Chương 13
Một bước sảy chân ngàn năm hận
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi theo khe hở của rèm cửa sổ lọt vào, tạo thành những chùm tia sáng vui mắt, anh khẽ vuốt mái tóc cô gái bé bỏng đang còn ngon giấc trên giường.
Cô đang ngủ say, cực kỳ giống công chúa trong chuyện cổ tích “Nàng công chúa ngủ trong rừng”.
Bất chợt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô khẽ nhíu mày,hơi hơi hé mở mí mắt, lại bị ánh nắng sáng sớm chiếu vào chói mắt.
Khe khẽ rên một tiếng, thử một lần nữa chống đỡ mí mắt. Giữa lúchoảng hốt, cô thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn.
Anh nghe thấy trên giường có động tĩnh, quay đầu nhìn cô, lo lắng thanh âm điện thoại sẽ đánh thức cô, liền dùng tay che kín loa điện thoại, vội vàng ra khỏi phòng.
Hoan Hoan đương nhiên tưởng rằng đó là Tử Mặc, mỉm cười thỏa mãn.
Nhưng giây lát, cô phát hiện sự tình không thích hợp. Tiếng nói thuần hậu kia, cũng không phải Tử Mặc , mà là...
Cô mở mắt to hết cỡ, bao nhiêu sự kiện tối qua hiện rõ lại trong đầu. Tiếu Tử Mặc, Diêu Tinh Tinh, Gã trai xinh xắn, căn phòng karaoke……
Tiếng nói kia chắc chắn là của gã trai trẻ Trần Huân ấy...
Nhưng, vấn đề là tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này?
Hơi hơi chuyển động đầu, chịu đựng cơn đau choáng váng, cô mở to hai mắt nhìn khắp bốn phía, nơi này hình như là... là khách sạn?
Trời ơi! Đúng là khách sạn!
Roạt một cái cô bật dậy, cái mền trắng tinh tuột khỏi người, lộ ra bộ đầm ngủ trên người. Nó có vẻ hơi dài rộng so với cô, lại cài vội sơ sài, cô giơ tay, cổ áo liền trẽ xuống, lộ ra bầu ngực lấp ló.
Bộ đồ ngủ này... Cô chưa từng thấy qua, không phải là của cô! Vậy là ai giúp cô thay?
Lòng dạ như đánh lô tô!
Không ổn, 10 phần không ổn!
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô và tên kia đã xảy ra chuyện gì không nên sao?
Cô đột nhiên nhớ tới tối hôm qua buồn ngủ, trong ánh trăng mờ, cóvẻ như có người ôm thân thể cô, vuốt ve mặt cô, eo cô, còn giống như có thì thào nói nhỏ điều gì...
"A…" cô la lên kinh hãi, hai tay chemặt, không dám nghĩ thêm nữa.
"Thất thân" hai chữ này, như đoạn băng ghi hình ngắn lặp đi lặp lại trước mắt, không ngừng phóng đại ra, sau đó xoảng một tiếng, giống như miếng pha lê vỡ tan thành vô số mảnh…
Khuôn mặt cô đờ đẫn…
Cô chết lặng hồi lâu, đầu óc trống rỗng, không thể tin được mình lạiđể chuyện như vậy xảy ra…tình một đêm?
Tuy rằng cô không phải là người quá cổ hủ trong chuyện trinh tiết, cũng không phải cô gái ngoan ngoãn đoan trang nhất mực, nhưng tình một đêm thì nhất định cô không thể chấp nhận.
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Cô phải làm sao?
Thật là một bước sẩy chân ngàn năm hận! Thật đáng thương cho cô vì còn nghĩ tốt cho tên tiểu tử đó, thật là kẻ lòng lang dạ thú, đã làm ô uế thân cô!
Điều cô khó chấp nhận là, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu người nhỏ tuổi hơn, huống chi là cùng kẻ đó chung giường!
Nghĩ đến đây, cô vội vàng thay quần áo, quăng bộ đầm ngủ xuống đất, lấy chân dẫm dẫm lên.
Vẫn còn chưa hết hận, cô đi được mấy bước liền quay lại, cầm bộ đồấy lên xé rách tả tơi...
Không biết cô lấy sức mạnh từ đâu mà có thể xé vụn bộ đầm như thế.
Sau đó, cô vội vội vàng vàng vơ lấy túi xách của mình chạy nhanh ra cửa, muốn thoát khỏi đây càng xa càng tốt.
Ra tới hành lang, chợt nhớ tới điều gì, cô vội vàng móc bóp ra cẩn thận kiểm tra.
Tốt quá! giấy tờ còn nguyên, tiền cũng không suy chuyển, ít nhất côkhông bị thê thảm như những cô gái trẻ gần đây trên internet, đã bịlừa tình còn bị gạt tiền.
"Trần Huân! Ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện tối hôm qua ta coi như là bị chó cắn. Đừng khiến cho chị gặp lại, bằng không, chị sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn!"
Cô thở phì phì, trong lòng trù cho hắn bị băm vằm thành trăm mảnh.