Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 23:43:51 - 05/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

#86 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 05/04/2013 15:30 » @199733

081 Điều anh muốn không chỉ chừng này

Rừng rậm nguyên thủy, dây leo quấn quanh đại thụ, giống như khoác lên tầng tầng lớp lớp những tấm lưới lớn, xanh thẫm như đáy biển, một tia mặt trời cũng không xuyên xuống được. Dưới bước chân cô, lá khô kêu xào xạc, hòa cùng tiếng chim hót líu lo, như một bản nhạc giao hưởng.

"Hoan Hoan! Em chờ một chút, phía trước nguy hiểm!" Huân hò hét, trong ánh mắt mang theo một tia giận dữ, không nghĩ tới cô bé này điên đến như vậy, không nghe lời anh!

Hoan Hoan làm như không nghe thấy, thoáng nhìn lại, phát hiện Huân đã đuổi theo sát cô. Cho là anh đang cùng mình thi đấu, hi hi ha ha cười, chạy càng nhanh hơn, cười nhạo kêu: "Trần Huân, ngươi thế nào ngay cả một người nữ cũng đuổi không kịp, thật sự là rất kém..”.

Tục ngữ nói vui quá hóa buồn, Hoan Hoan chưa nói hết câu liền hụt chân, té cái oành…

"A - - "

Hoan Hoan hét thảm một tiếng, phía sau Huân thót tim: hỏng bét, quả nhiên đã xảy ra chuyện!

Chạy nhanh đến trước mặt cô, cô nằm trên mặt đất, bộ mặt thống khổ, hai tay ôm chân phải, anh lo lắng hỏi: "Em như thế nào? Còn có thể đi được không?"

Gỡ tay cô ra, nhìn kỹ, hình như là trật khớp cổ chân .

Anh cau mày liếc nhìn Hoan Hoan đau đến rơi nước mắt, trách cứ: "Không phải gọi em đừng chạy sao? Sao không nghe lời!" Ngữ khí lạnh lùng, tay cởi bỏ chiếc giầy thể thao của cô ra.

Hoan Hoan nóng nảy: "Này, ngươi muốn làm gì?"

Xem ra anh muốn giúp cô cởi tất để kiểm tra vết thương, cô xấu hổ: "Đừng, đừng cởi..”.

Anh coi như không nghe, rất mạnh gạt tay cô ra, dứt khoát cởi tất, dùng bàn tay nâng chân cô lên, xem xét kỹ coi có bị gãy xương hay không.

"Ngày hôm qua đã xem qua chân của em, có gì xấu hổ nữa?" Ngữ điệu vẫn lạnh lùng, đôi môi mím chặt, có vẻ như tức giận.

Hoan Hoan cũng tức giận, chân đau còn bị anh trách móc, cô bị thương sao anh tức giận như vậy! ?

Anh cúi thấp đầu, ấn ấn một chút: "Hoan Hoan, xem ra em phải chịu đựng chút rồi”.

Hoan Hoan giật mình, hồ nghi nhìn anh, chưa kịp chuẩn bị gì thì rắc một tiếng, một cơn đau thấu tim tấn công cô. Vốn không giỏi chịu đựng, thiếu chút nữa cô đau đến chết ngất: “A - - "

Hai tay lập tức phản xạ có điều kiện bắt lấy cánh tay anh, móng tay bấm chặt vào da thịt anh. Hoan Hoan mặt mày trắng bệch, run rẩy : "Anh... Anh làm gì vậy?"

Huân bị cô bấu khẽ nhíu mày, nhìn thấy cô mặt tái nhợt, ngữ khí trở nên ôn hòa: "Em gãy xương, anh giúp em bó xương. Rất đau phải không?"

"..”. Lời thật vô nghĩa! Gãy xương mà không đau sao?

Hoan Hoan cắn chặt môi dưới, quật cường không để mình vì đau đớn mà phát ra tiếng kêu, bởi vì cô biết nếu quả thật là gãy xương thì phải mau chóng xử lý, bằng không có khả năng sẽ để lại di chứng. Mà anh là đang giúp cô, có đau cô cũng phải nhịn .

Anh nhẹ chau mày nhìn Hoan Hoan run lẩy bẩy, cuối cùng than nhẹ một tiếng: "Ai kêu em không nghe lời? Thôi, trách anh không trách em, anh không nên mang em tới đây ... May mà anh biết một phương pháp có thể giảm đau..”.

