Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 18:47:36 - 06/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

#96 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 07/04/2013 02:21 » @200791

101 Em là mối tình đầu của anh, em tin không? ( 2 )

"Anh không có nói lung tung nha, đích xác là bị em ăn sạch sẽ rồi”. Huân cười hí hí…

May mà màn đêm đã che dùm cô khuôn mặt đỏ như táo chín.

Không phải xấu hổ, mà là tức.

"Họ Trần ! Anh xuống ngay cho ta!" Cô thở hồng hộc đấm ngực anh.

Huân lộ ra nét tinh quái. Nói thực ra, anh nào phải họ Trần?

"Hoan Hoan, em cùng anh là ván đã đóng thuyền, còn để ý chuyện phát sinh ngày đó làm gì?”.

Dứt lời, ôm cánh tay của cô chẳng những không buông ra, mà còn khép chặt hơn.

Hoan Hoan bị ngộp thở, lớn tiếng ho khan: “Khụ khụ khụ... Anh... Anh buông ta ra... Khụ khụ..”.

Tay anh nới lỏng một chút, khiến cô có thể dễ thở hơn, nhưng đồng thời cũng ép sát bụng xuống bụng cô. Làm Hoan Hoan thét lên:

"Trần Huân! Anh... Hỗn hào!"

Huân hơi hơi nhướng mày, để sát vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói: "Hoan Hoan, nếu anh nói em là mối tình đầu của anh, em tin không?"

"..”. Im lặng.

Hoan Hoan bối rối, đột nhiên nhớ Hiểu Hiểu đã từng nói: Huân hồi đại học đã thầm mến một nữ sinh, người ấy rất có khả năng chính là cô.

Lòng như mặt hồ bị ném đá vậy.

Nhưng cô không nghĩ sẽ xuống nước: "... Ta không tin. Mà dù có là thật, anh cũng không nên nói dối ta chuyện đó! Chưa kể..”.

Cô muốn nói: Chưa kể anh còn đòi ta chu cấp nhiều tiền như vậy, thực hối hận quá đi!

Nhưng cô không dám nói ra, bởi vì cô sợ đề cập đến chuyện tiền, anh sẽ nổi giận. Cho nên cô chỉ biết im lặng.

Vì sao tối nay lại đáp ứng cho anh ngủ cùng giường cơ chứ?

Mới đầu cô chỉ muốn tìm cơ hội hỏi rõ một chút, rốt cuộc phóng lao phải theo lao…

"Anh thừa nhận, thừa nhận không nên để em hiểu lầm như thế”. Trong bóng tối, Huân vừa hôn gáy cô, vừa thì thầm.

"Nhưng ngay từ đầu chính là em hiểu lầm, chẳng phải anh có ý định lừa em..”. anh di chuyển lưỡi tìm môi cô, quấn quít giao hòa...

Anh tiếp tục khàn khàn mềm giọng: “Hoan Hoan, anh thích em đã lâu rồi, em không phát hiện ra sao? Bởi vì anh muốn gần em, muốn thân mật với em, không thể cứ như vậy bỏ qua nhau. Vì thế anh mới không nói ra chân tướng..”.

Khuôn mặt tuấn tú dán sát mặt cô, ngậm chặt môi dưới của cô, nhẹ nhàng mút. Hoan Hoan dần dần mê hoặc tâm trí.

"Anh nói... là thật?" Cô khe khẽ hỏi, thân thể khẽ rung lên.

"Đương nhiên là thật” anh tiếp tục hôn, trong đêm tối sờ soạng bắt lấy cổ tay cô, tay kia lần mò công tắc đèn.

Ngọn đèn cũng không sáng lắm, chỉ đủ thấy khuôn mặt thẹn thùng đầy quyến rũ của Hoan Hoan. Huân vùi đầu hôn lên môi cô.

Đợi cho đến khi cô mê muội tâm thần, Huân mới buông ra.

"Nếu không phải sự thật, em nghĩ rằng anh làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì?" Anh ôm hai má cô, bình tĩnh chăm chú nhìn sâu vào mắt cô: “Anh nói rồi, anh thích em là thật, em nhất định phải tin tưởng anh. Được không?"

Anh chưa bao giờ có thái độ rất nghiêm túc như vậy, làm Hoan Hoan nghẹn ngào gật gật đầu.

Thì ra những lời của Hiểu Hiểu đều là thật, từ trước tới giờ anh chỉ yêu có một mình cô... Nói không cảm động đó là giả, Hoan Hoan chỉ biết bây giờ mình thật hạnh phúc.

Người mình yêu, cũng thật yêu mình sâu sắc, còn gì hạnh phúc bằng?...

Ánh mắt của cô mê muội, Huân cười sung sướng. Cúi đầu hôn vai thơm, nách, ngực…

Từng trận tê dại như có dòng điện chạy qua, Hoan Hoan nhịn không được run rẩy, không tự chủ phát ra một tiếng “ưm” thật kích thích.

Anh nhẹ nâng mông cô, khẽ thăm dò. Hoan Hoan nuốt một chút nước miếng, có vẻ cô vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận anh.

Huân mơn trớn quanh người cô, thì thầm: "Hoan Hoan, em đừng sợ, anh sẽ thật chậm rãi..”.

Vì thế anh kiên nhẫn mân mê, đợi đến khi cô đã chuẩn bị kỹ càng, anh mới no đủ xâm nhập.

"Ưm..”. Cảm giác khoan khoái tràn đầy từng dây thần kinh Hoan Hoan.

Anh tiến tới, cô đón nhận, cuồng nhiệt không dứt. Hai thân thể quấn quít hòa vào những lời rên rỉ. Huân ôm cô thẳng tiến lên đỉnh.

Sau khi kết thúc, Huân hình như không cảm thấy mỏi mệt, anh vỗ vỗ Hoan Hoan đang thiêm thiếp ngủ: “Bé ngoan, chúng ta đi tắm một chút rồi ngủ tiếp”.

"Không cần... Em mệt mỏi quá..”. Hoan Hoan lười nhác vùi sâu vào chăn. Nhớ đến sáng mai có vị đổng sự tới thị sát, cô cần nghỉ ngơi sớm một chút, không thì mai khó lòng dậy nổi...

Huân buồn cười nhìn cô, cô hệt như một đứa bé, bình thường trong khách sạn la lối om sòm, kỳ thực cực kỳ đáng yêu.

"Vậy được rồi, em cứ ngủ, anh giúp em tắm là được”.

