Chương 18 hỏi tội
Trần Huân lại chớp mắt, tà mị cười: "Hoan Hoan, mới không gặpchưa bao lâu mà đã nhớ anh dữ vậy sao? Hành động vừa rồi là thế nào? Yêu thương nhung nhớ sao?"
Hôm đó anh tiếp điện thoại xong chạy về phòng thì cô đã bỏ đi. Nhìn thấy đầm ngủ bị xé rách tan nát trên nền nhà anh đã đoán ra cô nhất định là đã hiểu lầm anh.
Nhưng anh vẫn không vội giải thích, ngược lại vô cùng sảng khoái hưởng thụ cảm giác cô đang ngùn ngụt giận dữ. Có như vậy thì sau này gặp lại, nhất định cô sẽ nhận ra anh.
Chỉ cần cô nhớ được anh, bị hiểu lầm một chút hoàn toàn không thành vấn đề.
"Ngươi thật là đê tiện! Yêu thương nhung nhớ? Thật là không biết ngượng mà!" – Tên này ngoại hình thật là đẹp, tiếc thay tâm địa lại đen tối xấu xa, mặt cũng dày quá đi, tuổi còn trẻ mà đã dâm dục háo sắc!
Thù này không báo còn đợi khi nào, hôm nay chị không giáo huấn ngươi một chút, hẳn là về sau không biết còn có bao nhiêu cô gái sẽ bị chôn vùi ở dưới tay ngươi!
Nghĩ như vậy, Hoan Hoan liền nhảy tới túm cổ áo anh ta: "Ngươithật không biết xấu hổ, đáng thương cho ta đã từng nghĩ ngươi là chính nhân quân tử, không ngờ ngươi chính là loại cầm thú, dám làm cái việc đê tiện như vậy đối với chị đây...”.
Không đợi cô nói hết lời, anh vừa nheo mắt vừa tủm tỉm cười: “Anh đã làm gì em? Nói anh nghe thử xem nào?"
"À…Ờ... Ngươi..”- Cô lắp bắp.
Thật là không biết xấu hổ mà! Đã làm chuyện tày trời như thế còn không dám thừa nhận, hơn nữa lại ép đàn bà con gái như cô giữa ban ngày ban mặt mở miệng nói ra chuyện khó nói ấy!
Mặt cô đỏ lựng, cẩn thận suy tính hồi lâu, mới khe khẽ nói: "Là ... Chính là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mượn cớ chúc mừng sinh nhật mà chuốc ta say, rồi…làm cái chuyện đồi bại ấy!"
"Hài hước quá!" - Anh ta phì cười, trịnh trọng nói: "Hoan Hoan, không nghĩ em có tài khôi hài như vậy! Anh đây phục sát đất!" Nói rồi làm động tác khoa tay cúi người đến là buồn cười.
"Ngươi!" Cô tức giận hét lên, vốn muốn dạy cho anh ta một bài học,lại bị anh biến thành trò cười.
Hơn nữa anh ta 1 câu Hoan Hoan, 2 câu Hoan Hoan, cứ như 2 ngườithân nhau lắm không bằng, khiếncô buồn nôn…
Lòng đầy căm phẫn, cô nghiêm mặt: "Không cho phép ngươi gọi thẳng tên của ta, đừng hòng có cơ hội làm quen với chị. Cũng đừng vòng vo lôi thôi. Nói! Ngươi có thừa nhận chuyện ta vừa nói không?"
Anh ta vẫn tủm tỉm cười nhìn cô, không trả lời!
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặttươi sáng của anh, đôi mắt tinh anh lấp lánh, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng âm vang như tiếng suối, không khỏi làm người ta rùng mình.
Xem ra cô đã bị cơn tức giận làm cho choáng váng, quên mất còn 10 phút nữa thì đến giờ phỏng vấn .
Vì thế, anh lại nhẹ nhàng nói với cô, giọng điệu có chút bỡn cợt:"Hoan Hoan, em nói khó hiểu quá,anh chưa hiểu gì cả”.
Nói đoạn, anh liếc cô, đá lông nheo: "Đã 8 giờ rưỡi, anh phải đi làm việc đây, chi bằng chút nữa em tới tìm anh, đến lúc đó em lăng nhục như thế nào anh cũng xin nghe cả, được không?" – Vừa nói anh vừa đưa cho cô tấm danh thiếp.
"Lăng nhục cái đầu... A! Hỏng bét! Cuộc phỏng vấn của tôi!" Hoan Hoan như tỉnh giấc mộng, thiếu chút nữa lại bị Trần Huân làm cho trễ cuộc phỏng vấn rồi.
"Hừ, chị sẽ tìm ngươi thanh toán!"Nói rồi Hoan Hoan thuận tay tiếp nhận danh thiếp, vội vàng rời đi.
Cúi đầu nhìn lướt qua, "Tập đoàn Thị…Trần Huân, số điện thoại", danh thiếp ngắn gọn rõ rồi.