Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 21:54:06 - 25/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

#95 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 07/04/2013 02:20 » @200790

091 Uống nước vô dụng, như thế này mới có thể giải khát (3)

Sau đó, Huân ôm cô, ngắm cô chìm vào giấc ngủ.

"Hoan Hoan, em đã hoàn toàn là của anh..”. Anh thì thà o bên tai cô.

Chỉ tiếc Hoan Hoan đang mê mẩn, không nghe được lời anh nói, cô nhất định không biết đây mới là lần đầu tiên của hai người. Tuy rằng hai người đều đang bệnh, nhưng lại tốt đẹp như vậy. Huân yêu thương khẽ vuốt thân thể cô, cảm thấy một lần nữa dấy lên ngọn lửa tình hừng hực.

Hiển nhiên anh còn chưa thấy đủ, nhưng anh biết cô mệt mỏi, hơn nữa chân của cô còn đau, chờ cô hồi phục, bọn họ sẽ có nhiều thời gian chậm rãi hưởng thụ...

******

Hoan Hoan ngủ thẳng một giấc đến sáng...

Ngoài cửa sổ ánh sáng len nhẹ vào phòng, một chút âm thanh vang lên. Cô tưởng Huân, nhưng chỉ là rèm cửa sổ đang nhẹ vờn cùng gió sớm. Nghiêng đầu, cô hoàn toàn không thấy bóng dáng Huân.

"Huân?"

Hoan Hoan giật thót, lo lắng anh lại đã xảy ra chuyện gì, nóng vội muốn ngồi lên, nhưng cả người đau nhức, vết thương tái phát, cô ngã gục xuống chăn.

Cẩn thận chống tay ngồi dậy, cửa phòng bất ngờ bật mở, Hoan Hoan mừng rỡ khi thấy đó chính là Huân.

"Huân! Anh đã đi đâu vậy?"

"Em dậy rồi à? Đói bụng chưa?" Anh cười đi tới, trong tay bưng một cái khay, toàn đồ ăn ngon: “Dậy mau nào, ăn một chút bổ sung thể lực”.

Làm tình ngoài sung sướng thể xác và tinh thần, còn có thật nhiều công hiệu, thí dụ như xúc cảm thăng hoa, sẽ tiêu trừ đau ốm...

Đương nhiên, vế sau là Liên Thành Huân bịa thêm, kỳ thực anh muốn nói rằng: rất hạnh phúc vì đã làm em thỏa mãn. Còn về phần bản thân mình, hậu quả sau một đêm mây mưa là: vừa rạng sáng bụng đã sôi ùng ục, đòi hỏi phải có gì bỏ vào bụng ngay.

Thấy còn sớm, Hiểu Hiểu nhất định vẫn chưa dậy, anh không muốn làm phiền ai, liền tự mình xuống phòng bếp dưới lầu làm bữa sáng.

"Anh... vẫn chưa bình phục. Xuống lầu nấu ăn chi vậy?" Hoan Hoan lo lắng…

Anh cười cười liếc cô: "Không cần lo lắng cho anh. Hơn nữa, cơ thể của anh có khỏe hay không, em còn không rõ ràng lắm sao?"

"Anh...”. Hoan Hoan đỏ mặt. Mới sáng sớm đã thế rồi, anh quả thực quá hư!

Vì không muốn cho anh thấy cô thẹn, liền nhanh tay vơ ổ bánh mì cho vào miệng cắn. Bỗng nhiên liền nhăn mặt, cô không thích ăn bánh mì, sao giờ lại đang gặm?

Nhưng bỏ đi thì quá lãng phí, vì thế cố nuốt, nhưng nó nghẹn ngay cổ, phun không ra, nuốt không trôi. Cô trợn mắt vuốt cổ nhìn Huân cầu cứu!

Huân lập tức hiểu ngay, luống cuống vỗ lưng cô, thật vất vả cô mới nuốt trôi, nhưng miệng khô ráp khó chịu, cô lại phất phất tay ý bảo anh lấy cho cô ly nước.

Huân quả nhiên nghe lời, cầm ly nước đến, nhưng lại không vội đưa cho cô, mà đưa lên miệng mình uống.

Hoan Hoan nhìn động tác ấy, lập tức nhớ tới tối hôm qua anh đòi cô mớm nước…

Nghĩ đến đây, cô lập tức đoạt lấy cái ly, làm một hơi cạn sạch, không cho anh có cơ hội giở trò.

Huân đứng bên cạnh cười cười, anh biết cô thật mẫn cảm. Khì khì một tiếng, anh ghé sát vào bên tai cô, ám muội nói: "Hoan Hoan, em đang lo lắng anh sẽ lại muốn em một lần nữa sao?"

Hoan Hoan đỏ bừng mặt, buồn thảm cho tình cảnh bị anh đi guốc trong bụng.

Huân lại càng đùa dai: "Kỳ thực, em không nói thì anh không nghĩ tới. Nhưng em vừa nói như vậy... anh quả thật nghĩ muốn em một lần nữa!"

Dứt lời, liền đột nhiên ấn cô ngã xuống giường, toàn bộ khuôn ngực dày rộng đè lên người cô.

Anh nói thật, bởi vì tối hôm qua anh còn chưa thấy đủ. Nhưng anh cũng không vội vã liền đã muốn cô một lần nữa, chỉ muốn ôm cô một lát thôi, tối hôm qua anh gần như chưa hề chợp mắt.

Hoan Hoan căng thẳng, sợ hãi, đã lo lắng cho mình lại lo lắng thân thể anh chưa khỏe mạnh. Lấy tay mạnh đẩy anh ra, anh lại như cậu bé làm nũng mẹ: "Đừng nhúc nhích, ngoan! Anh chỉ ôm em một lát thôi”.

Thực ra là anh muốn đi ngủ... Hoan Hoan giật mình, liền tùy ý anh nằm sấp phía trên mình.

Anh nằm suy nghĩ miên man về Hoan Hoan, về ba anh, về trại an dưỡng, về lão hồ li...

Có lẽ sau khi về nước, việc cần phải làm sẽ rất nhiều, nói không chừng nguy hiểm sẽ càng tăng, anh càng cần cẩn thận, mà thân phận của anh thì phải nói như thế nào cho Hoan Hoan tiếp nhận...

Thở nhẹ một hơi, anh liền ôm lấy cơ thể ấm áp của cô, chìm dần vào giấc mộng…

- - - - - - - -

Chuyến bay hạ cánh lúc 8h30 tối, thời điểm rất tuyệt, sau khi trở về nhà còn có thể nghỉ ngơi hồi phục một ngày, thứ Hai tuần sau sẽ đi làm bình thường.

Trên đường, Huân luôn luôn không rời Hoan Hoan nửa bước.

Hoan Hoan lo lắng Huân sẽ lại giở trò xấu, nhất là lỡ lời nói ra câu gì thì xấu hổ chết mất thôi, nhất là trước mặt Khưu tổng và Hiểu Hiểu.

Cho nên cô làm như bình thường, bộ dáng tỉnh rụi, nghiêm nghiêm cẩn cẩn. Nhưng rất vô thức, miệng luôn khẽ mỉm cười…

Huân cũng làm như không nhìn cô, ở đại sảnh sân bay, dáng anh cao ngất nổi bật trong đám đông.

Hai người đều âm thầm mỉm cười.

Bộ dạng ấy không qua được mắt Hiểu Hiểu và Thiểu Trạch, cả hai cũng tủm tỉm cười.

Nhất là Hiểu Hiểu, cô hết nhìn Hoan Hoan, lại nhìn qua Huân, tinh nghịch hỏi: "Hoan Hoan tỷ, em nghe thấy mùi đàn ông trên người chị!"

Sau đó, cô lại phẩy phẩy tay quay qua Huân: "Kỳ quái! Kỳ quái! Trên người anh lại có mùi đàn bà!"

Cuối cùng trừng mắt chỉ tay: "Khai mau! Hai người có phải có gian tình với nhau không?" .





092 Người đàn bà của ta chỉ có thể nghĩ về một mình ta

"..”. Chống cây gậy khập khiễng bước đi, Hoan Hoan bị Hiểu Hiểu trêu chọc đến tâm loạn chân run, lảo đảo té cái oạch…

"Em! cẩn thận!" Huân vội vàng chạy lại, nắm cánh tay cô kéo lên. Không khách khí xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu.

Trong tình huống như vậy, tốt nhất là chỉ nên nhìn thôi chứ không nên nhiều lời, mà Hiểu Hiểu thì lại cố tình trêu chọc, cô le lưỡi về phía Huân lêu lêu.

Hoan Hoan không khỏi có chút thẹn thùng, đặc biệt là phía sau còn có Khưu tổng, bị anh nhìn thấy bộ dạng này thật quá xấu hổ.

Cô vừa buồn vừa vui. Buồn là Hiểu Hiểu không biết còn chọc ghẹo cô đến lúc nào, vui vì Khưu tổng có vẻ như không quan tâm đến những chuyện đang xảy ra trước mắt...

"Hoan Hoan tỷ, chân chị đang đau, thôi để anh Huân bế chị lại đây đi!" Hiểu tiếng hét lớn, ngắt dòng suy nghĩ của cô.

Huân đang dìu cô, nghe Hiểu Hiểu nói vậy, nghiêng mặt nhìn cô: "Đúng vậy, cô gái nhỏ này đề nghị thật chính xác!"

Dứt lời, liền bế thốc cô đi về phía trước.

Hoan Hoan sợ hãi: "Này! Đây là sân bay nha! Mau buông em xuống!... Còn có Khưu tổng ở phía sau kìa!"

Cô muốn đấm vào lưng anh, nhưng vừa giơ tay lên, liền nhớ mình đang cầm gậy, nếu đập xuống chắc sẽ rất đau, mà thân thể anh cũng vẫn chưa bình phục hoàn toàn...

Vừa nghĩ như thế, lòng cô lập tức chùng xuống, tay buông xuôi, để mặc cho Huân ôm cô đi về phía trước.

Đi sau ba người, từ phía xa Khưu Thiểu Trạch đăm chiêu nhìn Hoan Hoan và Huân, ánh mắt man mác…

- - - - - - - -

Sân bay Nam thành.

Chia tay Thiểu Trạch và Hiểu Hiểu, Huân cùng Hoan Hoan lên taxi trở về nhà.

Huân bế cô vào ghế sau, lại đem hành lý bỏ sau cốp, sau đó ngồi vào gần cô.

Vừa lên xe, anh đã túm chặt tay cô, trên mặt cũng không biểu lộ gì, nhưng Hoan Hoan vẫn nhìn ra tình ý chất chứa.