Nói xong, bất kể cô phản kháng, anh xốc cô lên vai đi vào nhà tắm.

"Này, như vậy... Thật, rất thẹn thùng ah!"

Hai người đều trần truồng, cô không biết đem mắt để chỗ nào, tay để chỗ nào, len lén muốn nhắm cơ hội trộm chuồn đi.

Anh đang dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn cô cười, Hoan Hoan nhanh chóng đưa tay che ngực, rồi lại đưa tay che xuống dưới. Mặt đỏ như cà chua chín, không biết dùng tư thế gì là tốt nhất.

Muốn tắm, cũng phải tách ra tắm, tắm chung như vậy chưa từng trải qua, rất thẹn thùng ... .





102 Em là mối tình đầu của anh, em tin không? ( 3 )

Thừa dịp anh điều chỉnh nhiệt độ nước, cô liền muốn chuồn êm, nhưng bị Huân chặn ngang, đẩy nhanh đến bồn tắm.

Anh tà tà trêu chọc cô: "Người thúi như vậy, bẩn như vậy, còn có dính nhớp nháp như vậy, mà em không cần tắm? Thật không nghĩ tới vợ tương lai của anh lại không thích sạch sẽ..”.

"Anh!" Hoan Hoan quả thực muốn cào anh, có đôi khi thật đúng là đáng đánh đòn.

Anh không thèm để ý, đưa vòi hoa sen phun lên đầu cô, nước liền chảy từ mái tóc xuống chân cô.

Nước vừa vặn ấm, Huân kỳ cọ cho cô từ trên xuống dưới. Nhưng thân mật quá như vậy, lại khiến Hoan Hoan mắc cỡ không sao tả xiết.

Hơn nữa, anh quay qua quay về, cô lại vô tình phát hiện Huân đã sẵn sàng một lần nữa.

Hùng dũng hiên ngang, vận sức chờ phát động.

Cô vô cùng sợ hãi ngẩng đầu, thấy Huân si mê nhìn cô, lập tức ý thức được anh muốn làm gì.

Chẳng lẽ, anh... Anh... Lại muốn …? Không, không phải vừa mới làm sao? Trời ạ!

"A - -" cô hét lên một tiếng, mau chóng chạy ra ngoài.

Lúc này không chạy còn đợi khi nào!

Nhưng tốc độ của cô đâu sánh kịp Huân, anh chỉ vươn tay một cái đã ôm gọn cô vào lòng, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Huân đẩy cô áp sát ngực vào tường.

"Anh, anh, anh buông tay em ra, ah! Em, em phải nghiêm cẩn tắm rửa!" Cô kiếm cớ.

Trong óc suy nghĩ miên man: anh không biết mệt sao? Nhưng cô thì đã rất mệt mỏi, ngày mai còn phải đi làm, thêm một lần nữa cô sẽ chịu không nổi ...

"Nghiêm cẩn tắm rửa?" Anh cười khẽ, có cách nói chuyện vậy sao?

Được rồi, anh liền nghiêm cẩn 1 chút.

Một giây sau, cô phát giác cả người anh đã hoàn toàn gần sát thân thể cô. Nước từ trên đỉnh đầu chậm rãi chảy xuống, trong phòng tắm tràn ngập nước, hai người cũng bắt đầu thở gấp…

"Không! Không được! Huân, em sẽ chịu không nổi ..”. Thanh âm chứa đầy vẻ van vỉ yếu đuối.

Anh lại khẽ cười nói: "Yên tâm, không chịu được chỉ có khả năng là anh, không phải em. Hồi phổ thông không chăm chú nghe thầy sinh học giảng bài sao?"

"Cái gì?" Hoan Hoan ngạc nhiên, không rõ tại sao đột nhiên nhắc đến môn sinh học?

Anh cọ xát kích thích, Hoan Hoan e ngại cúi đầu.

Anh tiếp tục trêu chọc: "Thầy không nói cho em biết, nữ nhân một buổi tối có thể đạt cực khoái bao nhiêu lần sao?"

"..”. Hoan Hoan đỏ mặt mắng anh: "Trần Huân! Tên vô lại ah..”.

Ai ngờ, cô vừa nghiêng đầu lại liền bị anh khóa môi, hai tay luồn dưới nách xoa bóp cặp tuyết lê no đủ.

Tư thế như vậy thật sự quá nguy hiểm, Hoan Hoan hầu như bất động, một cử động nhỏ cũng không dám, tùy ý anh hôn đến đầu óc choáng váng.

"Hoan Hoan, thân thể của em lại có phản ứng nha”.

Dứt lời, anh từ phía sau kiên quyết tiến vào trong cơ thể cô.

Tư thế ấy làm cho anh có vẻ tiến sâu hơn bình thường. Cô nhịn không được đưa tay ngăn cản anh, tuy rằng anh rất cẩn thận lại thong thả.

"Đợi... Chờ một chút..”. Cô sợ hãi hô.

"Sao vậy cưng? Không thoải mái?" Anh nhíu mày hỏi.

"Em... Em sợ..”. Em sợ bị lủng ruột! Trong lòng cô ai oán nghĩ, nhưng ấp úng không dám nói ra.

"Ngoan, lập tức tốt ngay thôi, anh sẽ từ từ”. Anh thì thào.

Anh vừa nói vừa lắc lư thân mình.

Mới đầu, rất dè dặt cẩn trọng, chậm rãi từ từ...

Nhưng anh quả thật đã không còn kềm chế được nữa, đặc biệt là được ngắm ba vòng rất chuẩn của cô từ phía sau.

Động tác càng ngày càng nhanh, quyết liệt dứt khoát.

"Ah..”. Hoan Hoan còn muốn cầu xin, nhưng rất nhanh lại chuyển thành rên rỉ, nhịp nhàng cùng anh…

Nước, từ trên chảy xuống dưới ấm áp.

Hơi nước đọng trên cửa kiếng mờ mờ ảo ảo, thấp thoáng hai thân hình đang nhấp nhô…

Anh kích tình, cô vui thích.

Anh phấn khởi, cô run rẩy.

Anh phóng túng, cô say mê.

Khi anh mãnh liệt mạnh mẽ tấn công, cô thần trí tan rã, chỉ có thể cùng anh sa vào bể dục trầm luân...

Rốt cục, cả hai đã ở trên đỉnh núi, Hoan Hoan xụi lơ dựa vào lòng Huân.

Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng khẽ bảo: Hoan Hoan, anh dùng phương thức này để nói cho em biết, anh yêu em!

