087 Tưởng đã xa em hàng trăm năm (1)
Khưu Thiểu Trạch lòng nóng như lửa đốt, chạy xe nhanh tới bệnh viện tư nhân gần hồ, lại bất ngờ nghe tin Liên Thành Huân mất tích.
"Cậu nói cái gì! ? Ông chủ của cậu đã ngâm cả đêm trong nước sông, rất có nguy cơ bị viêm phổi! Cậu lại nói không biết anh ấy đã mất tích nơi nào? Đây là cái giải thích quỉ quái gì vậy?" Khưu Thiểu Trạch hoàn toàn mất hết vẻ ôn hòa ngày thường, phẫn nộ, gân xanh nổi lên, hai tay túm chặt cổ áo cậu nhân viên.
Anh ta cúi thấp đầu, không dám nhìn mặt Khưu, mồ hôi tuôn ào ào, hiển nhiên là ý thức rất rõ ràng hậu quả.
Thiểu Trạch cau có, anh đoán không ra: vì sao Liên Thành Huân vừa tỉnh lại liền mất tích, trừ phi...
Đột nhiên quay đầu nhìn hướng chân trời, tầm mắt phóng về phía biệt thự, trong lòng đã đoán ra được 8-9 phần. Lập tức buông tay khỏi cổ áo cậu kia, ra khỏi bệnh viện, quay xe về lại.
- - - - - - - -
Hoan Hoan cũng không biết tối hôm qua mình đi ngủ khi nào, tay vẫn còn cầm chặt di động.
Nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ. Seattle bình minh rất sớm. Lúc này bên ngoài đã sáng bảnh mắt.
Hiểu Hiểu ngày thường ham ngủ, thế mà hôm nay lại dậy rất sớm, đã chuẩn bị xong bữa sáng, bưng lên phòng cô.
"Chào buổi sáng! Hoan Hoan tỷ!" cô vui vẻ.
"Chào buổi sáng”. Hoan Hoan mặc thêm một chiếc áo khoác màu cam: “Hiểu Hiểu, sao hôm nay dậy sớm thế?"
"Em lo chị đói bụng, ngày hôm qua thấy chị ăn không vô món sữa và bánh mì, nên hôm nay em nấu cho chị tô mì”.
Hoan Hoan quả nhiên cảm thấy hứng thú, vui vẻ hỏi: "Mỳ sợi?"
Ghé sát vào, quả nhiên là mỳ sợi. Tuy rằng không cao lương mỹ vị gì, nhưng tấm lòng của Hiểu Hiểu thực đã làm cho cô cảm kích vạn phần .
"Cảm ơn em, Hiểu Hiểu”.
"Không có gì”.
Thực ra cô dậy sớm nấu mì là vì Khưu Thiểu Trạch trên đường đi bệnh viện đã gọi điện thoại về cho cô, nói là mình đi đón Liên Thành Huân, dặn cô chăm sóc Hoan Hoan tỷ thật tốt.
Hoan Hoan đặt tô mì lên bàn trà bên cạnh, liền thấy cảnh đẹp mê người ngoài cửa sổ. Một nhành lan non nớt vừa trổ bông vàng rực, tinh khiết sau trận mưa đêm qua, tươi vui đón ngày mới.
Cô vừa ăn mì vừa nghĩ: Huân đáng lẽ phải gọi điện thoại rồi chứ?
Quay đầu nhìn Hiểu Hiểu cười: "Hiểu Hiểu, Anh Khưu có tin tức gì của Huân chưa?"
Thẩm Hiểu Hiểu cười cười, lộ cái răng khểnh: "Chị yên tâm, anh ấy sắp về rồi”.
"Thật sao?" Hoan Hoan giật mình, sao cô không biết?
Xem ra chỉ mỗi cô là không biết hành tung của anh...
"Kính coong - -", dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa dồn dập, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hiểu Hiểu đoán có thể Khưu đã đón được Huân, liền quay đầu nói với Hoan Hoan: "Hoan Hoan tỷ, chị cứ từ từ ăn, em sẽ quay lại dọn mâm”.