Lòng cô khẽ run lên, nhẹ bóp tay anh.

Chiếc đài radio trên xe đang phát thông tin du lịch, miêu tả công viên ngoại thành đang có triển lãm hoa, đặc sắc nhất chính là cảnh hoa anh đào nở, khuyến khích mọi người nên đi thưởng lãm.

Hoan Hoan cảm thấy thật hứng thú, hưng phấn nói: "Thật tốt quá, hoa anh đào nở! Trước kia gần như năm nào em cũng đi ngắm hoa. Em nhớ trong công viên kia còn có rất nhiều loại khác, như violet, tulip, đỗ quyên, sơn trà..”.

Trong đầu cô tưởng tượng ra cả vườn hoa nở, nhất định rất đẹp...

"Đi cùng ai? Tiếu Tử Mặc sao?" Huân mất hứng, đột nhiên siết tay cô đến là đau…

"Anh!" Cô rất tức giận, dùng sức cạy tay anh ra, nhưng cô sao khỏe bằng anh được, anh lại kiên quyết không buông tay.

Mặt anh tối sầm lại, môi mím chặt…

Hoan Hoan nhíu mày khiển trách anh: "Anh nói gì vậy, đột nhiên sao lại vậy..”.

Bỗng nhiên, giọng nói im bặt.

Cô thấy anh có vẻ thực sự rất nghiêm túc, không chút đùa cợt. Bộ dáng của anh thật bức bách, có vẻ khẩn cấp muốn biết đáp án của cô.

Anh... không phải là đang ghen đấy chứ?

Hoan Hoan bị cái ý nghĩ này làm cho giật mình, buồn cười hỏi: "Anh... Ghen?"

Trần Huân là ai? Một chàng trai đẹp nức tiếng tại Liên Thành Thị, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, vô số mỹ nữ quỳ gối cầu xin hai chữ tình yêu. Lại vì cô mà ghen? Tuy rằng, bọn họ đã chung đụng, nhưng phản ứng như vậy cũng quá...

Hoan Hoan không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn anh không nói thành lời.

Huân tức giận nói: "Đúng vậy! Anh ghen! Về sau, không cho phép nhắc đến Tiếu Tử Mặc trước mặt anh, dù là chuyện gì!"

"... Em không có, không phải anh khơi ra trước..”.

Hoan Hoan muốn phản bác: là anh nhắc tới trước mà, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị anh khóa môi.

"Ah... Ah..”. Cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra.

Người này thật quá càn rỡ, đang ở trong taxi, nói không chừng lái xe đang nhìn bọn họ!

Anh không thèm để ý tới điều đó, có vẻ như còn tức giận hơn hồi nãy, hai tay nắm chặt cổ tay cô, khiến cô hết phương động cựa.

Tuy rằng Huân nắm cổ tay cô rất đau, nhưng nụ hôn lại ấm áp ôn nhu đến cực điểm, bá đạo muốn độc chiếm thể xác và linh hồn cô. Hoan Hoan mất đi tất cả ý thức, hơi thở trở nên đứt quãng.

Thật vất vả, anh mới thỏa mãn rời môi cô, lại ôm cô thật chặt.

Thì thầm bên tai cô: "Nghĩ tới cũng không được, em là của ta! Người đàn bà của ta chỉ có thể nghĩ về một mình ta!”

"..”. Hoan Hoan ngây người, không ngờ anh cũng trẻ con như vậy.

Nghĩ ngợi, cô vỗ vỗ sau lưng anh, an ủi: "Được rồi, được rồi, em đáp ứng, về sau em chỉ nghĩ đến một mình anh thôi, được chưa?".

093 Đã chung đụng rồi

Huân nhíu mắt đầy bất mãn.

Em dám dỗ ta như mẹ dỗ con vậy hả? Được rồi! Không hiểu hay cố tình không hiểu đây? Vậy anh chỉ có thể dùng phương thức này mới khiến cô hiểu được ý tứ của anh.

Vì thế, hai móng vuốt sói đột nhiên bấu chặt vào bộ ngực no tròn của cô, hung hăng xoa nắn, dùng răng cắn cắn vành tai cô.

"A! Anh!" Hoan Hoan la lên.

Anh không dừng tay, trừng phạt nói: "Hoan Hoan, em trả lời thật sự không chăm chú nha. Đã chung đụng rồi, còn coi anh như con nít sao? Phải không?

"..”. Hoan Hoan đỏ bừng mặt.

Vụng trộm nhìn lên, liền thấy bác tài đang nhìn qua kính chiếu hậu len lén thưởng thức bọn họ biểu diễn, cô xấu hổ quá mất thôi!

Hoan Hoan nhanh miệng trả lời: "Em biết rồi, em rất nghiêm túc! Thật sự thật sự rất nghiêm túc!"

"Nghiêm túc cái gì? Nói cho tròn câu!" Anh vẫn chưa hài lòng, buộc cô nói ra trọn ý.

"Em... về sau... chỉ nghĩ đến anh... Được chưa?" Thật vất vả cô mới lí nhí nói, thấy được cô đã hết sức cố gắng.

Lúc này, Huân mới chịu buông cô ra. Hài lòng cười, tỉ mỉ sửa sang lại quần áo cho cô, bàn tay lại lần nữa vuốt ve cô, có vẻ như anh mãi mãi cũng không thấy đủ.

Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn anh, anh đã quay ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cười. Nụ cười giống như tia nắng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy an tâm, thư giãn.

Thoáng chốc, lòng cô cũng ngập tràn nắng ấm.

- - - - - - - -

Về nhà, Hoan Hoan mới nhớ mở di động ra.

Vừa khởi động máy, liền phát hiện có thật nhiều cuộc gọi nhỡ, có một cuộc mẹ gọi, hai cuộc của Tiếu Tử Mặc, còn lại một chuỗi dài là Huân.

Cô tò mò hỏi: "Huân, anh đã gọi điện thoại cho em sao?"

Huân nhìn lướt qua màn hình điện thoại, ồ một tiếng nói: "Không nhớ rõ, hình như là vậy”.

Anh làm sao có thể thừa nhận ngày đó anh lo lắng cô không đến, nên đã cuống cuồng gọi cô, vậy thật mất mặt quá.

Hoan Hoan gật gật đầu, xóa bỏ thông tin của Tiếu Tử Mặc, sau đó gọi điện thoại về cho mẹ.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thân thương của mẹ:

"A lô - - "

"Mẹ, con đây. Con vừa trở về từ Seattle. Mẹ khỏe không?"

"Mẹ khỏe, lần trước mẹ có gửi một ít đồ ăn lên, con có nhận được không?"

"Dạ được, mẹ không cần lo lắng. Tử..”. Hoan Hoan đột nhiên nhớ tới thái độ đáng sợ khi ghen của Huân, liền giả bộ tín hiệu không tốt, cà nhắc ra ban công, che di động nói: "Mẹ, là Tử Mặc nhận, anh ấy đã đưa cho con”.

"Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, con và Tử Mặc thế nào rồi? Phòng cưới cũng đã chuẩn bị xong, khi nào thì cho tôi ngồi sui đây cô?"

Cha mẹ hai bên là chỗ thân thiết, ông bà đều ngóng con sớm kết hôn để có cháu bế bồng. Tuy hai trẻ đều nói “sắp rồi ạ!” nhưng các cụ chờ mãi cũng chả thấy động tĩnh gì.

Hoan Hoan cũng đã hai mươi tám tuổi, con nhà người ta đã con cái đầy đàn, hỏi sao mẹ cô không sốt ruột.

"Dạ, con biết rồi. Chuyện này mẹ cứ kệ bọn con đi, con mới chuyển công tác qua tập đoàn Liên Thành Thị nên cũng cần thời gian ổn định”. Cô bắt đầu pha trò.

Hoan Hoan không phải là không muốn nói thật, nhưng chuyện chia tay tất nhiên phải nói chuyện cụ thể một lần với anh ta, rồi mới có thể nói cho hai bên gia đình. Bởi vì, cô lo lắng họ sẽ bị shock.

"Hoan Hoan, em ở đây nói chuyện với ai vậy?" Phía sau, Huân đột nhiên ôm eo cô, Hoan Hoan giật mình.

Huân tóc ướt sũng, hẳn là vừa mới tắm, anh hôn hít mái tóc cô, trầm giọng hỏi: "Nói chuyện với mẹ lâu vậy sao?"

Hoan Hoan luống cuống, mẹ có vẻ như cũng nghe được giọng Huân, tưởng Tiếu Tử Mặc, cười hề hề nói: "Là Tử Mặc hả? Thôi cúp máy đi, các con đã mấy ngày không gặp mặt còn gì”.

Hoan Hoan ấp úng: “Dạ, ...con sẽ gọi lại cho mẹ sau..”. Nói xong, liền cúp điện thoại.

Huân từ khi chính thức được cô đón nhận, liền càng ngày càng dính liền cô không rời.

Hoan Hoan hơi nhột, cười tránh né: Anh lén lút ra đây hồi nào vậy?"

Anh không hài lòng, tiếp tục liếm láp vành tai cô: "Là em lén lút chứ? Đúng không?"

Hoan Hoan cười ngượng, đột nhiên nhớ lại chuyện Huân muốn đưa cô đi thăm ba anh.

Vì thế, nghiêm túc lại cực kỳ dè dặt hỏi: "Huân, ba anh... Vẫn tốt đó chứ?"

Kỳ thực cô muốn hỏi: Tại sao ba anh phải ở trại an dưỡng Ngả Bỉ Cái? Nhưng Huân rõ ràng có điều muốn giữ kín, nên hôm nay cô rất dè chừng hỏi.

Nghe vậy, mặt Huân bỗng chốc tối sầm.

Hoan Hoan run run: chẳng lẽ mình đã hỏi chuyện không nên hỏi?

"Hoan Hoan, nếu có một ngày anh cho em biết..”. Anh đột nhiên dừng một chút, Hoan Hoan đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, không biết lúc này đã là thời điểm thích hợp để nói cho cô biết hết mọi chuyện chưa?

"Dạ? Chuyện gì?" Cô ngẩng cao mặt, muốn nhìn kỹ biểu hiện của anh.

Hoan Hoan dù không có chút phấn son, cũng đã đẹp mê người. Đôi mắt to tròn đen láy thông minh, da trắng môi đỏ thật quyến rũ. Ngay cả lúc cô nhẹ nhíu mày nhìn anh, cũng rất đáng yêu.

