089 Uống nước vô dụng, như thế này mới có thể giải khát (1)
Đầu vú vươn lên nhọn hoắt, khiến Huân mê muội tâm thần. Anh rên khẽ một tiếng rồi vùi đầu vào ngực cô…
"A! Huân... Ah..”. Đột nhiên bị hôn ngực, làm cô giật mình la lên.
Cô, cô sao lại quên mất, anh đang bệnh! Tuy rằng đã quyết định cùng anh điên rồi, nhưng bây giờ còn chưa được! Thật là cũng quá... điên cuồng...
Nhưng Huân cũng không để cô có cơ hội nói nhiều, anh ngẩng đầu lên dùng môi khóa chặt môi cô.
Hoan Hoan hơi hơi vặn vẹo thân hình, muốn dùng tay đẩy lồng ngực nóng bỏng của anh ra.
"Huân... Không được... Đừng như vậy, anh đang bệnh mà...”. lời nói của cô nhỏ nhẹ êm ái, Huân cảm nhận được sự xấu hổ làm nũng, đặc biệt là câu "anh đang bệnh mà" đối với anh mà nói thật có ý nghĩa to lớn.
Điều này nói rõ: cô cũng không phản đối anh, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của anh thôi. Nhưng phản ứng cơ thể lại tố cáo cô: kỳ thực cô cũng rất muốn!
Vừa nghĩ như thế, Huân đã cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, phía dưới cảm giác ngày càng cấp bách, cứng rắn, nóng rẫy…
Anh vuốt ve mặt cô, có vẻ như muốn khiến cô an tâm, anh cực kỳ ôn nhu, từ từ xoa nắn để nói cho cô biết không cần lo lắng như vậy, chỉ cần tỉ mỉ cảm thụ thân thể anh là được.
Lưỡi anh vòng vòng quấn quít sau gáy cô, lại thuận thế ôm cô ngã xuống giường.
Mắt cô nhắm nghiền, mặt đỏ ửng. Trên môi lấp lánh nước miếng của anh. Nhẹ nhàng liếm láp môi mình, Huân cực kỳ mãn nguyện, dường như nghe được bên tai có thanh âm vọng lại: em - muốn – anh.
Giọng anh khàn khàn mê hoặc cô: "Ngoan, uống nước vô dụng... Chỉ có như thế này mới có thể giải khát... Hơn nữa, anh cũng không có suy kiệt quá đâu, chỉ là tắm sông một chút thôi mà!"
Hoan Hoan trừng lớn mắt nhìn anh, má và tai bừng đỏ. Thẹn thùng, anh không phải khát nước đến nỗi không thể lên tiếng sao? Thế mà bây giờ còn có thể nói những lời ham hố đến vậy...
Nhưng, cô không có biện pháp giãy giụa, rất nhanh Hoan Hoan cảm thấy hơi thở của mình cơ hồ bị anh đoạt sạch. Dùng hai tay khẽ đẩy anh ra, lại bị anh túm một tay, kéo xuống phía dưới….một nơi…cực kì nam tính.
"..”. Cô thở hổn hển, lập tức liền nhớ lại tối hôm nhìn thấy anh trần như nhộng…
Cô thất kinh rút tay ra, lại bị anh túm chặt, kiên quyết cầm tay chỉ cho cô xoa nắn như thế nào, âu yếm như thế nào, lên xuống như thế nào…
Dục tính thúc bách liên hồi, tuy rằng đang bệnh, nhưng khả năng âu yếm anh vẫn có thừa. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, anh không muốn quá ngoan.
Cảm giác được cô đã rất khẩn trương, anh nới vòng tay đang ôm chặt cô ra, bàn tay từ ngực cô chậm rãi trợt tới chỗ kín, nâng một bên đùi lên, xoa xoa…
Cảm nhận được một chút mềm mại, anh dè dặt cẩn trọng cởi quần ngoài, ngón tay xâm nhập vào bên trong quần chip, lúc này thật sự cảm nhận được sự mềm mại, hơi có chút ẩm ướt…Huân nhẹ gia tăng tốc độ một chút…
Chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy, mặc dù anh nói giữa bọn họ đã trải qua tình một đêm, nhưng cô không nhớ gì cả. Thế nên hiện tại bị anh vuốt ve như vậy, cô sao chịu được?
Hoan Hoan khó chịu thở khẽ, lắc lắc thân mình, mồ hôi rịn ra. Mắt trở nên mơ màng…
Anh đang cười, cười đến cực kỳ mê hoặc, trán hơi thấm ra một tầng mồ hôi mịn, có thể thấy được anh đang cố gắng kềm chế.
