032 Chi bằng liền đêm nay đi?
Ngày hôm sau, Hoan Hoan quả nhiên được Huân hộ tống thuận lợi tới Thị.
Vừa mới đến đại sảnh, hai người một trước một sau đã nhìn thấy Khưu Thiểu Trạch đang đứng trước cửa thang máy.
"Anh Khưu” - Cô đi nhanh về phía anh, nhân cơ hội kéo dãn khoảng cách với Huân.
"Xin chào” - Khưu Thiểu Trạch cười hòa nhã.
Hoan Hoan không hề hay biết anh cười không phải bởi cô, mà là vì thấy Huân phía sau cô.
Huân nhìn Khưu Thiểu Trạch nháy mắt, tủm tỉm cười, rồi lại nhìn về dáng người bé bỏng Hoan Hoan đang cách anh hơn hai thước.
Hoan Hoan không hài lòng khi thấy thủ hạ của mình nhìn thấy giám đốc mà cà lơ phất phơ không lễ phép chào hỏi. Cô quay đầu sắc bén trừng mắt nhìn anh, ý bảo anh mau tới chào.
Huân cười khẽ một tiếng, không nghĩ tới cô nương này cũng nịnh nọt cấp trên ra phết.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ chào: “Chào ông Khưu!”, rồi bước vào giữa thang máy trước. Hoan Hoan đi theo vào, khẽ tét anh 1 cái, tiểu tử này dám làm cô mất mặt.
Khưu Thiểu Trạch không để ý, cười cười, tưởng tượng hai người khi ở chung 1 nhà sẽ như thế nào.
Hoan Hoan nào hay biết, chợt nghĩ về chuyện xe cộ, liền hỏi: “Đúng rồi anh Khưu, tiền sửa xe hết bao nhiêu, tôi xin hoàn lại anh?”.
"Á…” - Khưu Thiểu Trạch có chút ngoài ý muốn, anh thiếu chút nữa quên mất chuyện này, liếc mắt về phía Huân đang đứng sau lưng cô, thấy anh khoa tay múa chân, lập tức hiểu.
"À.. Kỳ thực xe tôi hư hỏng chút ít thôi, không cần bồi thường, dù sao cũng đã có bảo hiểm, cô không cần bận tâm”.
"Sao có thể thế được? Hơn nữa còn hư hỏng không nhẹ..”. Hoan Hoan khẽ nhíu mày, xem ra rất là áy náy.
Khưu Thiểu Trạch nhìn cô, lại nhìn Huân, đột nhiên trong lòng dâng lên một ý muốn đùa chút chơi, cười nói: “Nếu như thực thấy ngại quá, vậy thì mời tôi ăn một bữa cơm xem như nói lời xin lỗi đi”.
Hai người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Như thế quá có lợi cho cô, nhưng không phải cô ngạc nhiên vì điều đó, mà vì cô nghĩ người như anh sẽ rất khó mời đi ăn được 1 lần.
Huân nhíu mắt, thâm thúy nhìn chăm chú vào Khưu Thiểu Trạch, im hơi lặng tiếng phóng xuất ra một tia cảnh cáo, cảnh cáo đối phương không được mơ ước con mồi của anh.
Khưu Thiểu Trạch lơ đễnh nhướng mày, khiêu khích nói: “Chi bằng liền đêm nay đi?"
Huân chính là muốn ngăn cản, không ngờ Hoan Hoan lại mỉm cười, đáp lại: “Vâng, không thành vấn đề”.
Khưu Thiểu Trạch thật kinh ngạc khi thấy cô trả lời sảng khoái như vậy, cười cười nhìn về phía Huân, ngầm như tuyên cáo bản thân mình thắng lợi.
Leng keng một tiếng, thang máy đã đến tầng chín, Hoan Hoan bước ra, thấy Trần Huân vần không nhúc nhích.
Cô lui lại, nghiêng người nhìn vào thang máy, sắc bén hỏi anh: “Đã đến văn phòng của chúng ta, ngươi còn không ra sao?"
Trong mắt anh có vẻ như còn lóe ngọn lửa, cô buồn bực: tiểu tử này thật là không có quy củ, đối với giám đốc không lễ độ như vậy còn chưa tính, dám đối với cô dựng râu trừng mắt, thật không biết anh ta làm sao mà có thể được tuyển dụng vào đây.