Anh nắm thật chặt vai cô, thật lâu mới khó khăn hỏi: "Hoan Hoan, nếu anh cho em biết, người đang đứng trước mặt em không phải đích thực là anh, em... Sẽ nghĩ sao?"

Dứt lời, anh mím môi nhìn cô.

Hoan Hoan nghi ngờ nhìn anh không lên tiếng.





094 yêu ở anh đào rực rỡ khi (1)【 cầu vé tháng! Cầu hầu bao! 】

Lần đầu gặp anh, cô đã không dời mắt được. Khi đó cô cảm cảm thấy từ trên người anh toát ra một sức mạnh vô hình, lấn át hết mọi người xung quanh.

Không thể nghi ngờ, tướng mạo của anh là 10 phần xuất chúng, cho dù hành tung của anh xuất quỉ nhập thần, nhưng lại mê hoặc lòng người. Có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã không cách nào tránh thoát được lưới tình mê hoặc đó.

Cùng anh sớm chiều ở chung dưới một mái nhà, cô càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng cá tính của anh, giống như là sói đội lốt cừu. Anh cứ ung dung nhàn tản nhưng ẩn chứa bên trong rất nhiều nguy hiểm.

Cô tưởng rằng: nam nhân như vậy nhất định sẽ rất tự phụ. Nhưng, giờ phút này trong đáy mắt ấy lại toát ra vẻ không tự tin. Có lẽ nào cô nhìn lầm?

Nghe đến câu "người đang đứng trước mặt em không phải đích thực là anh", cô u mê không hiểu nó có ý nghĩa gì?

Có lẽ nào là nói về chuyện anh được cấp cao gửi gắm vào tập đoàn? Nhất định là thế rồi. Vì thế, Hoan Hoan cười như thấu hiểu, thì ra anh đang lo lắng chuyện này.

Quả thật, cô đã từng rất để ý đến chuyện này, nhưng sau khi từ Seattle về, cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt: Làm sao có thể nắm bắt người khác được? Không phải cô đã tìm được một người yêu cô tha thiết sao? Nếu đã tin tưởng như vậy, thì không cần quan tâm quá nhiều đến những điều khác!

Cô cố ý ra vẻ như rất tức giận: "Sẽ nghĩ sao à? Đương nhiên là sẽ...móc tim anh ra xem bên trong là đỏ hay đen!" vừa nói vừa mổ tay về phía ngực anh.

Đương nhiên cô không hù dọa được Huân, anh biết cô đang đùa, làm cho không khí bớt phần căng thẳng.

Nhưng lòng anh lại vì câu nói đùa này mà càng rối bời.

"Anh..”. Anh do dự.

Thiếu chút nữa anh đã nói hết mọi chuyện với cô. Nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mỗi lần muốn tìm cơ hội thích hợp để nói với cô, anh lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nhưng anh căn bản đã quên mất một điều: có một số việc, cơ hội một khi đã lỡ mất, sẽ không có lần thứ hai. Khi hiểu được đạo lý này, anh đã hối hận không thôi, hận không thể quay ngược thời gian.

Đang lúc anh do dự, Hoan Hoan lại có điện thoại. Cô cười cười đứng thẳng người lên, mở di động, là Tiếu Tử Mặc.

Cô nhíu nhíu mày, có vẻ có chút phiền lòng, vì sao anh ta luôn luôn xuất hiện không đúng lúc vậy?

Cô mở miệng, lạnh nhạt: "Này? Chuyện gì?"

"... Hoan Hoan, là anh”. Tiếu Tử Mặc hơi nghẹn lời khi nghe được giọng nói xa cách ấy của cô.

"... Tôi biết, có chuyện gì anh nói đi”. Cô hơi hạ giọng.

"Anh ta có ở bên cạnh em không?" Tiếu Tử Mặc có vẻ có chút lo lắng.

Hoan Hoan dừng một chút, lập tức ý thức được "Anh ta" ngụ ý chỉ Trần Huân, cô mấp máy môi, nói xạo: "…, không có”.

"Vậy là tốt rồi”. Đầu bên kia điện thoại rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Nghe nói... Hai người cùng đi Seattle ?"

Hoan Hoan thật buồn bực, Tiếu Tử Mặc làm sao có thể biết chuyện này? Cô cũng không tiết lộ việc này cho bất kỳ ai...

Nhịn không được tò mò hỏi: "Sao anh biết?"

Huân đứng im bên cạnh, thấy thái độ cô thế thì dùng động tác hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

Cô lắc đầu, xua tay ý nói: "Không có gì" .

Lo lắng nếu anh biết cô đang nói chuyện với Tử Mặc, nhất định sẽ bão nổi. Vì thế khoát khoát tay bảo anh đi vào phòng.

Chờ Huân đi khỏi, Hoan Hoan mới yên lòng.

"Anh nói đi, chuyện gì?"

"Có một số việc anh muốn cùng em nói chuyện một chút, về em và anh... Còn có... Khụ! Kỳ thực, ngày hôm qua mẹ em đã gọi điện thoại cho anh...”. Tiếu Tử Mặc từ tốn nói, giọng êm tai dễ nghe.

Nhưng lúc nói chuyện lại có vẻ lo lắng trùng trùng, ngập ngừng do dự. Cũng không biết cố ý như vậy, hay là thật có vẻ xúc động.

Hoan Hoan lập tức liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi với mẹ, liền hiểu ngay mục đích của Tiếu Tử Mặc.

"... Được rồi. Anh tính gặp ở đâu? Khi nào?"

"Nơi hàng năm chúng ta đều đi, Hương Sơn. Tuần sau được không?" Tử Mặc dè dặt, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "Chúng ta", có vẻ như muốn nhắc lại kỷ niệm tốt đẹp giữa hai người, lại e sợ Hoan Hoan cự tuyệt lời mời của anh.

Hoan Hoan rung động một chút, anh còn nhớ rõ Hương Sơn???

Cô đối với Tiếu Tử Mặc từng là hận thấu xương, nằm mộng cũng muốn đem anh và Diêu Tinh Tinh giẫm chết dưới chân như giẫm một con kiến. Nhưng, khi Tử Mặc có vẻ van nài, cô lại không hề có cảm giác khoái cảm của sự trả thù.

Có lẽ, không còn yêu thương, cũng sẽ không còn hận.

Cô nhẹ thở dài một hơi, dù sao vẫn phải giải quyết rốt ráo chuyện này. Không thể cứ coi như không có chuyện gì như vậy được.

Vẫn phải giữ tình thâm giao cho cha mẹ hai bên.

"Được rồi”. cô gật đầu. Có lẽ một tuần nữa vết thương ở chân của cô cũng sẽ hồi phục.

"Thật tốt quá!" Tiếu Tử Mặc vui mừng reo lên.

Ngày trước Tiếu Tử Mặc luôn làm gì cũng chỉ thuần là lý tính, không hề có chút cảm tính nào, cầu hôn cũng nói thư ký thay mình xử lý, cảm tình đối với cô là sâu hay cạn, không khó để nhận biết. Thế mà lúc này anh lại thay đổi 180 độ, van nài cô. Hoan Hoan biết nhất định là anh đã hối hận.

Cô đoán rằng anh đã hiểu lầm ý của mình, tưởng rằng còn có thể nối lại quan hệ với cô.

Nhưng, Hoan Hoan thì rất rõ ràng tâm ý của bản thân.

Làm bạn có lẽ còn có khả năng, chứ làm người yêu? Không thể! .

095 Yêu khi anh đào rực rỡ ( 1 )

Cúp điện thoại, Hoan Hoan kiểm tra vết thương, đi qua phòng Huân thấy anh đang nằm trên giường, có vẻ như đang ngủ.

Cô nhíu nhíu mày, sao anh ngủ dễ thế? Chăn không đắp, cửa không đóng...

Lo lắng anh bệnh nặng mới khỏi dễ nhiễm lạnh, cô cẩn trọng đi vào, đổi chuông điện thoại di động qua chế độ yên lặng, lại lấy chăn đắp cho anh.

Đôi mắt chùng xuống, đứng lặng ngắm anh. Mỗi đường nét trên khuôn mặt anh đều rất hoàn mỹ. Nhìn anh ngủ thật bình yên và hiền lành.

Nhưng Hoan Hoan biết, nhìn vô hại thế nhưng bên trong lại rất nhiều chiêu trò. Mỗi khi anh giở trò xấu với cô, cô liền muốn xé toang vẻ ma mị này của anh.

Cứ như vậy lẳng lặng đứng ngắm anh, tưởng tượng khi anh mê đắm nhìn mình, khi đôi môi ấy áp sát vào môi cô…

Hoan Hoan lắc lắc đầu khi thấy mình đang suy nghĩ lung tung. Huân bất ngờ mở mắt, chăm chú nhìn cô.

Cô sợ tới mức đứng vụt dậy, thân mình liền ngửa ra sau, lại bị anh mau chóng kéo tay lại, nhẹ nhàng xoay, đã bị ôm gọn vào lòng. Mặc cho cô vùng vẫy, cũng không nới ra phân nào. Hoan Hoan chỉ có thể ngoan ngoãn thả lỏng thân thể của mình, để mặc anh ôm.

"Nhìn lén anh hả?" Anh ghé tai cô nói nhỏ, tay càng thu chặt thêm một chút: “Nói, phạt em thế nào đây?"

Hoan Hoan nghiêng đầu nhìn anh gần trong gang tấc, cười cười cắn nhẹ cằm anh: "Stop! Tỷ nào có nhìn lén! Rõ ràng là ngươi nhìn lén ta, bằng không làm sao biết ta đang nhìn ngươi?"

Hoan Hoan nghịch ngợm trả lời, Huân liền trêu chọc: "Sau này còn tỷ tỷ đệ đệ, ta sẽ không tha!"

Dứt lời, liền đè cô xuống, đùa dai nói: "Ai kêu em luôn miệng gọi ta là đệ đệ, em đã chui đầu vô lưới, ta đây liền cố mà làm tà ác một chút!"

Một cái vuốt mau lẹ, áo khoác của cô đã nhanh chóng bị quăng xuống đất. Hoan Hoan lắc lắc người cười giòn…

Thấy cô không chuyên tâm như vậy, Huân có chút giận. Liền đỡ ót cô, đặt lên môi cô một cái hôn triền miên.

Điều khiến anh cực kỳ tức giận là, Hoan Hoan vẫn mở to mắt, mang theo chút ý cười. Anh không biết cô hôm nay thế nào cao hứng như vậy, cau mày dùng tay kia che mắt cô lại, để cô hết sức chuyên chú cảm thụ anh.

