080 Anh dẫn em đi mạo hiểm
Huân cực kỳ tức giận, sắc mặt giống như lốc xoáy. Cô bé này làm sao lại luôn luôn không ăn ý với anh, còn chuyên môn vạch trần anh!
Anh khì khì nói: "Nếu không sợ bốn người chen chúc trên một chiếc thuyền nhỏ, quá nặng sẽ bị chết đuối, vậy tùy ý em!"
Ai ngờ, Hoan Hoan nhún vai: "Được, ta đây cùng Khưu tổng ngồi một thuyền, Hiểu Hiểu cùng ngươi một thuyền”.
Cô chẳng qua là cảm thấy đi du lịch thì phải vui vẻ, Khưu tổng và Hiểu Hiểu không quá quen, 2 người ấy mà ngồi với nhau thì có chuyện gì để nói? Dứt khoát mình và Khưu tổng một tổ, Hiểu Hiểu cùng Trần Huân một tổ, như vậy ai cũng sẽ vui vẻ.
Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng bước lên thuyền, cười cười hỏi: "Khưu tổng, anh biết lái du thuyền sao? Nghe nói lái du thuyền cũng cần giấy phép, đúng không?”.
Hoan Hoan hoàn toàn không chú ý tới Trần Huân, nét mặt đang lạnh như băng.
Khưu Thiểu Trạch ánh mắt nhàn nhạt quét qua Huân một cái, nhún vai ngầm nói "Cái này không thể trách ta được", sau đó coi như không có việc gì, cùng Hoan Hoan bắt đầu nói chuyện phiếm.
Ngay lúc Khưu Thiểu Trạch chuẩn bị khởi động du thuyền, Huân đã nhanh chóng nhảy lên bờ, sải bước xông đến. Chính xác ra, tốc độ kia là "Bước đi như bay" !
Hoan Hoan lời còn chưa nói hết, cả thân thể đã bị Huân ôm lấy, cô phục hồi tinh thần lại thì đã ở trong lòng Huân, bị anh bế vào du thuyền.
Cô bị Huân làm cho sợ choáng váng, không hiểu vì sao anh cứ phải chung thuyền với cô? Thật là một người cố chấp.
Vốn muốn phản đối, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của anh, nên cô chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo. Tuy rằng tư thế như vậy thật làm cho người ta thẹn thùng, nhưng cứ như vậy nằm trong vòng tay anh mà ngắm mặt anh... Thật là đẹp mắt! Khiến cô hồn xiêu phách lạc.
Đợi chút..., anh đang cười? Cười ai? Cười cô sao? Sắc mặt sao biến chuyển nhanh thế?
Nhìn kỹ, anh quả nhiên đang nhìn mình, không có thái độ tức giận như vừa rồi, bỡn cợt nói: "Ngắm đủ chưa? Đã đi xuống đến khoang lái rồi!"
Dứt lời, vứt cô vào trong du thuyền không chút thương tiếc, đó là sự trừng phạt cho hành vi vừa rồi. May mà bên trong là tấm thảm mềm, bằng không cô sẽ rất đau.
"Sao ném ta thế? Ta sẽ không đi chung thuyền nha!" Hoan Hoan nhẹ xoa khuỷu tay.
Huân liếc cô một cái, cởi ba lô ra ném ở một bên, bắt đầu kiểm tra du thuyền.
Thấy mọi cái đã ổn, anh quay đầu hô: "Nắm chắc tay vịn!"
Sau lời này, anh hung hăng khởi động động cơ, Hoan Hoan thét chói tai. Chiếc du thuyền bắn vọt về phía trước.
Ngay từ đầu, hai chiếc du thuyền như là ở trong một trận đấu, tranh nhau chạy tới, truy đuổi không ngừng. Nhưng mấy phút sau, hai chiếc du thuyền liền tách thành hai ngả. Hoan Hoan kinh ngạc nhìn Khưu Thiểu Trạch chở Hiểu Hiểu, càng chạy càng xa, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ, mà cô cùng Huân lại vẫn đang tiếp tục xuôi dòng xuống thượng du sông nhỏ.
"... Huân... Chúng ta... Đây là đi nơi nào?" Cô băn khoăn, còn có chút sợ hãi.
