086 Seattle - đêm thức trắng (2)
Anh không phải một người dễ dàng xúc động, nhất là đối với chuyện tình cảm, anh luôn luôn bình tĩnh, lý trí. Nên không thể nào bị một nữ nhân làm cho mê loạn tâm trí. Anh khẳng định, Tề Hoan Hoan không phải típ người anh thích. Mà nếu có thích cô, anh cũng sẽ không làm ra chuyện yêu bạn gái của bằng hữu.
Nhưng, nội tâm không khỏi sinh ra một chút nghi hoặc, vừa rồi tại sao anh làm như vậy?
Anh im lặng, nghĩ lại liền nhận ra: là vì đã hứa với Huân sẽ chăm sóc cô chu đáo, nên mình mới lưu tâm nhiều một chút như vậy, chỉ dừng ở đây.
Anh đã nghĩ như vậy.
Khi đó Khưu Thiểu Trạch không biết: yêu một người vốn không cần bất kỳ lý do gì, cảm tình này cũng không phải muốn khống chế mà được. Hoàn toàn rất có khả năng yêu một người là do số mệnh định đoạt sẵn. Khi bản thân phát hiện mình đã yêu ai thực lòng, lúc ấy đã quá muộn. Bởi vì, tình đã trao đi thì không thu lại được.
Khưu Thiểu Trạch ôn hòa khoan khoái thật nhanh xoay người đi ra cửa, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về phía cô bổ sung thêm: "Chuyện vừa rồi em chớ để ý... Nhìn bộ dáng em ăn cháo làm anh nhớ tới mẫu thân, thế thôi..”.
Ngụ ý nói cho cô biết: Tề Hoan Hoan ở trong mắt Khưu Thiểu Trạch căn bản không có gì đặc biệt.
Bộ mặt anh thật khổ sở, đột nhiên cảm giác mình nói lời này hơi thừa, anh rất muốn thanh minh, lại tạo thành một loại vẽ rắn thêm chân, thật phản hiệu quả.
Hoan Hoan như thấy căn phòng bỗng hạ nhiệt độ, toàn thân run run, rùng mình một cái.
Khưu Thiểu Trạch lại trở về vẻ mặt lạnh như băng mặt, âm hàn lạnh lẽo liếc Hoan Hoan một cái. Quay đầu đóng cửa sầm một cái.
Hoan Hoan bị hành động ấy làm cho sợ ngây người, kinh ngạc sửng sốt vài giây. Hiện tại cũng không phải ở Liên Thành Thị, cũng không phải cô phạm vào tội ác gì tày trời, anh làm chi tỏ thái độ như vậy, giống như cô thiếu anh cái gì?
Cô nghĩ thầm: xem ra, Khưu tổng cũng không phải như mọi người tưởng tượng, là một người đàn ông tốt để lấy về đâu nha! Tâm trạng thay đổi thất thường như thế, cô gái nào có thể chịu được?
Rất nhanh cô liền khôi phục thái độ bình thường, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ đến một tuần trước kia ở văn phòng giám đốc, Khưu Thiểu Trạch giáo huấn cô, cô đã cảm thấy chẳng có gì lạ.
Huống chi, anh vừa mới nói thường xuyên có hành động như vậy với mẫu thân sao? Xem ra, Khưu dù sao vẫn là người con có hiếu.
Cười mỉm, Hoan Hoan liền quên ngay chuyện vừa xảy ra.
- - - - - - - - - - - -
Đêm, yên tĩnh mà sâu thẳm…
Mưa gió xào xạt lá cây, khiến cô nhớ lại lúc ban ngày thật náo nhiệt và bận rộn.
Hoan Hoan ngước nhìn trần nhà, nghĩ ngợi, hồi lâu vẫn không sao ngủ được.
Cô nhớ tới hồi ở chung một nhà, bởi vì sợ Huân sẽ quấy rầy mình, mỗi tối đều khóa cửa cẩn thận rồi mới dám an tâm đi vào giấc ngủ. Không khỏi cười khẽ, hành động của cô thật sự là rất ngây thơ, nếu anh thực muốn làm như vậy, chẳng lẽ cô khóa cửa mà có thể ngăn được sao?