Nồng nhiệt hôn cô tới tấp, khiến cô không cách nào hô hấp, không cách nào nhúc nhích. Cuối cùng cô phải đầu hàng, hai lưỡi quấn quít lấy nhau…

Huân lén lút mở mắt ra, hài lòng nhìn thấy Hoan Hoan đã mê đắm, cảm giác được tim của cô bắt đầu đập nhốn nháo lộn xộn, nhiệt độ cơ thể cô đang cấp tốc nóng lên, anh liền gia tăng thế tấn công.

Rất nhanh, Huân vén thật cao áo cô lên, để lộ bộ ngực trắng muốt vun đầy. Huân cũng bắt đầu thở gấp, lần tay cởi quần Jeans của cô.

Thấy thế Hoan Hoan lại cười ồ lên, cô bỗng nhớ đến tin tức đã từng đọc trên internet. Nói Italy từng có một vụ cưỡng gian, cuối cùng thẩm phán lấy cớ "Cô gái lúc ấy mặc quần Jeans", phán quyết tội cưỡng gian không thành, lúc ấy khiến cho dư luận một phen sóng to gió lớn.

Thế nhưng, sự thực chứng minh thẩm phán phán quyết có lẽ không phải không có đạo lý. Bởi vì, Huân đầu đầy mồ hôi hì hục nãy giờ, mà Hoan Hoan không ngừng vặn vẹo trốn tránh, rốt cục kiệt sức buông cô ra.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tề Hoan Hoan! Anh cảnh cáo em! Về sau còn dám mặc quần jean, anh sẽ không tha cho em!"

"Ha ha ha ha - -" Hoan Hoan liên tiếp cười lớn.

Kích tình qua đi, Huân thỏa mãn ôm Hoan Hoan ôn nhu mềm giọng: "Tuần sau chúng ta cùng đi xem anh đào nở nhé?"

Vui thích quá Hoan Hoan đã quên mất lúc nãy đã đáp ứng lời mời của Tiếu Tử Mặc. Bao quanh cô lúc này là Huân mạnh mẽ mà ấm áp ôm ấp. Thể lực cạn kiệt cô chỉ cảm thấy toàn thân bình yên, lầm bầm đáp ứng, mơ màng ngủ mất .

- - - - - - - -

Khi Hoan Hoan nhớ tới chuyện này, đã là một tuần sau. Chính xác ra, không phải chính cô nghĩ tới, mà là Lôi Lôi vào thứ sáu gọi điện thoại cho cô.

"Bạn hiền, dạo này bận rộ quá hả?"

"Công việc ngập đầu bồ ơi!”. Hoan Hoan đang chết chìm trong đống tài liệu trước mặt.

"Haiz... Biết ngay bạn sẽ nói vậy mà. Mình sẽ không làm phiền bạn với Tiếu Tử Mặc nữa”. Lôi Lôi than thở, ra vẻ thần bí nói.

Hoan Hoan nghe xong nhíu mày, nhưng vẫn không nhớ ra lời hứa với Tử Mặc, tức giận trả lời: "Mình và anh ta không còn quan hệ gì hết, đừng có gán anh ta với mình!"

"Được rồi, được rồi, không nói chuyện đó nữa, nói chuyện của mình, được chưa? Nói cho bạn biết, chỉ muốn hỏi thăm bạn một chút, nhưng nghe bạn nói thế mình không hỏi nữa”.

Hoan Hoan buồn bực: "Chuyện gì? Đừng úp mở nữa được không!”.

"Ha ha... Là... Mình kết hôn”. Cô cười trong veo, nghe được hạnh phúc dào dạt.

"... Thật sao?" Hoan Hoan cực kì cao hứng. Cô không nghĩ hai người bọn họ mới quen nửa năm đã quyết định kết hôn, mặc dù hai người đã ở chung một nhà...

"Thế nào? Bạn không chúc mừng tui hả?" Lôi Lôi kêu la, giả bộ tức giận.

"Chúc mừng chúc mừng! Bạn kết hôn, mình đương nhiên rất vui!" Hoan Hoan phục hồi tinh thần lại, nói: “Tổ chức hôn lễ ở đâu? Oa, có phải gọi mình để đặt chỗ khách sạn không?"

Không cần Lôi Lôi trả lời, Hoan Hoan liền tự đoán.

Nhưng Lôi Lôi trả lời thật bất ngờ: "Sai! Mình muốn phá lệ! Mình quyết định: không tổ chức ở khách sạn!"

"A! ?" Hoan Hoan bối rối: “Vậy ở đâu?"

"Hương Sơn!" Lôi Lôi lập tức cao giọng.

Nghe vậy Hoan Hoan giật mình, không phải vì chuyện của Lôi Lôi, mà là: cô chợt nhớ tới Tiếu Tử Mặc cùng Trần Huân đều mời cô cuối tuần này đi Hương Sơn!

Mà cô, lại đều đã đáp ứng! .





096 Yêu khi anh đào rực rỡ ( 2 )

Nhờ bạn bè giới thiệu, Lôi Lôi đã ủy thác cho một công ty nổi tiếng về tổ chức tiệc cưới tại Nam thành thiết kế cho mình một lễ cưới thật độc đáo.

Những lời sau này Lôi Lối nói cô đều không còn nghe rõ nữa, trong lòng chỉ còn duy nhất suy nghĩ: làm thế nào tránh xung đột tại Hương Sơn.

Cuối tuần, chớp mắt đã tới.

Bất ngờ Huân nói "Cuối tuần này anh có việc đột xuất, đành lỡ hẹn với em", Hoan Hoan như chết đuối vớ được cọc.

Buổi sáng sớm, Huân quả nhiên ra khỏi nhà rất sớm. Hoan Hoan vui vẻ khoan khoái đi đến Hương Sơn.

Cô vui vẻ không phải vì cái hẹn với Tử Mặc, mà vì nghĩ đã tránh được cơn ghen của Huân, vì thế rất sảng khoái.

Hôm nay cô cố ý mặc một bộ đồ nhiều màu sắc, áo thu vàng bên trong, bên ngoài khác áo màu trắng, cổ đeo một sợi dây pha lê màu lam, tóc buộc cao. Vết thương ở chân đã cơ bản khỏi hẳn, nhưng vì an toàn, Hoan Hoan đi một đôi giày búp bê màu trắng, khoác túi màu trắng. Nhìn cô trẻ trung rạng ngời.

Hoan Hoan đến sớm hơn so với giờ hẹn, cô liền nhàn nhã vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Phía xa, có một đôi tình nhân hình như đang cãi nhau, cậu trai đi quanh cô gái, hoa tay múa chân, mồ hôi túa ra. Cô gái cúi mặt khóc. Nhưng một lúc sau chàng bắt đầu ngồi xuống năn nỉ, rút khăn giấy đưa cô…

Hai người liền hòa hảo như lúc ban đầu, tình ý hòa hợp, xì xào bàn tán, oán trách, trấn an đối phương. Hoan Hoan nhìn một chút, hoảng hốt nhìn thấy mình và Huân trong đó, phập phồng không yên.

"Quản lý Tề?" Phía trước, đột nhiên truyền đến giọng nam trầm ổn.

Hoan Hoan có chút quen tai, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai? Gọi cô là Quản lý Tề, có lẽ nào lại là đồng sự?

Cô nghi ngờ ngước mắt, là Khưu Thiểu Trạch!

"Khưu tổng?" Hoan Hoan tròn mắt.

Hôm nay Khưu Thiểu Trạch có vẻ thật nhàn nhã, khác hẳn tác phong công việc hàng ngày. Nhưng, đây chẳng qua là mặt ngoài, trên thực tế anh thoạt nhìn có vẻ như không vui lắm. Trước kia, anh cho cô cảm giác là trầm ổn, không rõ vì sao gần đây anh thường xuyên đối với cô có vẻ lạnh lùng.

Cẩn thận suy nghĩ, "Gần đây", có lẽ là từ khi trở về từ Seattle...

"Đến thưởng ngoạn sao?" Khưu Thiểu Trạch ôn nhu hỏi.

Thanh âm của anh trầm trầm, không giống với Huân cuồng cháy mê mị. Anh không thua Huân về độ điển trai, trong đám đông anh chính là hạc trong bầy gà. Nữ nhi theo anh không ít, chẳng qua Hoan Hoan may mắn không trong tầm phóng xạ của anh.

Hoan Hoan thấy anh lạnh lùng như vậy, lòng không khỏi hồi hộp: xem ra hôm nay không nên đụng tới tâm tình không tốt của Khưu tổng, nói chuyện phải cẩn thận.

"Vâng!" cô nhẹ nhàng trả lời, cung kính tư thái: “Khưu tổng cũng tới ngắm hoa?"

Anh gật đầu, xem như đáp lại.

Lúc này, phía sau một quí phu nhân bước đến gần hai người, một tay cầm tờ giấy hướng dẫn tham quan, tay kia ôm một chậu hoa non. Khưu Thiểu Trạch quay người tiếp nhận hai vật kia, xem ra đối với vị phụ nhân này là cực kì tôn kính.

"Thiểu Trạch, con không phải muốn đi uống nước sao?... A... Vị cô nương này là ai?" Phụ nhân thanh âm tao nhã, như mặt nước hồ thu.

Người phụ nữ này mặc dù đã lớn tuổi, nhưng hết sức chú trọng dáng vẻ bản thân mình. Bà trang điểm nhẹ, tóc búi cao bằng một cây trâm xanh biếc, hợp với bộ sườn xám xanh, cả người khí chất thanh lịch thoát tục.

Hoan Hoan không biết nên xưng hô như thế nào, chỉ có thể đứng tại chỗ cười cười chờ Khưu Thiểu Trạch giới thiệu.

Ai ngờ, Khưu Thiểu Trạch nhíu nhíu mày, trên mặt hiện lên một thoáng không vui, quay đầu nhìn mẹ nói: "Cô là ta cấp dưới của con, tên là Tề Hoan Hoan. Đúng rồi mẹ, không phải mẹ muốn đi mua hoa lài sao? Con đưa mẹ đi”.

Thật hiển nhiên, Khưu Thiểu Trạch là cố ý bỏ qua Tề Hoan Hoan .

Nhưng, Hoan Hoan không rõ anh tại sao muốn tận lực làm như vậy, trong lòng không khỏi có chút thoáng buồn: cho dù cô từng phạm sai lầm một lần trong công việc, nhưng cô đã đem hết toàn lực bù lại, về sau trong công việc là phi thường xuất sắc, vì sao Khưu Thiểu Trạch còn xa cách thế?