Không cần hoài nghi tấm lòng chân thật của anh, cho dù có một ngày em phát hiện tất cả chân tướng, cũng không cần chất vấn tình yêu của anh đối với em, anh không muốn mất em.

Nếu em vẫn không thể tha thứ, thì cũng có những giây phút này để em nhớ đến anh. Anh không muốn bị em quên, càng không muốn bị em ruồng bỏ!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Hôm sau, trong tập đoàn Liên Thành thị xuất hiện một lãnh đạo cao cấp, nghe đồn ông là một nhân vật hết sức quan trọng trong Hội đồng quản trị.

Lúc đầu, Hoan Hoan tưởng đó là vị đại diện cho cổ đông, về sau cô mới biết người này là chú của tổng tài đương nhiệm Liên Thành Huân - Liên Thành Triển Bằng!

103 Liên Thành Triển Bằng!

Lúc ấy, cô đang gọi điện thoại cho Lôi Lôi.

Cả đêm phóng túng dẫn phát hậu quả: cả ngày hôm nay cô như đi trên mây.

Hoan Hoan nhớ Huân nói đã thích cô từ rất lâu rồi, hẳn là từ hồi đại học, nhưng cô lại không có chút ấn tượng nào về anh là sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô liền gọi điện thoại cho Lôi Lôi, nhờ tìm hiểu giúp.

"Trần Huân?" Lôi Lôi cố gắng lục lọi trí nhớ: “Hình như chưa hề nghe qua... Cùng khoa quản lý khách sạn sao?"

"Không biết, hình như là vậy..”.

"Không biết? Hoan Hoan, một trường đại học lớn như vậy, dựa vào một cái tên làm sao mà lần ra?"

"Ừm... Mình chỉ biết là anh học sau chúng ta hai khóa..”. Hoan Hoan yếu ớt trả lời.

"Làm ơn đi mà! Một chút tin tức như vậy, mình làm sao dò tìm hộ bạn được đây?" Lôi Lôi bất ngờ reo lên: “A! chờ chút! Bạn nói học sau chúng ta hai khóa đúng không? Mình nhớ ..”.

Hoan Hoan ngừng thở, chẳng lẽ Lôi Lôi biết chút gì? Có vẻ như có manh mối...

"Nếu như là học sau chúng ta hai khóa, có một nhân vật nổi tiếng như cồn, hơn nữa tên của anh ta cũng có chút giống!"

"Là ai?" Hoan Hoan tò mò hỏi, muốn nhanh biết đáp án.

"Liên Thành Huân! Chính là tổng tài bên tập đoàn của bạn đó!"

Lời Lôi Lôi như sấm sét giữa trời quang, chấn động Hoan Hoan: "Thật sao? Bạn nói Liên Thành Huân tổng tài? Anh tốt nghiệp trường chúng ta sao?"

Trời ơi! Sao cô không hề hay biết?

"Không có tốt nghiệp, anh giống như chỉ học đại khái nửa năm, về sau liền ra nước ngoài du học... Để mình nhớ xem, là Canada hay là Mỹ gì đó"

Vừa nhắc tới Liên Thành Huân, Lôi Lôi liền tuôn ra một tràng không ngừng.

Hoan Hoan lúc này mới biết, ở đại học, Liên Thành Huân vừa vào trường liền được phong là đệ nhất phong vân.

Nghe nói anh có chỉ số IQ rất cao, thành tích học tập tốt, được nhận học bổng. Ngoài ra anh còn rất đẹp trai! Quả thực chính là bạch mã vương tử trong lòng các nữ sinh!

Nghe Lôi Lôi mô tả mà tưởng anh là thần mặt trời Apollo, hào quang chói mắt, cô buột miệng: "Nổi danh như vậy sao? Mình chẳng biết gì cả!"

"Thế mới có chuyện để nói! Cậu bị đui!" Lôi Lôi mắng cô: “Khi đó trong cảm nhận của cậu, mặt trời chính là Tiếu Tử Mặc, nam sinh khác chỉ là cỏ rác, cậu làm sao có thể biết!"

"..”. Hoan Hoan bị mắng xối xả, lại chỉ có thể á khẩu không trả lời được.

Cô biết Lôi Lôi nói đúng, tự mình cũng cảm thấy mình thật sự là mắt chó đui mù, năm đó lại tôn thờ Tiếu Tử Mặc.

"Đúng rồi, mình có ảnh chụp của Liên Thành Huân đấy! Là Tiểu Nha trước kia chụp trộm. Cũng không biết còn tìm được hay không, để mình tìm xem, nếu có sẽ gửi vào điện thoại cho cậu!”.

"Tốt, nói thật mình còn chưa được gặp mặt Liên Thành Huân tổng tài”. Hoan Hoan đáp lại bạn.

Đẹp trai, tuy rằng không quen biết, nhưng ngắm nghía giải trí cũng vui mắt.

"Hoan Hoan tỷ, chị ở đây nói chuyện về Liên Thành Huân tổng tài của chúng ta sao?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Hoan Hoan nhìn ra thấy Hiểu Hiểu mặc một cái váy phồng ngắn tiến vào, lộ ra đôi chân thon dài, rất gợi cảm đẹp mắt. Cô đang tươi cười, khoe chiếc răng khểnh đến là duyên.

Hoan Hoan cùng Lôi Lôi hàn huyên thêm vài câu, liền cúp điện thoại.

Quay mặt lại trêu chọc Hiểu Hiểu: "Cô gái nhỏ, em ăn diện như vậy nhằm kua anh nào đây?"

"Ha ha, Hoan Hoan tỷ, chị không biết sao? Hôm nay cổ đông lớn nhất tập đoàn Liên Thành Triển Bằng sẽ đến đây thị sát, dù sao chúng ta cũng không thể ăn mặc lôi thôi được, đúng không chị?"

"Liên Thành Triển Bằng?" Cùng họ với Liên Thành Huân tổng tài?

Đúng rồi, cô nghĩ, làm một quản lý, bản thân cũng cần nắm được chút ít lịch sử phát triển của tập đoàn mới phải.

Qua tìm hiểu, cô được biết ông ta chính là cựu tổng tài, cũng chính là chú ruột của tổng tài Liên Thành Huân!

Nghe đồn ông là người nghiêm nghị, không ưa nói đùa, thủ đoạn lợi hại. Ở tập đoàn cũng được coi là một người đầy uy quyền, có thể hô mưa gọi gió!