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh đối với mình quả thật có dục vọng nam nữ, chỉ là anh luôn luôn chịu đựng mà thôi, anh cũng không có dùng sức mạnh để ép cô. Cho dù cô đã từng tặng anh một cái bạt tai, cũng không phải vì anh ép cô, chỉ bởi vì lúc ấy cô không kiểm soát được hành vi của mình...
Hoan Hoan nghĩ đến đây, mặt lại đỏ ửng, nếu không phải vào thời điểm kia đột nhiên nổi giận, nói không chừng cô đã sớm cùng anh ta…
Huống chi, cái tát ấy rõ ràng đã làm anh có chút thương tổn, khi đó cô chỉ để ý bản thân mình mà thôi. Hiện tại vừa nghĩ tới, Hoan Hoan có vẻ như mơ hồ còn cảm nhận được dư âm của cái tát ấy, trong lòng có chút ê ẩm.
Tất cả những điều này nói rõ: anh đối cô là thật lòng, anh để ý cảm thụ của cô, để ý ý tưởng của cô, càng để ý cô đối với anh như thế nào. Anh... làm cho người ta cảm thấy rất tri kỷ.
Tri kỷ? Cô không ngờ mình sẽ dùng từ này để hình dung đến anh...
Sau đó, giật mình, cả đêm nay cô đều nghĩ đến anh!
Cô không ngờ mình lại lo lắng cho Huân đến như vậy. Cô đã từng tránh anh như tránh rắn rết, mà bây giờ cô lại đang suy nghĩ về anh…
Vừa nghĩ như vậy, lại thấy có chút ảo não cùng tức giận: Quá lâu như vậy mà anh cũng không gọi điện thoại, hại cô lo lắng một buổi tối, thậm chí đi ngủ cũng ngủ không được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu mà ngủ không được vậy thì tìm cái gì để làm đi.
Vì thế, Hoan Hoan lôi máy ảnh ra coi. Ở Magnet Towers, ở Pike mua sắm, bên bờ biển, ở trên hồ. Có cô, có Hiểu Hiểu, có Khưu tổng, đương nhiên còn có Trần Huân...
Trong máy ảnh có không ít cảnh cô cùng Huân chụp chung, Huân thì ôm tới, cô thì đẩy ra, thật buồn cười…
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh trên màn hình, cảm thấy có chút ấm áp…
Không biết hiện tại anh đang làm gì, ăn cơm xong chưa? Đang ngủ sao? Có giống tưởng tượng của cô không???
Nhẹ thở dài một hơi, nhìn về phía điện thoại nơi đầu giường. Huân đáng lẽ nên chủ động gọi điện thoại lại đây. Nếu quả thật di động hết pin, vậy anh cũng có thể tìm điện thoại công cộng để gọi về báo cho cô một tiếng chứ?
Cô thỉnh thoảng lại liếc điện thoại, màn hình vẫn tối thui. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm di động, như là nhìn chằm chằm kiên quyết một thuộc hạ không phối hợp với mình, trong lòng dần dần nổi sóng…
Rốt cục, chịu không nổi chờ đợi, Hoan Hoan dứt khoát cầm lấy di động, gọi điện thoại cho anh.
Nhưng, trả lời cô vẫn chỉ là một chuỗi dài tiếng Anh: "Số điện thoại quí khách vừa gọi, hiện không liên lạc được…”.
Cô ảo não nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Seattle đã chìm sâu vào giấc ngủ, sâu thẳm yên tĩnh. Một vài ánh đèn xe lóe lên, xé rách màn đêm, tựa như cùng tâm tình với cô, nhìn như yên bình không chút gợn sóng, kỳ thực phiền chán bất an.
Cô thừa nhận, cô đối với anh là cảm động, có lẽ, cảm động cũng không ít.
