Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 21:45:49 - 05/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

#87 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 05/04/2013 15:31 » @199734

082 Giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt

Kỳ thực, Hoan Hoan muốn biết bọn họ đi trại an dưỡng làm gì, trực giác của cô mách bảo rằng bên trong ấy thật ra không có bảo vật gì. Nhưng, cô tựa vào cây đại thụ nghỉ ngơi một lúc, liền díp mắt lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay!

Có thể là đêm qua ngủ không được ngon, sáng nay lại thức dậy quá sớm. Lại có thể là nơi này yên tĩnh, rất thoải mái làm cho người ta chỉ muốn đi ngủ. Hoan Hoan ngủ rất sâu, Huân phủ áo khoác của mình lên cho cô mà cô cũng không biết gì.

Một giờ sau, Khưu Thiểu Trạch đến cùng hai người đàn ông bản địa, mang theo cáng.

"Chuyện gì xảy ra? Ông còn chưa vào nữa hả? Thời gian sắp hết rồi đó”. Anh liếc về phía Hoan Hoan cách đó không xa, nhíu nhíu mày: “Tôi đã nói không cần mang cô ấy theo, ông còn không tin”.

Huân luôn luôn mỉm cười, không vì những lời ấy mà tức giận, nhìn Hoan Hoan trìu mến vô bờ: “Cô gái này khiến cho tôi muốn dẫn cô ấy đi du sơn ngoạn thủy, kết quả vui quá hóa buồn, khiến cô ấy bị gãy chân”.

"..”. Khưu Thiểu Trạch trầm ngâm: “Vậy làm sao bây giờ? Ông có tiếp tục đi không?"

Huân hơi hơi nghiền ngẫm, rồi rất nhanh trấn định lại: "Đương nhiên là đi, Liên Thành Huân đã quyết định thì không đổi ý”.

Khưu Thiểu Trạch gật gật đầu, tiếp tục nói: "Không mang theo cô ấy đi là đúng, A Cửu vừa mới báo, nghe nói trại an dưỡng hôm nay có vẻ như tăng cường phòng bị. Tôi đoán ... là kế hoạch của chúng ta đã bị lão hồ li phát hiện?"

Nghe vậy, Huân lạnh mặt, biết sự tình có biến.

Lặng im một lát, lạnh lẽo nói: "Lão hồ li đã biết vậy thì thế nào, nếu tôi lại không đi gặp ba tôi, chỉ sợ đời này sẽ không thể thấy được ông nữa, vậy cái chuyện của bà ấy cũng sẽ..”.

Khưu Thiểu Trạch mấp máy môi, anh biết Huân trong lòng suy nghĩ cái gì: “Bà ấy" chính là mẫu thân của Huân. Lúc anh còn rất nhỏ, mẫu thân đã bỏ anh và ba anh, trốn đi , từ đó về sau ba anh liền đổ bệnh. Huân luôn luôn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Anh luôn luôn rất muốn tra rõ ràng mẫu thân của mình tại sao phải trốn đi, mà ba anh nhất quyết im lặng không nói.

Tuy rằng đây là chuyện riêng của nhà Huân, nhưng là bạn tốt của anh, Khưu Thiểu Trạch cho là mình cần thiết nhắc nhở anh: đâu là việc nên làm, đâu không nên, nếu chủ tịch Liên Thành Hạo Thiên không nói, vậy thì nhất định có lí do của ông.

Khưu Thiểu Trạch nói: "Huân, ông nhớ rõ ước định cùng lão hồ li đi. Nếu bị ông ta bắt gặp ông đến thăm ba, thì đây sẽ là lý do để ông ta uy hiếp ông và Liên Thành Thị..”.

"Dù vậy tôi cũng phải đi!" Huân nhướng nhướng mày, trông về phía xa chân núi tiếp tục nói: “Bởi vì... Ở nơi ấy chính là ba tôi!"

Thù hận dâng đầy lên đôi mắt anh.

Trầm tư mấy giây, Huân nhìn về phía Hoan Hoan, nói: "Tôi giao cô ấy cho ông, 2 ngày tới ông hãy thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt. Nếu đêm nay tôi còn chưa trở lại, ngày mai ông liền đưa cô ấy và Hiểu Hiểu đi về trước”.

Khưu Thiểu Trạch gật gật đầu, có vẻ như lại nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi Huân: "Đúng rồi Huân, nếu cô hỏi tôi ông đi đâu, tôi nên nói như thế nào?"

Huân không quay đầu lại, hơi hơi nghiêng về phía sau nói: "Còn có thể nói như thế nào, ông cứ nói rõ là tôi đi thăm ba tôi”.

Khưu Thiểu Trạch ngẩn ra: “Ông... Rốt cục quyết định nói thật cùng cô?"