Ông tàn khốc thế nào, thủ đoạn ra sao, cô đều không rõ. Nhưng cứ nhìn vào sự khẩn trương của mọi người khi biết tin ông sẽ đến cũng đủ thấy: Ông không phải là nhân vật tầm thường!

Nghe nói, hai năm trước ông đột nhiên tuyên bố thoái vị, lý do không ai biết. Thế mà lần này ông lại yêu cầu thị sát Liên Thành Thị, quả thật làm cho người ta không thể hiểu nổi...

Như vậy nhất định sẽ có phong ba, đó là điều không khó đoán.

Cũng may cô sớm có chuẩn bị, quần áo trang điểm cô không lo lắng, duy nhất lo lắng là: nhóm khách hàng VIP do cô quản lý đừng xảy ra bất kỳ sự cố gì.

Nghĩ đến đây, cô liền nhắc nhở Hiểu Hiểu, nhất định làm việc phải càng thêm cẩn thận so với ngày thường.

Cũng thật kỳ quái, Trần Huân hôm nay lại xin nghỉ phép. Hoan Hoan thấy gần đây anh xin nghỉ phép hơi nhiều, tiếp tục như vậy sẽ không tốt lắm...

Vừa lúc ấy, điện thoại nội bộ liền vang lên, là văn phòng Khưu Thiểu Trạch gọi.

"A lô, Tề Hoan Hoan nghe đây!”.

"Quản lý Tề, Khưu tổng triệu tập mọi người họp, ngay lập tức!"

"Được! Ta đã biết!" .

Hoan Hoan đến phòng họp thấy mọi người đang rục rịch kéo ghế ngồi.

Không khí phòng họp khá ngộp thở, vài vị quản lý đều ngồi nghiêm chỉnh, không dám hó hé gì.

Hoan Hoan hồ nghi nhìn về phía gần khán đài. Một vị lão giả tóc hoa râm, nắm trong tay một cây gậy, đang dựa thẳng lưng vào ghế.

Hoan Hoan chớp chớp mắt, liếc mắt ra hiệu cho quản lí Jessyca đang ngồi phía đối diện.

Jessyca vẻ mặt thống khổ, lấy tay lau cổ, nhấp nhanh môi ý bảo cô trật tự!

Hoan Hoan lập tức câm như hến ngồi xuống, bắt chước vẻ nghiêm nghị của mọi người, cúi gằm đầu nhìn chằm chằm mặt bàn.

Một giọng nam vang lên phá vỡ không khí căng thẳng. Nghe qua cũng biết, đó chính là Khưu Thiểu Trạch.



104 Trần Huân đã xảy ra chuyện! (1)

"Chào tất cả mọi người. Hội nghị hôm nay, chúng ta rất vinh hạnh mời được Liên Thành Triển Bằng đổng sự, cổ đông lớn nhất tập đoàn, mọi người vỗ tay hoan nghênh”. Dứt lời, anh đưa hai tay lên vỗ.

Hoan Hoan tập trung nhìn vẻ mặt anh. Rất nghiêm túc, nhưng cô cảm thấy Khưu Thiểu Trạch còn ẩn chút lạnh lùng.

Nhưng rất nhanh, dòng suy nghĩ ấy của cô đã bị tràng pháo tay của đồng nghiệp làm cho đứt đoạn.

Lúc này Liên Thành Triển Bằng đứng dậy, Hoan Hoan có thể nhìn thấy rõ mặt ông, người uy quyền trong những lời đồn thổi.

Ông rất cường tráng, mặc dù đã trên năm mươi nhưng tướng mạo uy nghi. Nhất là cặp mắt rất tinh anh. Bộ ngực rộng, dáng người thẳng tắp. Dù mái đầu đã hoa râm, nhưng toàn thân toát ra sinh lực tràn trề, uy quyền tột đỉnh.

Quả nhiên, khi ông cất tiếng, giọng sang sảng như chuông: "Cảm ơn mọi người, không cần để ý sự xuất hiện của tôi, xin mời Khưu tổng tiếp tục chủ trì hội nghị”.

Nói xong, nhìn về phía Khưu Thiểu Trạch.

Vì thế, Thiểu Trạch tuyên bố chính thức bắt đầu hội nghị. Anh phân công công tác cho từng bộ phận, đánh giá lại thành tích mà các bộ phận đã đạt được, triển khai công việc trong thời gian tiếp theo. Cuối cùng là các trưởng ban lên phát biểu…

Chuyện phát biểu đối với cô là chuyện rất bình thường, vì thế cô rất hài lòng về phần trình bày vừa rồi của bản thân.

Sau cuộc họp, Liên Thành Triển Bằng hướng cặp mắt chim ưng nhìn nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi: "Xin hỏi, cô chính là Tề Hoan Hoan tiểu thư phải không?"

Hoan Hoan có chút buồn bực, vì sao ông không xưng hô cô là Quản lý Tề, mà là Tề Hoan Hoan tiểu thư?

"Đúng”. Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, hơi mỉm cười.

Ước chừng khoảng năm giây nhìn chăm chú, Liên Thành Triển Bằng ngửa cổ cười ha hả, tiếng cười kia có thể nói là dữ tợn cuồng vọng, làm Hoan Hoan tóc gáy dựng đứng, cả người nổi da gà.

Không rõ tại sao ông ta lại cười như thế?

Chỉ nghe ông nói: "Thì ra cô chính là Tề Hoan Hoan, công ty săn đầu người đã mời được cô từ khách sạn WORLD về làm quản lý bộ phận khách VIP tại Liên Thành Thị?"

"... Đúng vậy”. Lúc này đây, Hoan Hoan trả lời có chút chần chừ. Tại sao đột nhiên nhắc tới khách sạn WOLRD, cả chuyện công ty săn đầu người ông cũng rõ như lòng bàn tay...

"Tốt”. Ông gật gật đầu, xoay người nhìn Thiểu Trạch nói: “Một khi đã như vậy, ngày mai ta ở khách sạn thị sát, dứt khoát Quản lý Tề sẽ là người dẫn đường. Anh thấy thế nào, Khưu tổng?"

Liên Thành Triển Bằng ngữ khí làm như đang hỏi ý kiến Khưu Thiểu Trạch, nhưng kỳ thật là áp đặt.

Người tinh mắt liếc một cái có thể nhìn ra: Ngoài mặt là giữ sĩ diện cho Khưu, nhưng trên thực tế đã là tự mình quyết định.

Hoan Hoan trong lòng cả kinh, thầm nghĩ bản thân mình không có phạm sai lầm gì, luôn luôn theo khuôn phép cũ, phong cách làm việc 10 phần chuyên chú, sao lại bị soi như vậy?