Cô càng không hiểu là: anh đã không quan tâm cô, vậy còn chào hỏi làm gì? Anh, chẳng những mặt lạnh, còn dị thường bất định!

Hoan Hoan lấy lại bình tĩnh, thì ra bà là mẹ của Khưu Thiểu Trạch, khẽ cúi đầu: "Bá mẫu, chào bà!"

"Chào con!”. Khâu mẫu cười đáp lại, bà có vẻ như đang gặp vấn đề khó khăn gì, xoay người hỏi Thiểu Trạch: “Thiểu Trạch à, mẹ thật thích hoa lài. Nhưng không biết chăm sóc thế nào, mẹ mới mua một cây non”.

Khâu mẫu liên tục chặc lưỡi. Hoan Hoan chợt nghĩ: Bà thật giống mẹ cô, đều rất yêu hoa.

Nói đến chăm hoa lài, kỳ thực cô có chút tâm đắc. Chính là, Khưu tổng âm tình bất định làm cho cô có chút chùn bước...

Nghĩ đi nghĩ lại, Hoan Hoan chung quy nhịn không được thốt ra: "Khưu tổng, kỳ thực... em cũng biết làm vườn, nếu anh cho phép... Em nguyện ý chỉ bá mẫu phương pháp chăm hoa lài”.

"Thật vậy sao?" Khâu mẫu vui mừng quay đầu: “Thật tốt quá, ta đang lo không biết chăm sóc nó như thế nào. Kỳ thực, trong nhà ta đã có rất nhiều loại, nhưng luôn luôn có chút tiếc nuối, đó là thiếu hoa lài. Nên năm nay ta đặc biệt muốn thêm nó vào vườn cây của ta. Như thế rất tốt, có con hướng dẫn ta sẽ không sợ nó chết. Cám ơn con nhiều, tiểu..”.

Khâu mẫu cao hứng nói một tràng, muốn cảm tạ Tề Hoan Hoan, lại nghĩ không ra tên của cô. Ai kêu vừa rồi con trai bà giới thiệu thật qua loa…

Khâu mẫu cười xấu hổ nói: "Ai da, thực xin lỗi, vừa rồi ta không chú ý nghe rõ tên của con. Cô nương, con tên gì..”.



orO �6F�. h�. Thật tốt quá!" Tiếu Tử Mặc vui mừng reo lên.

Ngày trước Tiếu Tử Mặc luôn làm gì cũng chỉ thuần là lý tính, không hề có chút cảm tính nào, cầu hôn cũng nói thư ký thay mình xử lý, cảm tình đối với cô là sâu hay cạn, không khó để nhận biết. Thế mà lúc này anh lại thay đổi 180 độ, van nài cô. Hoan Hoan biết nhất định là anh đã hối hận.

Cô đoán rằng anh đã hiểu lầm ý của mình, tưởng rằng còn có thể nối lại quan hệ với cô.

Nhưng, Hoan Hoan thì rất rõ ràng tâm ý của bản thân.

Làm bạn có lẽ còn có khả năng, chứ làm người yêu? Không thể! .

097 Yêu khi anh đào rực rỡ ( 3 )

Nói đoạn, bà quay mặt liếc Trạch một cái, ngầm trách anh vừa rồi giới thiệu rất qua loa. Khưu Thiểu Trạch mấp máy môi, không nói gì, nhìn Hoan Hoan trìu mến hơn một chút.

Kỳ thực, lúc vừa lái xe vào cổng, anh đã liếc thấy Hoan Hoan đang ngẩn người nhìn đôi tình nhân nọ.

Anh tưởng rằng cô cùng Huân đến ngắm hoa, vì thế liền gọi điện thoại cho Huân, mới biết được bọn họ có hẹn, nhưng Huân còn chưa tới. Nếu bọn họ hẹn hò, vậy thì anh không cần quấy nhiễu họ.

Cúp điện thoại, anh xuống xe đưa mẫu thân đi vườm ươm mua hoa. Ai ngờ, trên đường vẫn lại gặp cô.

Vốn định làm bộ như không phát hiện, nhưng anh cảm thấy không ổn. Từ khi ở Seattle phát sinh sự việc vén tóc cô về sau, anh liền hết sức bảo trì khoảng cách giữa hai người. Nhưng, nếu như ở khoảng cách gần như vậy còn làm bộ như không thấy, nếu cô phát hiện ra, khi ấy không phải là lúng túng hơn sao?

Nghĩ đến đây, anh cũng cảm giác mình có vẻ như quá mức nhạy cảm, Khâu mẫu trừng mắt làm anh giật mình, nghĩ đến vừa rồi giới thiệu thật sự rất không lễ phép.

Vì thế, vui vẻ cao giọng nói: "Đây là quản lý cao cấp tại Liên Thành Thị. Một tháng trước được công ty săn đầu người giới thiệu vào tập đoàn. Cô tên là Tề Hoan Hoan”.

Nghe vậy, cô hơi hơi run rẩy. Chỉ thời gian một cái nháy mắt, sao cách giới thiệu của anh lại khác xa nhau một trời một vực như vậy?

"Ra là Tiểu Tề. Đúng rồi, nếu con không bận chuyện gì, chi bằng cùng chúng ta đi chọn hoa lài, con thấy thế nào?" Khâu mẫu hòa ái nói.

Hoan Hoan nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, mà Tiếu Tử Mặc lại chậm chạp chưa gọi điện thoại tới, chắc chắn sẽ không đến liền bây giờ. Thực ra, với cô thì không có vấn đề gì cả, quan trọng là Thiểu Trạch...

Cô ngẩng đầu nhìn Khưu tổng, muốn nhận được sự cho phép của anh. Anh giống như pho tượng, chỉ là khẽ gật đầu, tiếp tục giữ im lặng.

Cô yên tâm, cười vui vẻ trả lời: "Không thành vấn đề! Nếu mà muốn chỉ bà làm vườn, đương nhiên bước đầu tiên phải là cách chọn cây non như thế nào…”

Sau một vòng chọn lựa, Hoan Hoan mang dùm mấy khóm hóa lài ra xe cho Thiểu Trạch.

Chiếc Volvo màu trắng phía xa liền đập vào mắt, Hoan Hoan cũng biết lái xe, đồng thời cũng rất yêu xe, hễ là xe tốt tự nhiên sẽ ngắm nghía một chút.

Cô kinh ngạc nhìn xe, đột nhiên trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc, nhịn không được tò mò hỏi: "Khưu tổng, ngài đổi xe?"

Cô nhớ tại gara, chiếc xe mà cô đụng phải là Bugatti Veyron mà, kẻ có tiền thật sự là quá phung phí, nhanh như vậy đã đổi qua Volvo.

Khưu Thiểu Trạch có vài giây sợ sệt, rất nhanh liền nhớ lại: cô nhất định là nhớ chiếc Bugatti Veyron, nhưng không biết kỳ thực đó là xe của Huân.

Lấy lại bình tĩnh, mặt không đổi sắc trả lời: "Ừm, mới đổi!"

Dừng một chút, lại nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, khi nào em rảnh mời em đến nhà chỉ mẹ anh làm vườn”.

Làm vườn là một quá trình không phải một đôi lời có thể học được, có loại cần đổi bồn nhiều lần, có loại lại phải liên tục phun thuốc trừ sâu, rất nan giải.

"Vâng, được!”. Hoan Hoan đáp.

Tầm mắt cô vẫn chưa rời khỏi cái xe, điều khó hiểu chính là: nếu là mới đổi xe, vì sao chiếc Volvo này nhìn không hề giống một cái xe mới?

Trước khi Khâu mẫu cùng Khưu Thiểu Trạch dời khỏi, Hoan Hoan dặn dò: nhất định phải dùng nước ngâm đậu tương để tưới cho cây trong mấy tuần đầu, như vậy cây sẽ phát triển rất khỏe mạnh.

Khưu Thiểu Trạch khẽ mỉm cười rồi lái xe đi.

Trên xe, Khâu mẫu liên tục tán thưởng: "Tiểu Tề thực cẩn thận. Thiểu Trạch, về sau con nên tìm một người yêu hoa giống Tiểu Tề, tâm trong sáng lại có tính nhẫn nại, còn thật chung thủy, tuyệt đối sẽ là một người vợ hiền”.

Anh biết mẫu thân nói lời này là đang thử dò xét phản ứng của anh, anh im lặng, không tự chủ nắm thật chặt tay lái.

Giờ phút này, Khưu Thiểu Trạch khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hiện ra một chút tươi cười.

- - - - - - - -

Nửa giờ trước, tại bờ đê Nam thành.

Trên bờ đê, một chiếc xe Bugatti Veyron đen tuyền đỗ xịch lại, một dáng người cao gầy đứng sững bên cạnh xe, đưa mắt nhìn dòng Đại Giang cuồn cuộn chảy, mặc cho gió sông thổi loạn tóc anh.

Bờ đê thật bằng phẳng, nhưng chân đê lại được gia cố bằng rất nhiều những hòn đá lởm chởm, vô số cọc bê tông vững chãi, dù cho nước sông có mạnh cỡ nào cũng vô phương lay động.

Liên Thành Huân hai tay đút túi áo khoác, nắm thật chặt điện thoại trong tay.

Chỉ chốc lát sau, di động vang lên, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm nghe: "Này, A Cửu, điều tra như thế nào rồi?"

"Huân, tôi đã điều tra. Lão hồ li quả thật đã bày ra mai phục bốn phía trại an dưỡng Ngả Bỉ Cái, nhưng chuyện du thuyền mất tích không phải ông ta phái người làm”.

Huân nhíu mày đầy nghi hoặc, rất nhanh liền khôi phục khí phách ngạo nghễ: "Tin tức có thể tin được không?"

"Được, vô cùng tin cậy. Huân... về sau ông càng phải hết sức cẩn thận”. A Cửu lo lắng.

"Tôi biết rồi. Cha tôi... trông cậy vào ông”.

...

Anh cất điện thoại, ánh mắt sắc bén nhìn phía xa xa.

Sau khi trở về từ Seattle, Huân lập tức bắt tay vào việc điều tra tại sao du thuyền mất tích. Anh biết rõ: du thuyền mất tích, không phải chuyện ngẫu nhiên. Bởi vì anh đã giấu rất kỹ, hơn nữa du thuyền tuyệt không có dấu hiệu tổn hại, nếu không phải có người cố tình đánh cắp, nó sẽ không vô duyên vô cớ biến mất.

Xem ra, chuyện này càng ngày càng phức tạp, chẳng lẽ lão hồ li đúng như phụ thân nói: không phải xấu xa đến như vậy...