"Hoan Hoan, đừng sợ!" Huân biết cô đang sợ, trấn an: “Anh dẫn em đi mạo hiểm! ! !"
Giây phút ấy, Hoan Hoan cảm thấy trên người Huân tỏa ra là một khí phách ngút trời, là một loại vương giả khí thế. Không biết vì sao, tuy rằng cô thật mê hoặc, thật mờ mịt, nhưng ở cùng anh, cho dù đi mạo hiểm, cho dù không hề biết trước nguy hiểm gì đang chờ ở phía trước, cô cũng nguyện ý đi theo!
Oành - -
Động cơ phát ra tiếng gầm rú, du thuyền tăng nhanh tốc độ ngược dòng mà lên.
Ước chừng quá nửa giờ, du thuyền ngừng lại ở một chỗ yên lặng. Huân nắm tay Hoan Hoan nhảy xuống, cẩn trọng giấu kỹ du thuyền.
Hoan Hoan cảm thấy cực kì khó hiểu, sao lại đem du thuyền giấu đi? Thần bí như vậy? Thực cổ quái!
Cô nhớ tới vừa rồi anh nói muốn đưa cô đi mạo hiểm, vậy thì tạm thời im lặng đi theo anh, cô thật tò mò anh nếu nói mạo hiểm rốt cuộc là mạo hiểm như thế nào?
Hai người khoác đồ lên vai, bắt đầu đi bộ, xuyên qua một rừng cây, lướt qua một con sông nhỏ, lại vượt qua một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi thấp thoáng một ngôi biệt thự.
Hoan Hoan lập tức liền ngây ngẩn cả người, không biết là ai nhọc công giữa Seattle hoa lệ lại đi đến rừng rậm xa xôi như vậy xây dựng biệt thự, mà hình như cũng không phải mới xây, nói không chừng nó đã ở đây cả trăm năm.
Cách chân núi càng ngày càng gần, phong cảnh liền càng ngày càng rõ ràng. Tòa nhà rộng thênh thang, bốn phía cây cối xanh ngắt, che lấp mặt trời, tất cả toát ra vẻ thần bí u tĩnh.
Cô đứng ngây tại chỗ, nhìn ra xa.
Rốt cục nhịn không được, hỏi anh vẫn đang bước đi phía trước: "Huân... Đây là đâu?"
"Trại an dưỡng Ngả Bỉ Cái!" Huân nhàn nhạt trả lời, lạnh lùng nhìn xuống mấy tên bảo vệ phía trước nhà.
"Trại an dưỡng? Chúng ta tới đây làm gì!"
Hoan Hoan nhẹ nhíu mày đầy nghi hoặc: sự tình trở nên càng ngày càng kì quái, chẳng lẽ mở ra chuyện đi du thuyền, đi bộ trèo đèo lội suối chỉ vì đến tham quan trại an dưỡng này?
Huân như là biết suy nghĩ trong lòng cô, liếc cô, cười nhạo nói: "Tưởng đến tham quan trại an dưỡng ? Em thật khéo tưởng tượng!"
"..”. Hoan Hoan mím môi.
Muốn phản bác anh, lại nhìn thấy anh lấy ra từ trong ba lô một tờ giấy giống như bản đồ. Cô đột nhiên như bừng tỉnh: "A! Ta đã biết, đây là lâu đài cũ, trong đó nhất định có bảo vật, đúng không?"
Huân cười khẽ một tiếng, đi đến trước mặt Hoan Hoan vô cùng thân thiết dùng hai tay nhéo nhéo gương mặt cô: “Hoan Hoan, ta cảm thấy em thật là quá đáng yêu!"
Hoan Hoan không để ý sự trêu chọc của anh, tưởng mình đã đoán đúng, vẻ mặt hưng phấn không thôi, nhảy nhót nói: "Thật tốt quá! Quả nhiên là mạo hiểm! Từ giờ trở đi trận đấu bắt đầu, xem ai tới chân núi trước!"
Nói xong, liền xoay người hướng chân núi chạy xuống.
Huân không ngờ rằng cô đột nhiên quyết định như vậy, mặt lập tức biến sắc: "Này! Hoan Hoan, chờ một chút!" .