Trong lòng có hơi chút không yên, cô không tự chủ nhìn về phía Khưu Thiểu Trạch.

Xoay mặt nhìn lại, thấy anh khẽ chau mày, biểu hiện một chút không vui.

Nhưng chỉ là thoáng qua, anh liền khôi phục bình tĩnh trầm ổn, cười nhạt nói: "Tốt! Không thành vấn đề. Đây là vinh hạnh của bộ phận khách VIP”.

Dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt nhìn Hoan Hoan, đồng thời cùng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Hoan Hoan liếc nhìn vẻ mặt của mọi người, biết ngay lòng dạ bọn họ. Tầm mắt quét nhẹ Thiểu Trạch, gật đầu cười ngồi xuống.

Sau khi mọi người giải tán, Hoan Hoan nhận được điện thoại, nói cô xuống phòng giám đốc có việc gấp.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

“Cốc cốc cốc” – cô khẽ gõ cửa, bên trong vang lên giọng nam trầm thấp: "Mời vào!"

Hoan Hoan đi vào, Khưu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia hậm hực, lông mày nhíu lại có vẻ như tâm sự nặng nề.

Xem ra cô chưa vào anh đã biết ngoài cửa chính là cô. Có lẽ, anh muốn nhắc nhở cô chút công việc.

"Nói đi, đối với bố trí vừa rồi có ý kiến gì không?" Anh nhìn thẳng mắt cô.

Hoan Hoan cười mỉm: "Khưu tổng, em không có ý kiến”.

Vô nghĩa! Có ý kiến thì anh có thể đổi ý không? Hoan Hoan trong lòng rủa thầm.

Khưu Thiểu Trạch cau mày, nghiêm túc: "Em đang nói láo, vì sao?"

Thanh âm ôn hòa trầm thấp, nhưng mang theo vài phần hoài nghi.

Hoan Hoan lơ đễnh cười nói: "Khưu tổng, em không nói láo. Nếu không phải em, Khưu tổng cũng sẽ phải phái người đi cùng Liên Thành tiên sinh. Một khi đã như vậy, được làm người hộ tống Liên Thành tiên sinh không phải rất tốt sao? Vả lại, cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa, việc này cũng không đáng sợ, em vì sao lại phải có ý kiến?"

Hoan Hoan nói không chút sợ hãi, khiến Thiểu Trạch sững sờ một hai giây. Anh nheo mắt, hiển nhiên đang hoài nghi Hoan Hoan nói không thật lòng.

"Có muốn anh an bày một chút không?"

Trên thực tế, người anh hoài nghi chẳng phải cô, mà là Liên Thành Triển Bằng. Ông ta cố ý chỉ điểm Hoan Hoan cùng đi, nhất định là có nguyên nhân.

Đây chắc chắn là một âm mưu, chứ không phải ngẫu nhiên. Anh lo lắng ông ta nhất định có ý đồ đối với cô... .

Hoan Hoan không biết gia tộc Liên Thành phức tạp như vậy, cô chỉ thuần túy cảm thấy: đây là trách nhiệm cần phải hoàn thành, làm xong tất phải được tán thưởng. Làm cho Khưu Thiểu Trạch cùng với đồng sự khâm phục. Nếu cô rút lui, vậy chỉ có thể khiến mọi người coi thường. Mà cô cũng sẽ khinh thường chính bản thân mình.

"Khưu tổng, không cần. Em nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, không để cho anh cùng Liên Thành Thị thất vọng!"

Cô cười tươi, bình tĩnh tự tin.

Ánh mặt trời xán lạn tháng tư tràn đầy phòng làm việc của giám đốc, Khưu Thiểu Trạch ngắm lúm đồng tiền của Hoan Hoan thật lâu, không cách nào thu hồi ánh mắt.

Giây phút ấy, anh cảm thấy lòng mình thật ngây dại...

Điện thoại của cô bất chợt đổ chuông. Tưởng khách hàng nào gọi, hóa ra là Hiểu Hiểu.

105 Trần Huân đã xảy ra chuyện! ( 2 )

Cô không chút suy nghĩ, liền bấm nút tắt. Nhưng vài giây sau, điện thoại lại đổ chuông. Cô thật bực bội, có chuyện gì mà khẩn cấp như vậy?

Ra khỏi phòng Khưu tổng, cô gọi lại cho Hiểu Hiểu, mới biêt tin sét đánh ngang tai: "Hoan Hoan tỷ! Chị mau đến bệnh viện! Trần Huân đã xảy ra chuyện!"

Cái gì? Trần Huân đã xảy ra chuyện? Anh không phải xin nghỉ phép sao? Làm sao có thể vô duyên vô cớ...

Cẩn thận hỏi lại, mới biết anh đi câu lạc bộ bơi lội, chết đuối!

"... Ở bệnh viện nào?" Kinh ngạc vài giây, tim thiếu chút ngưng đập, thật vất vả Hoan Hoan mới thốt ra lời.

"Ở bệnh viện Nam thành đệ nhất!" Hiểu Hiểu sốt ruột trả lời.

Hoan Hoan vẫn không thể tin vào tai mình, cứ nghĩ đó chỉ là chuyện đùa dai của ai đó. Người khỏe mạnh như Huân làm sao bị gì được!

Không kịp xin phép Jessyca, cũng chẳng về văn phòng, cô lái xe thẳng tới bệnh viện.

Ở cửa bệnh viện cô gặp một người đàn ông, anh có vẻ biết cô, gọi cô vào phòng cấp cứu.

Hoan Hoan thấy người này có vẻ quen quen, nhưng lại nghĩ không ra anh là ai. Nghe anh kêu vào phòng cấp cứu, nhất thời sợ choáng váng.

Phòng cấp cứu là phòng như thế nào? Đó là nơi người ta thập tử nhất sinh. Mười phần chết một phần sống! Không chừng chỉ còn vào nhận thi thể.

Hoan Hoan không dám nghĩ tới, chỉ ngây người nhìn mấy y tá chạy ra chạy vào.

Người đàn ông ấy chộp đại tay một cô y tá, hỏi tình trạng của Huân, cô ta đáp: "Mới vừa rồi có một ca chết đuối được đưa tới, đáng tiếc là đến chậm, đã chết!"

Cái gì? Đã chết? Trần Huân đã chết?

Hoan Hoan nghe vậy, vạn vật xung quanh bỗng quay cuồng, nước mắt thi nhau tuôn ra.