"Là phương pháp gì?" Hoan Hoan rất ngạc nhiên, cho là anh mang theo thuốc cấp cứu.

"Là như thế này..”. Anh nhìn cô cười gian…

Dứt lời, liền nghiêng người về phía trước, ghé sát mặt cô, tay gắt gao ôm chặt cổ cô, cô kinh ngạc há hốc miệng…

Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, vì lo lắng chân cô thương tổn. Tuy cái hôn này có vẻ thật ôn nhu, lại chứa mười phần khát vọng, mới đầu nhẹ nhàng liếm láp sau đó biến thành tham lam không biết đủ. Hút lấy tất cả ngọt ngào từ cô, từng chút từng chút một, cô đã quên mất vết thương đang bị đau, chỉ tập trung vào nụ hôn cuồng nhiệt ấy.

Dần dần, cô đỏ mặt, đau đớn có vẻ như biến mất lúc nào không hay, cô chỉ cảm thấy hồn phách đều bị Huân hút hết. Cả người nhẹ bẫng…

Đến khi hai người đều thở hổn hển, anh mới ngừng hôn cô.

Hài lòng nhìn thấy cô đỏ bừng mặt, đùa vui nói: "Em xem, quả nhiên không đau nữa?"

"..”. Hoan Hoan lại càng đỏ mặt.

Huân cũng không ngừng lại, đỡ cô ngồi xuống, anh ngó xung quanh tìm hai thanh gỗ, lại xé áo tỉ mỉ băng bó vết thương cho Hoan Hoan.

Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, anh làm mỗi một cái động tác đều cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không giống vừa mới cùng cô trêu chọc. Đôi lông mày nhăn quá đỗi, tựa hồ sợ không cẩn thận sẽ làm đau cô.

"Huân?" Cô nhịn không được hỏi.

"Ơi?" Anh vẫn cúi đầu, động tác trong tay vẫn rất cẩn thận.

"Chân của ta... Thương tổn rất nghiêm trọng sao? Sẽ biến chứng tàn tật phải không?”.

Huân dừng một chút, ngẩng đầu yên lặng chăm chú nhìn cô: “Yên tâm! Anh tuyệt đối không để cho vợ tương lai của anh bị tàn tật, em vẫn khỏe mạnh như thường!"

Cô chăm chú ngắm anh nghiêm cẩn từng động tác. Anh quá tuấn mỹ, lại quá hoàn hảo…

Bên tai cô vẫn quanh quẩn câu anh vừa mới nói "Vợ tương lai của anh" ...

Giờ khắc này, dường như sâu trong tâm khảm có thanh âm nói cho cô biết: người nam nhân trước mắt này là thật để ý ngươi, quan tâm ngươi, có lẽ anh chính là người mà cô luôn luôn chờ đợi...

Hai mắt rơm rớm, cô mềm giọng: "Huân... Cám ơn ngươi..”.

Huân giật mình, nhưng chỉ là ngây người như vậy một hai giây, kéo thân thể mềm mại của cô ôm chặt vào trong ngực: "Ngốc, em đối với anh chỉ có hai chữ cám ơn thôi sao? Em có biết, điều anh muốn không chỉ chừng này..”.

Nghe vậy, Hoan Hoan trong lòng rung động: đúng vậy, cô biết, cô cái gì cũng biết. Nhưng, cô cũng không biết mình băn khoăn điều gì...

Thấy cô không nói lời nào, Huân mỉm cười: "Thôi, đừng nói trước cái này. Anh đi gọi điện thoại cho Khưu tổng , để anh ta đến đón em về”.

Hoan Hoan ngẩn ra: "A? Không mạo hiểm? Cứ như vậy mà quay về? Bao nhiêu cố gắng từ sáng đến giờ không có ý nghĩa..”. Thật là mất hứng, Hoan Hoan liền cụp mắt xuống.

Huân cười cười, trêu chọc cô: "Nếu không em muốn như thế nào? Bộ dạng em thế này, còn có thể đi không?"

Hoan Hoan ngượng ngùng bĩu môi, Huân nói không sai, cái bộ dạng này, đừng nói mạo hiểm, mà đi đường cũng khó khăn lắm thay!
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-85.html#p199733

Quay về Thơ, truyện ngắn