Nếu không phải lão hồ li làm, vậy đã chứng minh rất rõ một chuyện: muốn dồn Liên Thành Huân đến chỗ chết là một người hoàn toàn khác, mà người này ẩn rất kỹ...

Huân mím môi, lông mày nhăn thật sâu. Người nguy hiểm này rốt cuộc là ai chứ? Lại vì sao muốn dồn anh vào chỗ chết...

"Bốp - -" nước sông đánh vào đê phát ra một tiếng vang thật lớn, ngắt ngang suy nghĩ của anh, Huân chợt cảm thấy trong túi áo điện thoại lại vang lên.

Mở ra, là Khưu Thiểu Trạch.

"Huân, ông đang ở đâu? Hương Sơn sao?" Giọng anh nhẹ như gió thoảng.

Huân giật mình, kinh ngạc: vì sao dạo này ai cũng nhắc đến Hương Sơn. Trong đầu lóe ra một ý nghĩ, lập tức biết vì sao Khưu Thiểu Trạch gọi điện thoại tới.

Nhất định là bởi vì Hoan Hoan, cô đang ở Hương Sơn!





098 Hiểu lầm!

Tiếu Tử Mặc đến chậm khoảng nửa giờ, điều này làm cho Hoan Hoan cảm thấy anh thật không có thành ý, trong lòng có chút không thoải mái.

Cùng anh đi vào vườn anh đào, một cảm giác lạ len lỏi trong lòng.

Khó trách vì sao Tử Mặc lại chọn nơi đây, bởi vì anh biết cô sẽ mềm lòng, cô luôn luôn yêu hoa, nhất định sẽ không ở nơi xinh đẹp như vậy mà nói câu tuyệt tình.

Anh đào rất đẹp, cả một khoảng trời hồng nhạt, Hoan Hoan đột nhiên cảm thấy quá tiếc cảnh xuân tươi đẹp. Những cánh hoa mỏng manh này khi rơi xuống đất, sẽ bị chân người đạp lên không chút thương tiếc. Tuổi thanh xuân cũng như hoa vậy, cũng sẽ nháy mắt mà tiêu biến, sau đó già đi, thật là buồn thảm.

"Nói đi, rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi?" Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, cô hỏi.

Tiếu Tử Mặc cho dù quen thuộc, cũng đã từng má áp môi kề với cô. Nhưng trước cảnh Hoan Hoan đổ lệ cảm thương cũng xúc động không kém:

"Hoan Hoan, anh đáp ứng em, tháng tư hàng năm anh đều sẽ đưa em đến ngắm anh đào nở..”.

Thanh âm của anh ôn nhu khiến cho người ta muốn chảy nước mắt, thâm trầm nhìn Hoan Hoan. Nếu không phải người quen, nhất định sẽ cho rằng anh đang dùng thâm tình khẩn thiết nhìn cô, nhưng Hoan Hoan hiểu rất rõ ràng, anh không phải.

Anh dùng ánh mắt như thế nhìn một người, chứng tỏ đã mất đi tính nhẫn nại, có khi còn đang oán trách, thậm chí có thể là đang tức giận.

Anh không bao giờ nổi giận trước đám đông, chớ nói chi là sẽ phát hỏa. Duy nhất một lần bão nổi chính là ở bar bị Huân ép, mới lộ ra tâm địa. Nếu không Hoan Hoan còn không biết anh đối với mình thật ra là như thế nào.

Tiếu Tử Mặc chính là dạng người thâm nho. Từng yêu một người như vậy, kì thực quá bi ai cho Tề Hoan Hoan.

Hoan Hoan nghĩ nếu cứ giằng co như vậy, nhất định sẽ không gặt hái kết quả gì, vì thế cô hòa hoãn một chút:

"Tử Mặc, tôi tưởng rằng hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói?”. Ngụ ý, tôi không phải đến đây cùng anh ngắm hoa thưởng nguyệt, nếu quả thật có việc xin mời nói thẳng đi.

Tiếu Tử Mặc ánh mắt ngưng trệ một chút, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng cười cười.

Hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Kỳ thực, anh muốn xin em phối hợp với anh... Giấu diếm chuyện hai chúng ta chia tay”.

"Cái gì?" Hoan Hoan cả kinh, lập tức tức giận nói: “Anh không biết là làm như vậy đối với tôi, và cả đối với cha mẹ hai bên là quá bất nhẫn sao?"

Không biết ai đã nói câu này: nữ nhân nhất định phải đối xử tốt với bản thân mình, ngàn vạn lần không cần để cho bản thân thua thiệt, bản thân đau khổ.

Cô dựa vào cái gì mà phải thay anh giấu diếm chuyện hai người bọn họ chia tay? Anh không phải đã có Diêu Tinh Tinh? Theo lý thuyết, anh hẳn là sẽ sớm cưới Tinh Tinh, hưởng thụ cuộc sống vô tư hạnh phúc mới đúng. Vì sao...

"Hôm vừa rồi anh có nói chuyện điện thoại với ba mẹ, hai người còn hỏi em và anh sao rồi, hỏi chúng ta khi nào thì kết hôn. Bởi vì ba anh..”. Tiếu Tử Mặc mặt lộ vẻ khó xử, dừng một chút: “Ông bệnh tim lại tái phát, khả năng phải đi bệnh viện mổ. Anh muốn đợi cho xong chuyện này, mới nói thật cho ba biết”.

Lúc này, hai người đi qua con đường tràn đầy hoa anh đào, Tiếu Tử Mặc chỉ vào ghế đá hỏi cô muốn ngồi một chút không, Hoan Hoan gật đầu đồng ý. Anh vừa kéo cô ngồi xuống, vừa len lén quan sát nét mặt của cô, mừng rỡ phát hiện Hoan Hoan cũng không có lộ ra thần sắc không vui.

"Anh cũng biết làm như vậy đối em thật không công bằng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác... Em cũng biết ba anh thích em nhiều như thế nào... Ông còn nói thanh minh năm nay đưa em về chơi”.

Nghe vậy, Hoan Hoan mấp máy đôi môi, im lặng không nói gì.

Đúng rồi, quả nhiên là bởi vì quan hệ giữa hai bên. Nói thật, lời nói dối thiện ý bất kể là vì lý do gì, đều có thể tha thứ.

Cô mềm lòng hỏi: "Ba anh... Sao rồi? Rất nghiêm trọng sao?"

"Không tốt lắm, tiết thanh minh chúng ta cùng nhau về thăm ba một chút đi?”. Anh trầm giọng nói: “Đến lúc đó em liền biết ông bệnh tình như thế nào”.

Hoan Hoan nhẹ nhíu mày gật đầu, hàng năm vào dịp tiết thanh minh cô đều về đi tảo mộ ba, rồi sẵn tiện ghé qua thăm ba mẹ Tử Mặc.

Tiếu Tử Mặc vui sướng hẳn lên.

Bởi vì anh biết: Tề Hoan Hoan đã đồng ý giấu diếm chuyện hai người bọn họ chia tay, coi như kế hoạch bước đầu thành công, hiện tại cần anh lửa cháy đổ thêm dầu chính là...

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, hàng ngàn cánh hoa anh đào bay lất phất như mưa. Chẳng khác nào bồng lai tiên cảnh.

Tử Mặc lơ đễnh phủi vài cánh hoa vướng trên áo xuống, hỏi: “Hoan Hoan, chuyện lần trước anh nói em tra xét sao rồi?"

"Chuyện gì?" Hoan Hoan cũng đang chăm chú nhìn mưa hoa, không rõ anh hỏi chuyện gì.

"Về Trần Huân, anh nghe nói em và anh ta mới cùng nhau đi du lịch Seattle”. Tiếu Tử Mặc nghiêng mặt, yên lặng nhìn phản ứng của cô, đoán rằng lời anh nói sẽ khiến cho cô phản ứng mạnh.

Hoan Hoan sắc mặt quả nhiên thay đổi, tròn mắt nhìn Tử Mặc:

" Làm sao anh biết?"

Cô thật sự nghĩ không ra anh moi thông tin ấy từ đâu? Có lẽ nào lại là mẹ? Không có khả năng, cô không hề nói cho mẹ biết mình đi cùng ai. Vậy thì là ai? Trừ phi anh...

"Anh cho người điều tra tôi?" Cô nhíu mày hỏi.

Anh cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, không ngờ cô có trí tưởng tượng phong phú đến thế.

"Hoan Hoan, chúng ta biết nhau từ nhỏ, anh hiểu em như lòng bàn tay, đâu cần tìm người điều tra em?"

Hoan Hoan có chút không phục, nghĩ rằng: Tiếu Tử Mặc từ trước tới nay chỉ biết có bản thân, tự cho là hiểu rõ cô, trên thực tế anh chẳng hiểu gì về cô cả, so với Huân chỉ bằng một phần mười.

Tức giận hỏi: "Vậy sao anh biết?"

"Hoan Hoan, xem ra em không lưu tâm lời cảnh tỉnh của anh?”. Tiếu Tử Mặc thở ra một hơi: “Em bây giờ đang hẹn hò với anh ta?"

Hoan Hoan mặt ửng hồng lên, mặc dù không có phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.

Tiếu Tử Mặc liếc cô một cái, tiếp tục nói: "Vậy anh nói cho em hay, Trần Huân không phải người em có thể trêu chọc. Còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở sân bay không?"

Hoan Hoan không rõ anh vì sao đột nhiên lại nói đến việc này, vẻ nghi hoặc: “Nhớ... vậy thì thế nào?"

"Kỳ thực, anh cũng đúng là đi đón Tần tổng, bởi vì là chuyện công ty tuyệt đối cơ mật, nên anh không thể nói rõ từng chi tiết. Tóm lại, chuyện này toàn bộ khách sạn chỉ có vài lãnh đạo cao cấp được biết. Vậy tại sao một trợ lý quèn như Trần Huân lại biết? Hoan Hoan, người thông minh như em mà không thấy chuyện này thật kỳ quái sao?"

"..”. Hoan Hoan mông lung.

Tiếu Tử Mặc nhắc nhở, cô mới thấy không được bình thường, nhưng cô lập tức nghĩ tới một cái giải thích hợp lý, nói: "Tôi nghe nói anh có quen biết với một lãnh đạo cấp cao nào đó trong tập đoàn Liên Thành Thị, có thể vì vậy nên biết...”.

Tiếu Tử Mặc phất phất tay, cười lạnh một tiếng ngắt lời cô: "Chỉ sợ không đơn giản như vậy, ngay cả lãnh đạo cao cấp của Liên Thành Thị cũng chưa chắc đã biết chuyện này. Anh thấy thân phận của Trần Huân thật khả nghi”.