Một giây sau, anh nhẹ nhàng cởi quần chíp của cô ra, ghé tai cô thì thào: “Hoan Hoan, yêu thích anh như vậy sao... Tốt lắm...”.
Anh quá cợt nhả, cô trừng mắt: “Anh! Anh thật là đáng ghét... A!" Giọng nói đột nhiên biến mất, mắt cô kinh ngạc càng lớn.
Bởi vì, ngón tay anh, dĩ nhiên không hề báo trước, đã đột nhập vào trong thân thể cô.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, ngón tay anh liền bắt đầu từ chậm chuyển qua nhanh dần, rút ra đâm vào... Cô muốn mắng anh quá, nhưng môi anh lại đã gắn chặt lên môi cô, căn bản cũng không muốn nghe cô nói bất kỳ câu gì phản đối.
Tay anh rất có kỹ xảo, không làm cô đau, biết khi nào thì nên chậm khi nào thì nên mau, đắn đo đúng chỗ, làm cho Hoan Hoan khó có thể làm chủ được bản thân…
Dần dần, tay anh đẫm nước. Giây phút ấy anh biết: cô đã chuẩn bị xong.
"Hoan Hoan, thân thể của em đang nói, nó rất muốn nha!”. Hôn cô nãy giờ, anh đã cảm thấy hoàn toàn hết khát.
Anh hơi nhổm người nhanh chóng cởi phăng áo xuống, lộ ra bờ ngực rắn chắc, sau đó dán chặt lên thân thể trắng ngần của cô.
Huân trở nên cuồng vọng, gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng tham lam vùi đầu vào ngực cô. Lấy chóp mũi cà cà da thịt cô, hút hết toàn bộ mùi thơm của cơ thể, thay phiên mút hai đỉnh núi.
Có vẻ như chưa đủ, bàn tay anh lại một lần nữa lần mò xuống dưới. Lập tức giật mình, Hoan Hoan nhan chóng đưa tay ngăn trở anh.
090 Uống nước vô dụng, như thế này mới có thể giải khát (2)
"Đừng! Huân... Đừng như vậy..”. Cô lắc lắc đầu, đẩy anh ra.
Huân có chút bực bội: "Đừng thế nào? Đừng như vậy sao?"
Anh bắt đầu nảy sinh tà ý, khi thì cắn, khi thì liếm bầu ngực cô.
Ác ma tiếp tục đùa cô: "Vẫn là... Đừng như vậy?"
Nói đoạn, gần như toàn bộ tay trái đột nhập vào người cô…
"A! Không... Ah... Huân, chúng ta a... Chúng ta không thể như vậy... A... Anh đang bị bệnh... còn có... A , chân của em..”. Cả người run rẩy, đáy mắt hơi long lanh càng làm tăng thêm phần quyến rũ, thở gấp liên tục, rõ ràng tràn đầy vui thích.
Hoan Hoan trong đầu hỗn loạn, loạn xạ tìm lý do, nhưng lời nói đã đứt quãng, câu chữ lộn xộn, quấn quít trên môi anh. Mút tay anh. Mỗi cử động lại phát ra tiếng rên rỉ đáng yêu. Hai tay vô thức quấn chặt lấy cổ anh, ghị chặt anh xuống ngực mình.
Anh làm cô quên hết thảy xung quanh, còn chưa bắt đầu lâm trận, đã khiến cô hồn xiêu phách lạc.
Phản ứng của cô, Huân rất hài lòng, cười xấu xa nói: "Đừng sợ, anh sẽ không làm đau chân em”.
Dứt lời, liền đem hai chân cô đột nhiên nâng lên cao, dứt khoát đặt lên vai, thuận tay vứt luôn cái quần chip còn vướng bên chân cô xuống đất.
Như vậy, Hoan Hoan đã hoàn toàn bại lộ trước anh.
"Anh!" Hoan Hoan kinh hô, lúng túng che mặt, ngượng chín người…
Cô vội vàng lấy hai tay ôm ngực, nhưng là che trên hở dưới, toàn bộ khuôn mặt đỏ lựng.
Biết cô thẹn thùng, Huân nhẹ gỡ tay cô ra: "Ngoan... Để anh ngắm một cái nào..”.
Âm thanh trầm đục: "Hoan Hoan... Em thật đẹp..”.
