải bàn vài việc.
Không còn cách nào khác hắn đành miễn cưỡng để nó lại với Đại Ánh. Tuy không muốn nhưng nó cũng để hắn đi, nở nụ cười cho hắn yên tâm.
Còn lại 2 người Đại Ánh Thẳng thắn:
- Cô là vợ chưa cưới của Gia huy thật sao?
- Ờ...ờ đúng –nó luống cuống.
Ở Đại Ánh có nhiều điểm không giong Đại Ảnh nên nó không thấy thoải mái lắm khi tiếp xúc.
- Nhưng biết làm sao đây, tôi lại rất thích Gia Huy.
Nó đứng hình với câu nói “táo bạo” của Đại Ánh. Nó không biết phải đáp lại câu nói đó như thế nào. Nhưng nó thấy trong lòng hơi khó chịu
Đạt được ý đồ Đại Ánh tiếp tục “công kích” :
- Nên từ giờ tôi sẽ làm mọi cách để có được anh ấy. Hy vọng cô đừng cản trở “chúng tôi”
Không đợi nó trả lời Đại Ánh mỉm cười rồi bỏ đi để lại một mình nó đứng như “trời trồng” ở đó.
Khi tỉnh ra nó mới bực tức vào nhà vệ sinh miệng lẩm bẩm:
- Xí...thấy ghét, có gì hay ho đâu, chỉ gợi cảm hơn mình thôi chứ có gì đâu...
Nghĩ tới đó nó “nhụt chí” liền. Thở ra nó bước vào nhà vệ sinh. Đang “trút bầu tâm sự” thì bên ngoài có tiếng người nói chuyện, nó im lặng dỏng tai nghe:
- Con nhỏ đó có gì hơn tụi mình chứ, nhìn cái mặt xấu quắc à
- Ừa...đi với Gia huy không có xứng gì hết.
- Người nó chắc thấp tè eeeeeeeeeeeee mới đi đôi giày cao như vậy.
- Thấy nó mặc cái váy mà thấy uổng cái váy dễ sợ.
- %^%&^%&^&(&(...
Ngồi phía trong nghe mà nó muốn tức lộn ruột.
- Dám “sỉ nhụt” mình
Một ý nghĩ “bác học” lóe sáng. Nó đứng dậy chỉnh trang “xiêm y”
Rầm...m...m...
Cửa bật mở nó hùng hổ bước ra làm mấy nhỏ kia sợ hết hồn, không đợi ai lên tiếng nó làm 1” Tràng”
- Mấy người thật quá đáng, chui vào nhà vệ sinh chỉ biết nói xấu người khác. Tôi có gì không được chứ, tháo giày ra tôi vẫn cao 1m67, không mặc váy tôi vẫn đẹp chán. Còn cô nhìn mình đi, mắt lươn “hiếp riệp”. Còn cô, chân lùn như chân lợn.Cô nữa trang điểm như hát bội bộ sợ người ta không biết mình xấu sao...
Nó làm một trận hả hê rồi mới ung dung bước ra khỏi WC. Mấy nhỏ kia thì như bị “thôi miên” bởi lối của nó. Khi nó đi rồi mới giật mình...nhìn vô gương.

- ...làm gì mà mấy cô kia nhìn...ghê vậy?
Hắn đã quay lại với nó tỏ vẻ ngạc nhiên, nó hất mặt
- Tại ngưỡng mộ...thôi.
Hắn cốc đầu nó một cái đau điếng. Đang nói chuyện với hắn thì giọng của MC trên bục làm nó “sững sốt”
- Thưa quý vị, Sau đây cô Đường Du sẽ trình bày một ca khúc để thay lời chúc mừng sinh nhât của cậu Quốc Minh !
Nó nghe mà muốn “die” tại chỗ, “sét đánh ngang tai” làm nó đứng như tượng trong khi bao cặp mắt nhìn sang nó vỗ tay hưởng ứng
Nhìn qua đám con gái trong nhà vệ sinh khi nãy nó thấy tụi đó nhìn nó đắc ý, trong đó có cả Đại Ánh.
- Chết rồi...làm...làm sao đây?



Chap 27:

Nó quay qua nhìn hắn cầu cứu nhưng hắn vẫn tỉnh bơ
- Thì cứ hát thôi!
Hắn kéo tay nó lên sân khấu, đầu óc nó trống rỗng nó không nghĩ ra được bài nào cả. Chỉ nghĩ Chắc Khải Tuấn nói xạo vụ nó trong ban văn nghệ của trường quá.
Đưa nó lên tới nơi hắn dúi vào tay nó cái mic rồi nói nhỏ vào tai:
- Chỉ cần nghe tiếng đàn rồi hát.
Nó chưa kịp hỏi hắn đã tới cây dương cầm gần đó, tay lướt trên phím đàn dạo đầu bài hát.
Nó đứng đó cố gắng cảm nhận từng nốt quay sang bắt gặp ánh mắt “biết cười” của hắn.
Nó cố trấn tĩnh lại, nó nhắm mắt còn phía dưới rất im lặng, rất nhìu cặp mắt nhìn nó “chờ đợi”
Cuối cùng nó cũng hát, nó nghe tiếng đàn của hắn và hát theo, nó cũng không hiểu tại sao nó biết hát và nhớ lời bài hát này. Giai điệu du dương cùng giọng hát mượt mà làm chủ cả gian phòng.