"Hoan Hoan, em có nghĩ tới hay không, nếu anh ta là gián điệp, hoặc là thân phận mờ ám, nói không chừng tên của anh ta cũng là giả, mà em thì dễ dãi đem bản thân mình phó thác cho anh ta, sẽ nhận hậu quả như thế nào?"

Quả thực cô đã từng điều tra Trần Huân, nhưng rất kỳ quái chính là tra không được bất cứ thông tin gì, thật giống như Trần Huân là một tờ giấy trắng.

Kết quả như thế, thật sự làm cho người ta rất nghi hoặc.

Tiếu Tử Mặc cứ thong thả nói từng câu, Hoan Hoan toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.

Đột nhiên nghe từ "gián điệp", Hoan Hoan sợ sệt một hồi lâu, ngây ra như phỗng nhìn Tử Mặc.

Anh đăm chiêu nhìn cô, cúi đầu: "Hoan Hoan, anh biết anh đã từng làm em bị tổn thương... Thật sự rất xin lỗi, anh biết cả đời cũng không thể bù lại sai lầm. Nhưng em không cần hoài nghi sự quan tâm của anh đối với em, bởi vì...anh luôn hy vọng em hạnh phúc”.

Tiếu Tử Mặc nói thật thành khẩn. Giống như kẻ biết lỗi đang sám hối, làm cô cảm động không thôi.

Nhưng bao trùm tâm trí cô lúc này là sự kinh hãi, bàng hoàng, không thể tin. Cô vốn là muốn đến Hương Sơn cùng anh bàn cách thông báo cho cha mẹ biết chuyện hai người chia tay, lại không nghĩ rằng anh sẽ mang đến cho mình một nỗi hoang mang lớn như vậy.

Hoan Hoan mặt trắng bệch, trong lòng cô thật bề bộn, rất nhiều nghi vấn tràn đầy đầu óc.

Thấy thế, Tiếu Tử Mặc đưa tay vỗ nhẹ tay cô, như là an ủi.

Hoan Hoan chậm chạp tự giễu: "Anh... Thật đúng là mang đến cho tôi một sự "kinh hãi" cực điểm”.

Nhưng, thực ra đó vẫn chưa phải là cực điểm. Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp Trần Huân ở vườn anh đào này!

Anh đang hầm hầm từ đàng xa đi tới, nhíu mày hung hăng nhìn chằm chằm cô và Tiếu Tử Mặc, tầm mắt dừng ở bàn tay Tử Mặc đang vỗ nhẹ tay Hoan Hoan.

Hoan Hoan giật mình nhận ra, mình và Tiếu Tử Mặc trong lúc đó gần như dính sát vào nhau, có vẻ rất thân mật.

Thật hiển nhiên, anh đã hiểu lầm!

Hoan Hoan vội vàng rút tay về, hoảng hốt xoay người nhìn về phía Huân.

099 Hiểu lầm ( 2 )

"Huân... Anh sao lại tới đây?" Hoan Hoan run rẩy, như người mất hồn.

Hiển nhiên, cô còn đắm chìm trong 2 chữ "gián điệp". Trong lòng suy đoán anh làm sao có thể đột nhiên tới nơi này?

Một là anh cảm kích, biết cô sẽ đến Hương Sơn nên thu xếp công việc đến đây với cô? Hai là, anh theo dõi cô... Lời nói của Tiếu Tử Mặc đã ảnh hưởng thật sâu đến Hoan Hoan.

Huân thong thả bước đến, dáng vẻ vững vàng lại thản nhiên tự đắc, dần dần đi tới gần Hoan Hoan. Sắc mặt u trầm, như báo săn nhìn con mồi, đe dọa nhìn cô. Nhưng, anh đi trong mưa hoa, lại nhìn có vẻ rất thanh nhàn.

Tiếu Tử Mặc nhìn thấy Huân, khiêu khích kề sát vào Hoan Hoan, nhẹ giọng nói nhỏ: "Hoan Hoan, em không thấy anh ta rất giống gián điệp sao?"

"..”. Hoan Hoan đứng chôn chân tại chỗ.

Huân nhận ra thái độ khác lạ của cô, đến gần bên người cô, giơ tay ôm eo, Hoan Hoan mất đà liền đổ vào lòng anh.

Lập tức, đã tách Hoan Hoan ra khỏi Tử Mặc.

"Hoan Hoan, sắc mặt em không tốt lắm. Có phải ai ác ý quấy rầy em không?" Huân ngụy trang bằng vẻ mặt tao nhã.

Anh tưởng rằng Hoan Hoan nhất định là quá muốn ngắm anh đào, cho nên mới phải lẻ loi một mình đi đến Hương Sơn. Anh thậm chí còn tràn đầy tự trách, buồn vì việc tư không thể đưa cô đi, nhất định đã khiến cô thất vọng, nên mới lập tức chạy tới, nói không chừng còn có thể mang đến cho cô một sự bất ngờ thú vị.

Thật không ngờ, cô dám lén lút hẹn tình nhân cũ!

Được rồi, anh thừa nhận, Liên Thành Huân vì Tề Hoan Hoan cái gì cũng có thể phá lệ, nhưng không có nghĩa là cô được phép không ngoan...

Trừng phạt là khẳng định không tránh khỏi.

Nhưng, muốn trừng phạt cô, cũng phải chờ về tới nhà. Ở trước mặt Tiếu Tử Mặc, cần phải biểu hiện keo sơn, ân ái.

Không đợi Hoan Hoan trả lời, Tiếu Tử Mặc mở miệng trước: "Trần tiên sinh, ta chỉ là cùng Hoan Hoan đi dạo một chút thôi, không cần thiết đối với ta như vậy chứ? Ta nghĩ, ngươi hẳn không phải là người đàn ông keo kiệt”.

Hoan Hoan biết Tiếu Tử Mặc cố ý chọc tức Huân, nhưng hậu quả như thế nào, chỉ có cô mới rõ.

Cô hết hồn quay sang nhìn Huân, trong mắt anh chính lộ ra một tia hung tợn.

Hoan Hoan kìm lòng không đặng che lồng ngực mình, bởi vì lo lắng sợ hãi, hơi thở trở nên đứt quãng.

Huân cúi xuống hỏi cô: "Em làm sao vậy? Không khỏe sao?"

Nếu cứ dây dưa ở đây, còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Câu hỏi của anh làm cho Hoan Hoan tìm được một cái cớ tốt, liền vội vàng gật đầu trả lời: "Vâng, hình như là dị ứng phấn hoa, em khó thở quá. Thôi, hôm nay sẽ không ngắm hoa, chúng ta đi về trước”.

Dứt lời, liền vội vàng lôi tay Huân rời khỏi. Huân híp híp mắt, không nói gì, ném ánh nhìn khinh rẻ qua Tiếu Tử Mặc, khinh thường cười khẽ, tùy ý Hoan Hoan nắm tay anh.

- - - - - - - -

Hai người im lặng lên taxi, Hoan Hoan quay qua nhìn Huân...

Run rẩy hỏi: "Huân, anh ah... Ah ah..”.

Chưa kịp nói hết câu, liền bị Huân hung hăng ghì chặt cái ót, hôn mạnh cô. Nụ hôn của anh thật bá đạo, dã man giống như cái kẻ cướp đoạt. Thô lỗ cắn cắn, giống như lốc xoáy …

Đây rõ ràng không phải một cái hôn.

Hoan Hoan cũng đang tức giận, bị anh bá đạo cắn cắn, cô liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm của anh.

Huân lại không quan tâm, giống như là muốn trả thù cô, dùng sức mạnh ghì chặt đến nỗi cô không thể động đậy.

Tài xế nhìn kính chiếu hậu, kinh ngạc không biết hai người phát sinh chyện gì.

Cuối cùng hai người thở dốc nhìn nhau đầy tức giận, không ai phục ai.

"Nói! Em làm sao có thể đi cùng anh ta?" Anh bừng bừng sát khí.

Cô lòng đầy căm phẫn, bắt chước ngữ khí của anh: "Nói! Anh rốt cuộc là ai?"

Huân kinh ngạc biến sắc, chợt hiểu Tiếu Tử Mặc nhất định đã nói gì đó với cô.

Anh nhướn mày, hỏi lại: "Là anh ta nói? Nói cái gì?"

Anh muốn biết cô nghĩ gì về anh, cho dù bị nói xấu cũng được, bị nói thân phận khả nghi cũng tốt, đều không sao cả. Anh chỉ muốn biết cô nghĩ gì..

"Anh ta... Anh ta nói anh là... Là gián điệp..”. Hoan Hoan cắn cắn môi trả lời, thanh âm yếu ớt.

"Vậy em cảm thấy thế nào?" Anh đưa mặt tới gần cô, trầm thấp hỏi.

Nghe hai từ gián điệp, anh biết Tiếu Tử Mặc nhất định có hoài nghi thân phận của anh, xem ra thật sự có điều tra anh, chỉ có điều chưa tìm ra đưuọc điều gì.

Hoan Hoan mấp máy môi, trong mắt hơi thoáng sợ hãi, ngước mắt nhìn về phía anh: "Em không tin. Kẻ lừa em trong suốt bảy năm, lời anh ta nói, làm sao có thể tin tưởng?"

Nghe thế, Huân hơi chút đau lòng.

Hoan Hoan nói lại cho anh nghe những điều ấy, chứng tỏ đáy lòng cô càng muốn tin tưởng anh. Vì sự tin tưởng ấy, anh cảm thấy cao hứng vui mừng; nhưng cũng vì nó, anh cảm thấy lòng mang áy náy.

Đến lúc cô phát hiện anh là Liên Thành Huân, cô sẽ như thế nào...

Không dám nghĩ, không muốn tưởng tượng.

Anh sợ mất cô, sợ cảm giác bị người yêu quay lưng...

Anh đè nén không được cảm xúc của bản thân mình, lại ôm thật chặt cô mà hôn.

Xe đột ngột dùng lại: "Ngại quá, hì hì hì... Đã đến nơi!”.

Hoan Hoan đỏ mặt gỡ tay anh ra, anh cười ôm chặt cô: "may mà anh nhắc nhở chúng ta, bằng không ta thật muốn chu du một vòng”.

"... Anh nói bậy bạ gì đó!" Hoan Hoan đấm nhẹ ngực của anh.

Cô mở cửa chạy nhanh vào khu nhà.