Lời nói của anh, quả nhiên làm cho Hoan Hoan bớt thẹn thùng, cơ thể căng thẳng cũng dần dần buông lỏng...
Nhưng đây là chủ ý của anh, đúng lúc cô không phòng ngự, anh hơi hơi nâng mông cô lên, chuẩn xác đẩy vào, kiên quyết sáp nhập vào mê cung ẩm ướt…
"A - -" hai người đều nhịn không được phát ra tiếng rên.
Anh hoàn tất phần khởi động rất xuất sắc, chứng tỏ đã kềm chế rất giỏi. Nhưng lúc này thì hết kềm chế nổi…Đột nhiên bị vật cứng tràn vào, khiến Hoan Hoan nấc lên, rên rỉ…
Còn Huân, anh lại có một loại cảm xúc khác…
Rốt cục ước nguyện cũng được đền bù, được nếm trải vẻ đẹp của cô. Anh ra sức xâm nhập vào nơi ấm áp mềm mại, loại cảm xúc mãnh liệt này anh chưa từng trải qua, kích thích từng dây thần kinh của anh.
Anh chỉ có cảm giác chính là: thỏa mãn, ngoài thỏa mãn vẫn chỉ là thỏa mãn...
Thấy cô nhăn mặt, Huân có chút tự trách, nhưng anh quả thật không thể chờ đợi thêm nữa, đặc biệt là trải qua kiếp nạn ngày hôm qua, anh càng thêm thực sự muốn yêu cô thật lâu.
Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Hoan Hoan, đau không?"
Cô rất muốn mắng anh: vô nghĩa, có thể không đau sao? Nếu ông trời cho phép, cô thật muốn hoán xác với anh!
"Đừng sợ... Anh sẽ rất từ từ... Em thả lỏng chút đi..”. Anh tiếp tục mê hoặc cô, dụ dỗ cô, hôn môi cô, liếm láp đôi vành tai. Hai tay cũng phát huy tối đa năng suất, xoa nắn núi đôi, vuốt dọc sống lưng cô... Hết sức muốn cô mau chóng thích ứng với anh.
"Vâng..”. Cô ngượng ngùng nghiêng đầu qua một bên, mặc dù không nói chuyện, nhưng biểu cảm ấy đã nói rõ hết thảy.
Huân hài lòng nở nụ cười, bắt đầu nhấp nhổm cơ thể.
Huân chậm rãi đẩy vào, chậm rãi rút ra. Anh thật sự rất nhẫn nại, cố nén cảm xúc bùng nổ. Nhẹ nhàng lắc lư, khiến cô dần dần dung hợp cùng anh.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, từng đợt tiếp nối không dứt. Vẻ dè dặt e lệ của cô thường ngày đã được thay bằng những cơn sóng gầm đầy khoái cảm.
Hoan Hoan dần dần thích ứng, tứ chi ngày càng thả lỏng, hai tay bấu chặt nệm giường, như sẵn sàng nghênh tiếp đợt tấn công tiếp theo của anh.
Anh cảm nhận được cô ngày càng ấm áp ẩm ướt, anh liền dần dần gia tăng tốc độ, liên tục rút ra đâm vào, càng lúc càng khít khao, mê đắm…
Hoan Hoan không biết anh lấy đâu ra năng lượng nhiều như vậy, rõ ràng vừa rồi còn nằm liệt giường, mà bây giờ đã như một con hổ đói thấy mồi?
Điên cuồng đỉnh sóng, cô toàn thân đều căng cứng, trong đầu trống rỗng, rên rỉ không dứt. Giống một tiếng mời gọi cùng hưởng ứng, làm Huân toàn thân lửa nóng cũng kích động không thôi.
Nhưng, anh vẫn chưa vội vã bắn vào, bởi vì anh muốn cùng cô vui sướng cùng một lúc.
Huân quan sát từng phản ứng nhỏ của cô, tăng tốc nhịp nhịp liên hồi, khiến cô tê dại gầm gừ trong cổ họng, anh mới hăng hái dũng mãnh dồn sức cho đợt công kích cuối cùng.
Hoan Hoan toàn thân phiêu bồng, hét lên: "A..”.
Anh nghe cô duyên dáng gọi to, rít gào, liền ôm chặt eo cô, cùng nhau bay lên đỉnh núi...
Mồ hôi hai người quyện vào nhau ướt đầm, anh thét lên một tiếng cực khoái, phun trào một trận nham thạch vào sâu bên trong người cô…….