Cô không ngờ mình sẽ vì anh mà lo lắng, vì anh mà ngẩn người, vì anh mà cầm di động chờ đợi điện thoại của anh... Cô thật sự là càng ngày choáng váng, cứ như một cô học trò bé nhỏ mới biết yêu lần đầu. Chẳng lẽ câu cách ngôn kia thật đúng: Người phụ nữ khi yêu là ngu ngốc nhất?
Mặc kệ, ngốc thì ngốc, cô bây giờ nguyện ý làm một đứa ngốc.
Bởi vì, cảm giác yêu thực tốt...
……………….
Mấy giờ trước, tại khúc sông….
Mặt nước bao la như một tấm tơ lụa mềm mại, từng chiếc từng chiếc du thuyền chạy ngang chạy dọc như cắt nhỏ miếng lụa ra. Trong mưa mà ngắm cảnh tượng này, có vẻ bình yên, giống như một giấc ngủ dài không tỉnh.
Thế nhưng, thượng du con sông kia cũng chứa nguy hiểm tứ phía.
Không thể nghi ngờ, trong một ngày mưa như thế này, muốn lẻ loi một mình đi tới hạ du, quả thực chính là tự tìm đường chết.
Nhưng, có một người vẫn rất quyết tâm, vội vã muốn xuôi dòng để mau về Seattle, nhanh chóng gieo người xuống sông, chìm vào dòng nước sông rét buốt.
Kỹ năng bơi của Huân vô cùng tốt, nhưng con sông này quá dài, hơn nữa dòng nước chảy xiết, nước lại lạnh thấu xương, khiến anh mất sức rất nhanh..
Dần dần ý thức trở nên mơ hồ, thậm chí còn uống vài ngụm nước sông, bản năng ra sức huy động hai tay, lại cảm thấy tứ chi bủn rủn mệt mỏi...
Anh lúc này biết: mình đã gặp phiền toái.
Trong sự hoảng hốt, anh dường như nhìn thấy gương mặt Hoan Hoan, quật cường, kiêu ngạo, lại lộ ra một vẻ hồn nhiên, nhìn anh cười...
Trong lòng nổi giận: không được! Liên Thành Huân không thể cứ như vậy mà buông tay, người mình yêu còn chưa chinh phục được mà đã buông tay, vậy anh còn đáng là nam nhân sao? Anh hung hăng bóp chặt cánh tay mình, ý thức lập tức thanh tỉnh rất nhiều, cả người như được tiếp thêm năng lượng, liều mạng huy động tứ chi.
Cuối cùng, ở ngã ba nước sông chảy vào trong hồ, nhìn thấy một tấm gỗ mục phập phềnh trên mặt hồ, anh dùng chút tàn lực bơi lại gần, sau đó hai tay ôm chặt lấy nó, lại cố sức nâng chân lên.
Thở dài một hơi, Huân ngất xỉu, bấp bênh cùng khúc gỗ trôi dạt theo dòng nước vào trong hồ... .
……………………….
Năm giờ sáng: “Đinh đinh đinh - -" .
Khưu Thiểu Trạch luôn luôn cảnh giác rất cao, hay bởi vì cũng lo lắng cho an toàn của Huân, mà anh cũng không ngủ được. Đột ngột chuông điện thoại vang lên, cả trái tim gần như vọt ra ngoài lồng ngực, lập tức cầm điện thoại lên bấm nút nghe.
"Này, như thế nào? Tìm được không?"
...
"Cái gì? Anh ấy ở nơi nào?"
...
"Được! Ta đã biết, lập tức tới ngay!"
Khưu Thiểu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng không có quá nhiều nét vui mừng.
Nghe thủ hạ nói, đã tìm được Huân ở trên hồ, lúc ấy anh ôm chặt một khúc gỗ mục. Xem ra khúc gỗ mục ấy đã cứu anh, dù chưa bị thương gì nhưng bởi vì ngâm trong nước sông một đêm, nên bệnh tình cũng không nhẹ.
Anh nhíu nhíu mày, Huân tại sao mạo hiểm nhảy xuống sông... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Khưu Thiểu Trạch cảm thấy sự tình có chút kỳ quái.