Huân đuổi nhanh theo chân cô vào thang máy. Hoan Hoan dựa vào vách, Huân dán sát vào cô, hai người rủ rỉ nói chuyện. Ngón tay anh di chuyển theo đường viền khuôn mặt cô.

Anh phát hiện cô hôm nay trang điểm không giống ngày thường, không khỏi nghĩ rằng vì hẹn hò với Tiếu Tử Mặc nên mới trang điểm như vậy.

Vì thế, nhịn không được ghen tị nói: "Về sau, không cho phép trang điểm đi gặp người đàn ông nào khác ngoài anh!"

Hoan Hoan im re.

Bị anh nhẹ nhàng trêu chọc, nhìn chăm chú, Hoan Hoan hai má đỏ ửng, đầu càng cúi thấp, thò tay nắm chặt tay anh.

Bất ngờ anh kéo tay cô vòng qua sau lưng, còn mình cũng vòng ra sau ôm lưng cô, hôn cô.

Lấy vách làm điểm tựa, Huân di chuyển một tay về phía ngực cô. Bàn tay to xoa nắn liên hồi, toàn thân khô nóng. Cô chỉ có thể gắt gao bấu víu sau lưng anh, muốn cùng anh ôm chặt hơn nữa.

Cô thích người đàn ông này, thích anh ôm hôn, thích bàn tay anh kiên cố phía sau lưng…

Anh luôn luôn có ma lực làm cô cuông loạn.

Hoan Hoan vuốt ve lưng anh như một kiểu mời mọc, lại như dụ hoặc, mắt càng lúc càng dắm đuối. Huân cảm giác mình đã mất kiểm soát, toàn thân căng cứng khó chịu, trong người như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Tiếng thở dốc của cô càng giục lửa tình trong anh bùng nổ. Chẳng biết lúc nào, Hoan Hoan đã bị Huân bế thốc lên, cô ôm cổ anh thật chặt.

Thang máy vang lên một tiếng “đinh” rồi bật mở, đám đông đang chờ trước cửa được một phen lác mắt.

Hoan Hoan vội vàng buông hai chân xuống, nhưng bị Huân ôm thật chặt không cho cô rời ra. Anh không hề có ý che đậy.

Cuối cùng đã tới cửa nhà, Huân dùng một tay ôm cô, một tay mở cửa.

Hoan Hoan im re cắn môi, đỏ mặt, mặc cho anh ôm mình vào phòng tối om.





100 Em là mối tình đầu của anh, em tin không? (1)

Thứ hai, khởi động một tuần bận rộn.

Lời nói đầy ác ý của Tiếu Tử Mặc chống không lại lực hấp dẫn của Huân đối với Hoan Hoan. Hai từ “gián điệp" sớm bị cô ném ra sau đầu.

Sau khi kết thúc hội nghị, Khưu Thiểu Trạch hỏi Hoan Hoan cuối tuần này có thể thu xếp đến nhà anh hay không, Khâu mẫu mời cô đến thăm nhà, nhân tiện chỉ thêm cho bà cách chăm sóc hoa lài.

Hoan Hoan cười mỉm, trong lòng biết Khưu Thiểu Trạch mời cô đến thăm nhà anh là giả, chỉ cho Khâu mẫu làm vườn là thực, nên không chút suy nghĩ gật đầu đáp ứng.

Trở lại văn phòng, Hiểu Hiểu liền chạy lại la ầm lên: "Hoan Hoan tỷ, chị biết chưa? Ngày hôm qua có mấy người cảnh sát đến đây, điều tra một vụ ăn cắp”.

Hoan Hoan nhàn nhạt "ừ" một tiếng. Cô là quản lí, người bị mất chiếc đồng hồ sang trọng là khách do cô quản lý, cô làm sao có thể không biết.

Chẳng qua Hoan Hoan luôn luôn không thích nhốn nháo. Lông mày hơi hơi nhướn lên, rồi bắt đầu chuyên chú đọc báo.

"Hoan Hoan tỷ, chị kể cho em biết một chút đi, kết quả điều tra ra không, là ai trộm? Có phải nhân viên trong khách sạn không?" Thẩm Hiểu Hiểu tò mò, nhìn thấy Hoan Hoan lãnh đạm lòng lại càng như lửa đốt.

Hoan Hoan nhìn cô, cau mày: "Đừng đoán mò, cái gì nhân viên khách sạn? Cảnh sát cũng không phải ngu ngốc, khách sạn mỗi góc đều có camera, họ chỉ cần vào phòng lưu trữ kiểm tra là ra ngay chứ khó gì. Tuy rằng không thể nhìn thấy trong phòng, nhưng ai đi vào gian phòng ấy, toàn bộ đếu lưu ở trong video, nhìn là biết ngay!"

"A? Đúng rồi, thì ra có phương pháp này. Chẳng qua loại video này không công bố rộng rãi ra ngoài, nên chúng ta đều không được biết”. Thẩm Hiểu Hiểu có chút tiếc nuối, đột nhiên cô cười cười: “Ai da, chỉ tiếc trong phòng không thể trang bị camera, bằng không cũng thật đủ kích thích ha. Hì hì..”.

Hoan Hoan nhíu mày, mắng: “Cô gái nhỏ này, suốt ngày nghĩ cái gì đâu? Chuyện như vậy là tuyệt đối sẽ không..”.

Đột nhiên, cô ngây ngẩn cả người.

Cô bỗng nhớ tới, mình và Huân… đêm ấy, cũng chính là ở Liên Thành Thị này. Nếu chuyện ấy bị đồng sự nhìn thấy, thật là mất mặt, không chừng còn bị đánh giá này nọ.

Đúng rồi, vài người cứ thấy cô và Huân lại cười trộm, có phải vì họ biết chuyện này không???

Trời ơi! Càng nghĩ càng thấy sợ, thật là khủng hoảng!

Sau khi tan tầm, cô nán ở lại chậm hơn một giờ, rón ra rón rén đi đến phòng lưu trữ.

Phòng rất rộng, nhất định bảo vệ rất nghiêm ngặt, Hoan Hoan thử rón rén đi lại phía cửa. Nghẹn thở, cửa khép hờ, hình như nhân viên vẫn chưa về. Cô ló đầu vào trong thăm dò…

Kỳ quái: bên trong không ai!

Quả thật là trời ban cơ hội tốt! Cô nhanh chóng lách vào bên trong. Nhưng, giữa một đống máy móc, thao tác thế nào đây? Còn có thật nhiều băng đĩa, biết tìm cái nào?

Đúng rồi, xem ngày, hôm đó là sinh nhật cô! Ngày hai mươi tháng hai!

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô cũng lập tức đảo quanh tìm kiếm! Luống cuống rút đĩa ra và cho nhanh vào máy, ấn phím "Bắt đầu" .

Huân xuất hiện! Đúng vậy, anh đang ôm cô vào phòng. Nhưng Hoan Hoan kinh ngạc phát hiện, anh rất nhanh liền đi ra ngoài, rồi có một cô nhân viên vào thay áo cho cô. Anh cũng không quay lại, mà rạng sáng ngày hôm sau mới đi vào.

Hoan Hoan nhìn thời gian lúc ấy, sáu giờ mười ba phút, ước chừng chính là thời điểm cô tỉnh lại. Cô nhìn nhìn, chưa được vài phút, Huân lại cầm di động đi ra ngoài.

Đúng vậy, đó chính là lúc cô tỉnh lại, cũng bởi vì nghe được âm thanh điện thoại, cô mới giật mình tỉnh giấc.

Vậy rõ ràng, Huân không ngủ cùng cô...

Nhưng lại nghĩ không thông, vì sao anh không phủ nhận? Lại còn nói cô đã này nọ... Tất cả những điều này thật sự rất kì quái.

Lúc này, bên ngoài vẳng đến tiếng người nói chuyện. Hoan Hoan mau rút băng ra, tắt máy, lại dè dặt cẩn trọng rời khỏi phòng.

Hoan Hoan quá mức chuyên chú vào việc điều tra chân tướng sự việc, không có chút nào nghĩ đến toàn bộ qúa trình điều tra quá mức thuận lợi, cũng không có chút nào hoài nghi tới khả năng chuyện này là người nào đó muốn cố ý cho cô biết.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đêm tháng tư, lạnh giá...

Cho dù không cần bật đèn, đầy phòng cũng tràn ngập không khí lo lắng.

Huân ôm chặt Hoan Hoan, tà tà nằm ở trên giường, hai người đều không nói lời nào.

Anh biết cô chưa ngủ, cũng nhận thấy tâm trạng khác thường của cô, cũng biết cô vì sao lại như thế, nhưng Hoan Hoan đang giả bộ hết sức bình thản, rầu rĩ không vui nhưng không nói nguyên nhân.

Anh khẽ nhếch môi đầy hưng phấn. Cô càng buồn bã, càng khiến anh muốn đùa dai.

Bàn tay anh nhẹ trượt từ eo lên ngực cô, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa vỗ về chơi đùa.

Hoan Hoan tâm tình không tốt, đẩy tay anh ra, nhưng anh nào dễ buông tha như thế!

"Em yêu, ai chọc em tức giận..”. Thanh âm mê hoặc từ sau tai cô truyền đến…

Hoan Hoan nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ về cái video kia:

"Tại sao muốn gạt ta, nói hai chúng ta có tình một đêm?" Cô tức giận chất vấn.

Cô nghiêng đầu trừng anh, nhưng màn đêm đã ngăn tầm nhìn của cô.

Anh vẫn chậm rãi xoa nắn: "Em biết sao?"

Ngón trỏ cùng ngón giữa khẽ mở ra, hơi dùng lực kẹp…

Hoan Hoan cả người tê rần, bị anh kẹp đến tê dại khó chịu.

"Anh!" Cô cực kỳ tức giận, hung tợn thọi hông anh: “Nói hay lắm, đã thỏa thuận không cho phép đánh lén!"

"Đây không gọi là đánh lén, anh rất quang minh..”. Huân cợt nhả tiếp tục đùa cô, xoay người đè cô xuống dưới…

Hoan Hoan có vẻ như không nhận thấy sự nguy hiểm trong tư thế ấy, lòng đầy căm phẫn mắng anh: "Loại sự tình này anh sao có thể nói lung tung? Rõ ràng cái gì cũng đều không có, anh, anh còn nói... A!"

Hoan Hoan im bặt.

Bởi vì anh cực nóng bỏng rắn chắc cọ sát người cô. Tuy rằng còn cách một lớp vải mỏng manh, nhưng Hoan Hoan vẫn giật mình đánh thót!
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 13.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-94.html#p200790

Quay về Thơ, truyện ngắn