"Trần Huân đã chết? Làm sao có thể?" Cô nức nở nỉ non, rớt phịch xuống đất.

Một người làm sao có thể cứ như vậy vô duyên vô cớ nói mất là mất? Đêm qua, không! Mới sáng nay lúc gần đi, anh còn lưu manh trêu chọc cô: "Hoan Hoan, lúc làm việc cũng nhớ tới anh nha”.

Cô còn chưa trách móc đủ anh, thậm chí còn chưa kịp nói câu "Em yêu anh", anh làm sao lại có thể cứ như vậy rời bỏ cô?

Trên thế giới này, có trăm ngàn phương thức nói lời tạm biệt, không ngờ anh lại tạm biệt cô như thế này!

Tim cô như bị xé vụn thành trăm mảnh. Hoan Hoan ngồi gục xuống hành lang, thổn thức…

Trước mắt cô bỗng xuất hiện một đôi chân đi dép lê.

Hoan Hoan loạn xạ lau nước mắt, nhìn theo…Đôi dép ướt sũng tạo thành một vệt dài dưới đất, cô ngạc nhiên nhìn lên…

Chỉ có thể là kinh ngạc……..

Người này dáng vẻ đang rất chật vật, chỉ mặc độc một chiếc quần bơi đen, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Bộ dáng ấy mà xuất hiện tại bệnh viện, nhìn đến là buồn cười.

Đó dĩ nhiên là Trần Huân! Anh không chết! Ơn trời!

"Anh..”. Hoan Hoan vụt đứng dậy, mừng rỡ nhìn anh đến ngẩn người.

Huân nhìn cô cười, sắc mặt tái nhợt , khàn khàn nói: "Em ầm ĩ quá nha!”.

Anh chàng đứng gần cô nãy giờ cũng ngạc nhiên không kém, đứng sững hồi lâu rồi mới giật mình vội ôm khăn tắm và quần áo tới cho Huân.

"Quả thực dọa tôi sợ chết mất thôi! Tôi còn tưởng cả đời này sẽ không được gặp lại ông nữa!"

Lúc này, phía sau xuất hiện một bác sĩ và một hộ lý, bác sĩ nói: "Phòng nghỉ ở tầng thứ ba, cô hộ lý sẽ giúp đỡ Trần tiên sinh đi qua đó!”.

Huân nhìn nhìn Hoan Hoan, nói: "Không cần! Có vợ của tôi ở đây”.

Hoan Hoan không nói gì, đến mức này mà còn đùa được.Cô lí nhí nói: "Được rồi được rồi, nhanh đi mặc quần áo, kẻo cảm lạnh”.

"Được!", Huân liền tựa vào người Hoan Hoan. Không những không thấy mệt, ngược lại cô còn rất hạnh phúc.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đến phòng nghỉ, Hoan Hoan mới anh chàng kia là Côn thiếu, cô đã từng gặp tại phòng karaoke trong lần đầu gặp Huân. Chẳng trách tại sao cô thấy quen quen.

Nói chuyện với Côn thiếu sơ sơ vài câu, Hoan Hoan liền đỡ Huân ngồi tựa vào ghế sofa.

Phòng này bên ngoài nhìn vào giống một phòng hội nghị, bên trong lại ấm áp như nhà riêng.

Huân đã thay xong quần áo, nhìn Côn nói: "Ông về trước đi, kẻo Hiểu Hiểu lo lắng”.

"Không sao. Tôi đã nói với cô ấy, cô ấy bảo tôi cứ ở đây chăm ông”.

"Có vợ tôi đây rồi, ông cứ yên tâm về đi!" Huân khoát khoát tay.

Hoan Hoan bất giác hoài nghi, tại sao bọn họ lại nhắc tới Hiểu Hiểu? Cô hết nhìn Huân lại nhìn Côn, như muốn hỏi có phải Côn quen biết Hiểu Hiểu?

Bất chợt nhớ ra, người báo tin Huân bị nạn, cũng chính là Hiểu Hiểu.

Càng nghĩ càng rối: nói như vậy, trước đó, Hiểu Hiểu và Trần Huân quấn quít như vậy... Là diễn tuồng cho cô xem?

Côn thiếu liếc Hoan Hoan, biết sự tình đã vỡ lở, liền ngại cười cười: "Ha ha, thật sự là xin lỗi ha. Thẩm Hiểu Hiểu thực ra là bà xã của tôi, về sau xin cô chiếu cố nhiều hơn một chút. Hì hì, thôi tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi xin phép về trước..”.

Dứt lời, anh đi như chạy nhanh ra khỏi cửa.

Cô quay đầu nhìn về phía Huân, tức giận hỏi: "Nói! Thẩm Hiểu Hiểu cùng Côn thiếu là chuyện gì nữa đây?"

Huân lại tà tà cười, kéo cô ôm vào trong ngực, kịch liệt hôn.



106 Hễ dính dáng đến nước, đều không được đụng vào!

Nụ hôn của anh vừa cuồng nhiệt nồng nàn, lại rất mềm nhẹ yêu thương…

"Hoan Hoan, anh suýt chết đuối, em không lo lắng một chút, còn mắng anh nữa!" Huân như đang làm nũng.

Tóc vẫn còn ướt và lộn xộn. Anh cười cười nhưng thoảng rất nhanh trong đáy mắt ấy là chút buồn phiền.

Hoan Hoan khẽ run lên.

Cô có thể không lo lắng sao? Cô lo lắng gần chết! Còn chưa tỉnh hồn đây!

Cô vừa khóc vừa tức giận mắng: "Còn dám nói! Tự dưng bày ra bơi lội làm gì? Lần trước tắm nước sông còn chưa đủ hay sao? Trần Huân, cho em biết, chị đã nghĩ xong yêu cầu thứ hai, nếu không tuân thủ, lập tức chia tay! Đó là..”.

Thở dốc một hơi, cô hung tợn trừng mắt nhìn anh nói: "Hễ dính dáng đến nước, đều không được đụng vào!"

Cô ầm ầm bão nổi, làm Huân sợ sệt vài giây, ngây ngốc nhìn cô.

Âm thanh ồn ào bên ngoài dường như im bặt, chỉ còn lại mỗi giọng nói của cô.

"Hễ dính dáng đến nước, đều không được đụng vào!"

Những lời này thoạt nghe có vẻ vô lý, nhưng thoát ra từ đôi môi xinh đẹp kia lại đầy uy lực, làm anh tim đập thình thịch, mãi không thôi.