Nói xong, liền nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Một lát sau, Hoan Hoan mơ hồ nghe có tiếng bước chân đi lên lầu, cô tưởng Hiểu Hiểu, liền hỏi: "Hiểu Hiểu? Ai bấm chuông vậy? Là Trần Huân sao?"
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, khiến cô nhìn chằm chằm về phía cửa, tim đập rộn lên, trực giác mách bảo đó không phải là Hiểu Hiểu.
Vậy đó là ai...
Cô chợt nhớ tới cái đêm bị bắt cóc tống tiền, chẳng lẽ lại là cướp bóc sao? Cô bắt đầu cảm thấy tò mò, sợ hãi. Nhưng mình đang bị thương, dù sao cũng không thể xuống giường, cô chỉ có thể ngơ ngác, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đóng im ỉm kia.
Tách một tiếng, cửa phòng bật mở. Đập vào mắt cô dĩ nhiên là khuôn mặt Huân!
"Huân? Ngươi đã trở lại! ? Trở về lúc nào? Tối hôm qua sao không gọi điện thoại cho ta? Đúng rồi, Khưu tổng đã biết ngươi trở về chưa? Ủa, sắc mặt của ngươi sao kém như vậy..”.
Mới đầu, Hoan Hoan có chút ý trách cứ, nghĩ rằng: người này làm gì cũng không bao giờ cho cô biết, hại cô tối qua lo lắng cả đêm, thậm chí ngủ cũng không xong.
Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện anh không bình thường. Tuy rằng anh vẫn phong độ, sắc bén nhìn cô, nhưng sắc mặt của anh tái nhợt, môi tím tái.
Anh bước tới, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cô lại càng có thể nhìn thấy rõ ràng sự suy nhược ấy!
Trong lòng lo lắng, hỏi: "Huân? Ngươi làm sao vậy? Ngươi... Có khỏe không..”.
Nhưng, một giây sau, lời còn chưa dứt, Trần Huân đã bước dài về phía trước, ngồi xuống mép giường, ôm chặt lấy cô mà hôn…
Huân hôn rất mạnh, tựa hồ như đã trăm năm chưa gặp cô.
Hoan Hoan không biết anh lấy sức mạnh ở đâu mà cuồng nhiệt đến như vậy, hoàn toàn không giống bình thường ôn nhu, anh giống như là muốn nuốt chửng cô vậy.
Hoan Hoan bị anh ôm ghì làm cho bị đau, khẽ phản xạ đẩy anh ra.
Anh hiển nhiên không hài lòng phản ứng ấy, hai tay ôm ghì thân thể cô, càng hôn sâu hơn nữa: "Hoan Hoan, thiếu chút nữa anh đã không được gặp lại em...”.
Giọng anh khàn khàn, vừa hôn vừa thì thầm: "Hoan Hoan... Hoan Hoan..”.
Anh cảm giác cả đời gọi tên cô cũng không đủ...
Hoan Hoan không hiểu câu "thiếu chút nữa anh đã không được gặp lại em", nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua thôi, vì đầu óc đã chìm đắm trong nụ hôn bất tận kia…
Đợi cho đến khi được anh thả lỏng ra, cô mới giật mình thấy thiên toàn địa chuyển, choáng váng, thiếu chút nữa chết ngất!
Nhưng bất ngờ hơn nữa chính là: anh đang nằm sấp trên người cô, ngủ ngon lành.
Không! Không đúng!
Huân không phải đang ngủ, mà là hôn mê! Cô lắc lắc người anh, lắc mạnh thế nào anh cũng không tỉnh.
Hoan Hoan cảm thấy người anh nóng ran, sờ sờ trán...
Trời ơi! Cô giật mình! Trán anh nóng như một lò bát quái!
Cô quá sợ hãi, hét lên: "Huân! Huân! Ngươi làm sao vậy! Tỉnh! Tỉnh đậy mau ...