LỜI BÀI HÁT:
Here's a song that's inside of my soul.
It's the one that I've tried to write over and over again
I'm awake in the infinite cold.
But you sing to me over and over and over again.

So, I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I know now you're my only hope.

Sing to me the song of the stars.
Of your galaxy dancing and laughing and laughing again.
When it feels like my dreams are so far
Sing to me of the plans that you have for me over again.

So I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I know now, you're my only hope.

I give you my destiny.
I'm giving you all of me.
I want your symphony, singing in all that I am
At the top of my lungs, I'm giving it back.

So I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I pray, to be only yours
I know now you're my only hope...

LỜI DỊCH:
Có một bài hát trong tâm trí...
...đã luôn cố viết đi viết lại bài hát ấy
...bị đánh thức trong cái lạnh vô ngần
Nhưng anh hát cho...nghe biết bao lần

...cúi đầu
Và chắp tay cầu nguyện để là của riêng anh thôi
...cầu nguyện để là của riêng anh thôi
...biết giờ đây anh là niềm hi vọng duy nhất của...

Hát cho...nghe bài hát của những vì sao
Trong thiên hà của anh, ta nhảy múa và cười đùa không dứt
Mỗi khi những ước mơ của...dường như quá xa vời
Anh lại hát về những dự định của đôi ta

...cúi đầu
Và chắp tay cầu nguyện để là của riêng anh thôi
...cầu nguyện để là của riêng anh thôi
...biết giờ đây anh là niềm hi vọng duy nhất của...

...trao cho anh số phận của...
...trao cho anh cả bản thân...
...muốn bản hòa âm có tiếng hát của anh cất lên
Rồi...có thể hoàn trả lại nó