Anh lại muốn làm một việc…

Cúi xuống hôn môi cô!

Lưỡi anh quấn quít trên đôi hàm răng ngọc, rồi lại chui sâu vào vờn quanh lưỡi cô, triền miên…

Theo âm thanh rên rỉ, một ít nước miếng óng ánh trong suốt tràn ra từ miệng hai người, rớt xuống cằm, xuống cổ cô. Huân liền men theo nó, chậm rãi trượt xuống vùng cổ trắng ngần...

Bất ngờ có tiếng bước chân rồi im bặt, nhắc nhở hai người đang say mê rằng có khán giả đang xem họ. Huân lưu luyến mãi mới rời Hoan Hoan ra được.

Anh thở hổn hển, khàn khàn nói: "Được! Anh đáp ứng em, hễ là dính dáng đến nước, không được sự đồng ý của em, anh sẽ không đụng vào!" .

Lúc này hai người mới chú ý, người đang đứng ngoài cửa kia chính là Khưu Thiểu Trạch.

Sắc mặt của anh thật không đẹp mắt, không biết vì sao, sự ôn hòa ngày thường đã biến mất, thay vào đó là sự kìm nén nỗi tức giận.

Hoan Hoan không biết anh làm sao biết Huân xảy ra chuyện. Nhìn anh có vẻ sốt ruột, tới một mình mà chẳng kịp mang theo trợ lý.

Cô nghĩ không ra nguyên nhân, vì sao giám đốc phải khẩn trương đến như vậy? Dù là quan tâm cấp dưới, cũng chẳng đến nỗi không kịp mang theo trợ lý? Huống hồ, anh và Huân chẳng phải rất thân quen...

Huân thấy vậy vội nói khát nước, nhờ cô ra ngoài kiếm cho anh chút nước uống.

Hoan Hoan ra khỏi phòng, hai người mới bắt đầu chuyện trò.

"Tại sao lại đến câu lạc bộ bơi lội? Nhà ông chẳng phải có sẵn hồ bơi sao?" Khưu Thiểu Trạch tức giận hỏi.

"Tôi căn bản là không muốn đi bơi, chỉ vì lâu quá không gặp Côn thiếu, nên mới tụ tập một chút, rồi xuống bơi cho mát. Ai ngờ gặp thủy quái, xém chút toi mạng”. Huân áo não nói.

"Ông thấy chúng không?"

"Tối như mực , không thấy rõ. Nhưng khẳng định không chỉ một người”.

Hoan Hoan hồ nghi hai người này có chút kỳ quái, nép bên ngoài chưa đi. Những câu ấy cô cái hiểu cái không, đặc biệt là cái gì thủy quái khiến cô dựng tóc gáy.

Thủy quái? Là cái quái gì?

"Tôi đi điều tra một chút, Thời điểm này ông nên cẩn thận! Không có chuyện gì thì nên ít ra ngoài!" Khưu Thiểu Trạch tính rời đi, tới cửa lại quay đầu nói: “Lão hồ li có vẻ như đang theo dõi Tề Hoan Hoan, tôi sẽ phái người bảo hộ cô ấy”.

Những lời cuối này Hoan Hoan không nghe được, vì thoáng nghe tiếng bước chân anh đi ra, cô liền nhanh chóng dời đi.

Lúc trở lại, Khưu Thiểu Trạch đã đi khỏi.

Cô tò mò hỏi: "Khưu tổng đã nói gì với anh? Sao tự dưng lại tới thăm anh?"

Huân lơ đễnh cười: "Đến an ủi hỏi nhân viên một chút thôi. Hơn nữa dù gì chúng ta đã cùng đi Seattle, mặc dù không phải quá thân thiết nhưng cũng có thể coi là bạn bè, anh xảy ra chuyện, đương nhiên anh ta sẽ tới thăm. Đúng rồi, nước của anh đâu?"

Anh mau chóng đánh lạc hướng, Hoan Hoan tuy rằng còn nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa ly nước cho anh.

"Đúng rồi, vừa rồi bác sĩ nói, anh nằm viện một đêm để theo dõi, nếu bình thường thì mai xuất viện”.

Nghe vậy, Huân hét lên: "Cái gì? Ở bệnh viện qua đêm? Không được, anh phải về nhà, chỉ có ngủ cùng vợ thì anh mới ngủ ngon được!"

Nói đoạn, liền vươn tay ôm cô vào lòng. Hoan Hoan phì cười: "Đường đường là một đại nam nhân mà sợ bệnh viện sao?"

Ai ngờ, anh lại khoa trương che ngực nói: "Đó là đương nhiên! Thiếu chút nữa đau tim mà chết. Em không biết đó thôi, dưới đáy bể bơi tối thui, nước thì lạnh ngắt, lại còn có thủy quái mặc áo trắng túm chặt chân anh. Oaaooa… sợ quá thôi...”.

Anh vừa nói vừa khoa tay múa chân. Hoan Hoan nhắm tịt hai mắt không dám nhìn, rùng mình, nghĩ rằng: anh vừa nói thủy quái, có lẽ nào lại là nói thật?

Cô nghĩ nghĩ, an ủi anh: "Thôi... Nếu vậy, em sẽ ở lại với anh”.

Nhớ tới lúc thấy anh mặc độc một cái quần bơi, mặt trắng bệnh, cô xót xa không thôi.

Thật sự, cô không nỡ để anh lại một mình trong bệnh viện, không ai chăm sóc.

(Tục ngữ có câu: “Lòng dạ đàn bà”, kỳ thực đàn ông thì cũng thế thôi, chỉ có điều mỗi giới có cách biểu hiện khác nhau mà thôi... )

107 Em…muốn thưởng thức cảm giác lén lút vụng trộm?

Kỳ thực, Huân chẳng phải sợ gì bệnh viện, anh chỉ là khuyếch đại lên thế để Hoan Hoan đồng ý ở lại cùng anh mà thôi.

Chạng vạng, hai người cùng nhau đi tản bộ trong hoa viên sau bệnh viện. Vừa mới tiến vào, liền thấy các hòn đá to nhỏ thi nhau bay rào rào về phía họ. Gần đó là phòng thí nghiệm, cửa sổ thủy tinh bị ném vỡ toang hoác, kính bay khắp nơi.

Hoan Hoan giật mình, không biết xảy ra chuyện gì, cô hô to: "Cứu mạng! Huân! Mau trốn đi!"

