Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Ba, 19:16:31 - 07/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

#10 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 31/03/2013 19:42 » @198169

010 Ngựa hay không quay đầu ăn cỏ

Đang lúc ngây người, cô cảm giác tay mình bị người ta lôi đi.

Nghiêng ngả chao đảo đi về phía trước, Hoan Hoan phục hồi tinh thần lại, mới nhận ra tay cô nãy giờ bị gã trai nắm chặt.

Trong lòng cả kinh, cô thế nào đã quên người nam nhân trước mắt này so với Tiếu Tử Mặc còn khó hiểu hơn bội phần?

Lúc này, anh ta đang nắm thật chặt bàn tay mềm mại của cô không buông, giống như cô là cái gì đó rất quan trọng của anh, thật vất vả mới tìm về được, sợ nếu không cẩn thận cô lại vuột mất, lại chạy thoát.

Cô chỉ có thể đi theo phía sau anh.

"Này, này, này, mau buông tay tôi ra, đau quá!" Cô hô to, bất chấp người chung quanh nhìn cô bàn tán xôn xao.

Gã trai cuối cùng cũng chịu dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Hoan Hoan không nghĩ anh ta dừng đột ngột thế, nên ngã dúi vào lưng anh, thấy trời đất quay cuồng như bị say lại lần nữa vậy.

"Em... thương?" Anh ta hỏi 1 câu không đầu không đuôi, trong mơ hồ, đôi mắt tối sầm nhìn về phía Hoan Hoan.

Hoan Hoan giật mình, anh ta sao có khi thì nhu tình tựa nước, khi thì u buồn lạnh lẽo, lời nói cũng khiến người ta thấy khó hiểu.

"Gì cơ? Thương? Thương cái gì?" Cô xoa nắn cổ tay, chỗ vừa bị anh nắm chặt. Trong lòng thắc mắc, anh ta sao có thể khỏe thế!

"Vị hôn phu trước của em" Anh bất đắc dĩ nhắc nhở cô, ánh mắt trước sau không rời khỏi mắt của cô, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của cô vậy.

Nói lên chuyện này thật đúng là kỳ quái, tận mắt nhìn thấy người yêu bảy năm bị người khác đánh, thế nhưng cô tuyệt nhiên không thương, ngược lại có một loại cảm giác không thể giải thích được. Thù, đó chính là tâm trạng của cô lúc này.

Cô thốt lên: "Thương anh ta? Làm sao có thể! Ta hận anh ta còn không hết làm sao có thể thương? Lại nói, ngựa hay không quay đầu ăn cỏ, ta sẽ không quay lại với anh ta"

Hoan Hoan than nhẹ một tiếng, dựa vào men say mà nói ra suy nghĩ chân thực: "Ở bên cạnh anh ta bảy năm mà không biết lòng dạ anh ta, ta thật đúng là thất bại... Nói thật, hôm nay tôi còn phải cảm tạ cậu, nếu không có cậu tôi sẽ lại bị anh ta lừa tiếp"

Đó đều là những lời tận đáy lòng cô. Cô mềm yếu, sẽ lại tha thứ cho Tiếu Tử Mặc không chừng.

Trước kia biết bao nhiêu lần cãi nhau, rốt cuộc chỉ cần một lời ngon ngọt của anh ta là cô lại cho qua. Nhưng lúc nãy kích động, Tiếu Tử Mặc đã phơi bày rõ tâm địa, tuy rằng lời cực kỳ khó nghe, rất khó làm cho người ta nuốt trôi, nhưng nhờ đó mà cô nhìn rõ được bộ mặt thật của anh ta.

Bằng không, Hoan Hoan cứ như vậy bị lừa chẳng biết gì, u mê hồ đồ thuận lấy Tiếu Tử Mặc, đó mới thực sự là tổn thất nặng, là bất hạnh lớn lao.

"Cảm tạ thì không cần, uống chung một ly thì không tệ, em cảm thấy thế nào?"

Gã trai gục gặc đầu hỏi, nét mặt giãn ra rất nhiều. Hoan Hoan không rõ anh ta vì sao lúc âm u, lúc lại quang đãng như thế.

Nhưng, lời mời mọc của anh cô thầm nghĩ không ổn. Cảm ơn thì cảm ơn, nhưng đáp ứng ý muốn uống chung một ly của anh, cô thật không dám.

Hoan Hoan cười mỉm: "Tôi không thể uống nữa, ngày mai còn phải tăng ca. Chi bằng cậu cho tôi một tấm danh thiếp, tôi sẽ thu xếp mời cậu ăn cơm gọi là tạ ơn có được không?"

Bình thường đây là kỹ xảo của cô khi muốn cự tuyệt lời mời của cánh đàn ông. Có trời mới biết danh thiếp vừa trao tay, đối phương vừa rời đi, cô quay người lại cũng ngay lập tức ném danh thiếp vào sọt rác.

Nhưng cái ý nghĩ ấy của cô cơ hồ lại bị anh nhìn xuyên thấu, anh khẽ cười: "Đừng lo lắng, anh không ý tứ gì khác. Anh phải đi cùng bằng hữu, không thể để cho em đơn độc"

Nói đoạn, anh đẩy cửa phòng ra, bên trong là một không gian rộng lớn với rất đông người bao gồm cả nam lẫn nữ.

Một người tướng mạo anh tuấn nhìn thấy anh lôi kéo cô đi vào trong, cợt nhả tiến đến: "Hừm! Huân, tiểu tử đi lâu như vậy hóa ra là đi hái hoa hả?"

Hái hoa? Hoan Hoan nghe thấy buồn cười quá. Thì ra cậu ta tên là Huân, lại bị bằng hữu gọi là hái hoa đạo tặc, thật đúng là thú vị.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, có lẽ cô tưởng tượng không đúng. Họ có vẻ là những người đứng đắn. Cô tháo gói đồ xuống, đi theo anh vào trong....
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 13.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-9.html#p198169

Quay về Thơ, truyện ngắn