...cúi đầu
Và chắp tay cầu nguyện để là của riêng anh thôi
...cầu nguyện để là của riêng anh thôi
...cầu nguyện để là của riêng anh thôi
...biết giờ đây anh là niềm hi vọng duy nhất của...
Bài hát vừa dứt nó tò mò nhìn xuống, bên dưới im lặng vài giây vì “ngạc nhiên quá mức” sau đó lấy lại bình tĩnh “hào phóng” tặng nó một tràng vỗ tay như pháo nổ.
Nó quay sang hắn hớn hở:
- Thành công!
Phía dưới có 2 ánh mắt đang nhìn nó, Đại Ánh với ánh nhìn “chết ruồi” còn Quốc Minh với cái nhìn đầy hứng thú và ngập tràn “hâm mộ”
- Về thôi!
Hắn nắm tay nó bước ra cửa mặc kệ ánh nhìn tò mò của nhìu người.
Trên xe nó không ngừng kể công:
- Thật là thiên tài, không ngờ có người hát hay như...
Hắn đưa tay qua bẹo má nó một cái đau điếng:
- Thui đừng có “nổ” đi cô.
- Nổ hồi nào, có sao nói zậy “người ơi” –nó xoa má giận dỗi.
Thấy không phải đường về nhà nó thắc mắc:
- Ủa? Đi đâu vậy?
- Về nhà.
- Nhưng đâu phải đường này
- Bít đường sao?
- Bít.
- Tưởng...“mù đường”
Biết bị hắn “chơi xỏ” nó tức tối :
- ĐỪNG CÓ MÀ COI THƯỜNG...
- Ai dám coi thường...”thiên tài”
Biết lại bi hắn mỉa mai nó thấy lúc này nên nuốt cục tức sử dụng tuyệt chiêu “im lặng là vàng”
- Tới rồi.
Nó bước xuống xe cùng hắn không nói tiếng nào. Hắn đưa nó tới một bãi cỏ trống, từ đây có thể thấy cây cầu to có rất nhiều đèn trước mặt, trên cầu từng dòng xe chạy qua nhìn cứ như một dải băng đủ màu sắc.
Những tòa cao ốc với ánh đèn màu sắc nhìn như một món trang sức đắt tiền được trang trí bằng ánh đèn trong xa như đá quý.
- Đẹp quá.
Nó lên tiếng trước khung cảnh “khó cưỡng” trước mắt. Trí tò mò về ký ức lại bắt đầu ập đến nó nhìn hắn:
- Trước đây...tới đây chưa?
Hắn nhìn nó, ánh mắt lấp lánh nhờ ánh sáng ngoài kia:
- Đây là lần đầu.
Nó mỉm cười chợt thấy câu hỏi thật ngớ ngẩn, dù lúc trước nó có tới đây bao nhiêu lần thì bây giờ đối với nó cũng trở nên mới lạ.
Sự tò mò một lần nữa lôi nó đi, đi tới những lời Đại Ánh nói tại bữa tiệc.
- Anh thấy Đại Ánh như thế nào?
Hắn ngạc nhiên:
- Sao lại nhắc tới cô ta?
- Thì...anh cứ trả lời đi.
Bộ dạng lúng túng của nó đã “phản chủ”, tố cáo những gì nó nghĩ với hắn.
Tiến tới hắn nhìn nó từ đầu tới chân rồi làm bộ dạng “động não” zữ dội lắm, làm mặt nghiêm túc hắn nó chậm rãi:
- Ưm...để coi...xét về chiều cao thì cao hơn..., gợi cảm hơn..., nóng bỏng hơn..., nữ tính hơn..., nói chung hơn...mọi mặt.
Mỗi lời nhận xét của hắn y như hắn lấy chân đạp nó xuống một bậc, câu “kết luận” của hắn đồng nghĩa việc nó “không ngóc đầu lên nổi”. Nó liếc hắn.
- Biết rồi, chỉ cần nói hơn...thôi cần gì “liệt kê” nhiều thứ vậy chứ.
Nhìn nó như vậy hắn không thể không giải thoát nụ cười kìm nén trên môi nãy giờ.
Lấy lại vẻ nghiêm nghị hắn nói:
- Nhưng có một thứ...có còn cô ta thì không.
Nó “như bắt được vàng”
- Gì?...là gì?
Hắn lấy tay nâng nhẹ cằm nó lên giọng ấm áp bay theo làn gió:
- Trái tim anh.
Không biết cảm giác bây giờ là gì nó chỉ cảm thấy lâng lâng trong người, cơn gió nhẹ thoảng qua mái tóc nó đưa theo vài cánh bồ công anh tới để nói cho nó biết cảm giác bây giờ của nó người ta thường gọi là “hạnh phúc”
Hắn thấy vẻ mặt của nó “đáng yêu” như vậy nên không nỡ bỏ qua:
- Sau này...nên thường xuyên mang giày cao gót.
- Làm gì?
Hắn hơi cúi xuống.
- Để khi hôn...anh không phải cuối thấp quá, mỏi lắm.
Nó tức điên lấy chân đá thật mạnh vào chân hắn làm hắn lùi ra sau:
- NÈ, CON GÁI SAO BẠO LỰC ZỮ ZẬY?
- Đáng đời anh.
Vậy là khung cảnh “lãng mạn” hắn cất công gầy dựng bị cú đá của nó biến thành “lãng xẹt”
- Đi về! –Hắn tỏ vẻ khó chịu
- Xí...khó ưa.
Chiếc xe lăn bánh để lại khung cảnh tuyệt đẹp phía sau.
NHÀ QUỐC MINH:
- Thưa cậu.
Người đàn ông đưa cho Quốc Minh một cái mp3 nhỏ rồi cúi người bước ra.
Đeo tai nghe vào Quốc Minh bấm play, từ mp3 phát qua tai nghe truyền tới tai hắn một giọng ca trong trẻo mượt mà.
- Hay thật...!Tiểu Du à...?
Một nụ cười đầy tham vọng nở trên môi hắn nhắm mắt thưởng thức âm nhạc.
HÔM SAU:
Hôm nay được nghỉ không biết Mạnh Khang đã dẫn BẢo Như đi đâu từ sớm. ở nhà nhờ vậy cũng đỡ “náo loạn”
- Thưa thiếu gia có khách.
Nó và hắn Đang ngồi sau vườn thì quản gia Lâm ra “báo cáo”
Lên phòng khách thấy “khách” mà quản gia Lâm nói là Khải Tuấn và Đại Ảnh nó vui lắm.
- Khải Tuấn, Đại Ảnh hai người qua chơi ha? Hải Yến đâu?
- Anh qua thăm...nên đi một mình , còn...
Khải Tuấn nhìn sao người kế bên mặt hơi khó hỉu.
- Đường Du, cô lại nhầm lẫn rồi.
Nghe cách nói chuyện nó nhận ra ngay không phải Đại Ảnh.
- Đại Ánh.
- Cô nên nhanh nhẹn hơn đi, sau này đừng nhầm lẫn giữa chúng tôi nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn Đại Ánh:
- Cô làm gì ở đây?
- ...tới thăm anh mà.
Đại Ánh sà tới níu tay hắn.
- tôi khỏe cô về được rồi.
- Anh sao vậy? Ai lại đuổi khách chứ.
Nó biết rõ ý đồ của Đại Ánh, chẳng phải Đại Ánh đã nói rõ là thích “chồng” của nó sao? nhìn qua “thiếu phu nhân” Đại Ảnh tỏ vẻ khó chịu.
- Sao cô không đi tiếp...bạn trai của cô đi. Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh Gia Huy
- Nhưng...
Không đợi nó nói hết cũng không cần biết Đại ÁNh là ai miễn sao có cơ hội ở riêng với nó là Khải Tuấn nhất định nắm bắt.
- Tiểu Du, mình đi.
Nó bị Khải Tuấn lôi ra vườn sau nhường phòng khách lại cho hắn và Đại Ánh.
Hắn nhìn theo thấy khó chịu vô cùng.

Còn 1/2 nữa mai mình post nốt.
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15310

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15310-5.html#p195203

Quay về Thơ, truyện ngắn