Nghe vậy, Huân cười khẽ một tiếng, trên mặt hơi hơi lộ ra một nét tà mị tươi cười: “Vốn là không nghĩ luôn luôn gạt cô, nếu không phải vì ước hẹn trước đây với lão hồ ly kia, tôi nhất định không muốn bị cô xem là tên lường gạt! Rồi nói sau..”.

Nếu lần này có thể bình an trở về, anh có lẽ sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho cô biết hết thảy.

"Huân, cẩn thận..”. Khưu Thiểu Trạch nhìn theo lưng Huân, có chút lo lắng.

Huân không quay đầu lại, một lần nữa khoác ba lô lên lưng nhằm hướng chân núi đi tới, phất phất tay nói: "Yên tâm! Dù thế nào tôi cũng là cháu ruột của lão, ông ta sẽ không tuyệt tình với tôi đâu!"

…………………

Chiếc cáng khẽ vấp, lung lay làm Hoan Hoan tỉnh dậy.

Mở mắt, lá Diệp Tử vàng suộm theo gió chậm rãi bay xuống, có một chiếc vừa khéo rơi trúng mặt cô. Hoan Hoan gạt xuống, trước mắt lập tức hiện ra bầu trời xuân ý dạt dào, xanh ngắt không một gợn mây. Bên tai, tiếng suối chảy róc rách. Hiển nhiên nơi này chẳng phải rừng rậm u tĩnh vừa rồi, mà là con suối nhỏ buổi sáng bọn họ từng vượt qua.

Cô trừng mắt nhìn, trong đầu hồi tưởng lại một ít hình ảnh. Trong lòng cả kinh, muốn ngồi thẳng người lên, khiến chân đau nhức, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Ui - -" cô quên bản thân mình bị thương.

"Chớ lộn xộn! Nằm xuống đi”. Tiếng nói ôn hòa vang lên, có chút quen thuộc.

Hoan Hoan nghiêng đầu liền nhìn thấy Khưu Thiểu Trạch, trong lòng lại kinh ngạc: xem ra Huân đã gọi điện thoại cho anh, anh tới thật mau lẹ.

Đúng rồi, Huân...

Hoan Hoan quay đầu nhìn khắp bốn phía, ngoại trừ Khưu Thiểu Trạch và hai người da trắng đang khiêng cáng, tuyệt nhiên không thấy Huân. Cô lập tức vươn tay bắt lấy tay Thiểu Trạch, sốt ruột hỏi: "Khưu tổng, Huân đâu? Không phải anh ta gọi điện thoại cho anh sao? Vì sao không thấy anh ấy?"

Ánh mắt của cô thật khẩn trương, lông mi thật dài bỗng nhiên có giọt nước trong suốt, thanh lệ tuyệt trần xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời giống như đầm nước trong. Thiểu Trạch không thể không nhìn…, chính xác ra, anh có rất nhiều mỹ nhân theo đuổi….

Nhưng Tề Hoan Hoan đẹp rất khác biệt, không phải quyến rũ xinh đẹp nhưng rất thu hút. Hình như có một giây, Khưu Thiểu Trạch ngẩn ra.

Trên cánh tay bị cô gắt gao túm chặt bỗng sinh ra cảm giác lạ, anh liếc cô chăm chú, mặc dù có chút không đành lòng, lại vẫn rất điềm đạm nói: "Em yên tâm, anh ta tốt lắm, anh ấy đi trại an dưỡng thăm ba”.

"... Trại an dưỡng? Thăm ba?" Hoan Hoan mông lung : “Ba anh ở trong trại an dưỡng sao?"

Cô không nghĩ tới, Huân thần bí như thế, hao tốn khổ tâm, trèo non lội suối để đưa cô đến thăm ba anh. Hoan Hoan trong lòng nhất thời tràn đầy cảm xúc phức tạp, không thể gọi thành tên...

Khưu Thiểu Trạch khẽ vuốt cằm, xem như đáp lại.

Hoan Hoan trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Khưu Thiểu Trạch dù sao không phải Huân, thái độ của anh rất lãnh đạm, có vẻ như cũng không muốn trả lời vấn đề của cô, Hoan Hoan phỏng đoán mình đã đắc tội trước ông chủ này rồi.

Trong lòng cô nghĩ: được rồi, không thích thì sẽ không hỏi, chờ Huân về sẽ hỏi anh cũng được.

Tâm lý an tâm không ít, ít nhất biết anh đi nơi nào, cô thả lỏng mình nằm xuống cáng, tùy miệng hỏi: "Huân có nói khi nào thì trở về không anh?"

"Ừm, chậm nhất là đêm nay”.

Khưu Thiểu Trạch giọng nói thật nhẹ, thật bình tĩnh.

Nhưng, Hoan Hoan lại bỏ lỡ trong mắt anh vẻ nghiêm nghị cùng sầu lo.
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-86.html#p199734

Quay về Thơ, truyện ngắn