Kỳ thực, Huân đã thấy rất nhanh, muốn kéo cô chạy nhanh vào trong phòng thí nghiệm, nhưng tiếng kêu cứu của Hoan Hoan đã dẫn đến hậu quả là càng có nhiều mưa đá bay về phía họ, muốn trốn cũng không thoát.

Huân mau chóng rút điện thoại cầm tay ra, bấm số lung tung. Bất ngờ nghe Hoan Hoan hét lên một tiếng, anh hoảng hốt quay quay đầu nhìn lại…

Cô đã bất tỉnh, một hòn đá đã bay trúng thái dương, máu đang rỉ ra...

…………………………

Khi Hoan Hoan tỉnh lại, đứng trước mặt cô chính là Huân.

Trên đầu anh quấn đầy gạc trắng, bàn tay khẽ vuốt má cô, mặt u sầu, chăm chú nhìn cô, vô cùng lo lắng.

"Ngay từ đầu anh đã càm giác bất an. May mà kịp ôm em chạy thoát!”. Anh kề bên người cô, ngồi sát mép giường, đỡ cô áp sát vào ngực: “Thế nào rồi? Đầu còn đau không?"

Hoan Hoan không cảm thấy đau gì hết, cô chỉ chú ý tới trán anh đang quấn đầy gạc, máu thấm ra loang lổ, nhìn thật thương tâm!

Cô vốn thấy máu là choáng. Lập tức ôm bờ vai anh, run run hỏi: "Anh… Anh bị sao vậy? Cũng bị đá bay trúng sao?"

Huân cười hóm hỉnh: "Không sao. Hoan Hoan, em có thấy trên thế gian này, không có mấy đôi tình nhân ăn ý như chúng ta không? Bị gì cũng cùng nhau bị”.

Nói xong cười ha hả.

Nhưng, Hoan Hoan lại cười không nổi. Cô biết anh đang đùa, nhưng anh càng giả lả vui đùa, cô càng tự trách mình.

Nếu không phải cô nói nằm hoài trên giường không tốt, bọn họ sẽ không đi xuống lầu; nếu không phải cô nói tháng tư hoa nở, muốn ngắm một chút, bọn họ sẽ không đi vào hoa viên.

Anh mới chết đi sống lại, lại còn vì chuyện này mà bị thương thêm. Còn có lời hứa sẽ ở lại đây đêm nay để chăm sóc anh nữa chứ…

Không biết đá từ đâu ném tới, ai làm ra chuyện đó, cô chỉ biết: nhìn đầu anh thì rõ, so với cô, anh bị thương nặng hơn rất nhiều!

Không phải nói đêm nay cô sẽ chăm sóc anh sao? Nhưng thực tế cô chưa làm được gì, ngược lại còn bắt anh lo lắng cho cô.

Cô thấy đau lòng nghẹn thở!

Cô nhìn anh rồi bật khóc, anh hoảng hốt…

Lầm bầm nói: "Thực xin lỗi, Huân, là em không tốt... Em hại anh bị thương...”

Rất ít khi Hoan Hoan khóc, nhưng thật sự lúc này cô đau lòng quá đỗi. Như là vỡ đê, nước mắt cô cứ thế tuôn ào ào...

Nhìn cô khóc, Huân khẽ thở dài một cái, ôm cô thật chặt.

"Bé ngốc, tại sao khóc?" Anh khàn khàn hỏi, có chút nghẹn ngào.

Cô loạn xạ lắc đầu, nước mắt nước mũi dính tùm lum lên quần áo anh. Thoáng xấu hổ, cô đẩy ra anh.

Anh một lần nữa lại ôm cô vào lòng, cô lại cự tuyệt.

Anh có chút giận, ghì chặt, khiến cô áp sát má vào ngực anh.

Cô càng nức nở: "Huân, tại sao luôn tốt với em như vậy?"

Anh cười cười: "Ngốc ạ, như vậy đã kêu tốt lắm sao? Em chưa từng gặp qua người đàn ông nào tốt nên mới dễ dàng bị anh làm cho cảm động như vậy, đúng không?"

Anh không che dấu chút nào cười nhạo cô, ngữ khí lại cực kỳ ôn nhu, cô ngấm sâu vào lòng không một chút tức giận.

Hoan Hoan vòng tay ôm cổ Huân, kề sát vào tai anh: "Anh có thể tốt với em như thế mãi không?"

"Còn phải xem biểu hiện của em” anh cười cợt “Nếu vẫn còn hung dữ, nói không chừng anh liền ra đi không lời từ biệt”.

"Cái gì? Ta hung dữ?" Hoan Hoan nghe vậy không vui, cong môi, ngồi thẳng người chỉ tay vào ngực anh hỏi: “Ta liền hung dữ cho biết, như thế nào?"

"Em nhìn em xem, còn không thừa nhận mình hung dữ?"

"Ai kêu anh nói ta dữ!" vừa nói cô vừa xỉa xỉa ngực anh.

Hai người hò hét nhặng xị, đây cũng là chủ ý của Huân. Những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, nhưng anh không muốn Hoan Hoan bận tâm.

Một người đàn ông nếu như ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được, làm cô vui cũng không xong, vậy anh có tư cách gì để yêu cô?

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh do dự trong việc thổ lộ thân phận thật của mình với cô. Một khi anh nói ra, có một số việc liền sẽ không đơn giản nữa, mà anh lại không muốn cô liên lụy.

Về sau có bị cô trách cứ hoặc oán hận anh cũng cam lòng, miễn là cô bình an, không lo nghĩ.

Dần dần, hai người im lặng nhìn nhau.

Hoan Hoan lẳng lặng ngắm anh, tuy rằng anh đang bị quấn gạc đầy đầu, nhưng vẫn rất điển trai tuấn tú. Bộ đồ bệnh nhân cũng không che được nét ma mị lôi cuốn của anh. Ánh mắt cô như dính chặt trên người anh không dời.

Chẳng biết lúc nào, cô kìm lòng không đậu, chủ động hôn lên môi anh. Huân kinh ngạc nhìn cô đang đỏ bừng gương mặt, nhẹ nhàng mà hôn, nhẹ nhàng mà liếm láp, học cách hôn của anh.

Huân khẽ nhắm mắt, khóe miệng hơi hơi mở ra nhưng không động đậy. Anh chờ cô, muốn xem cô hôn tiếp tục như thế nào.

Kỹ thuật hôn của cô đương nhiên không địch lại anh. Cực kỳ ngượng ngùng, rất nhanh cô cũng cảm giác được Huân không phối hợp.

Cô đỏ bừng mặt, cáu giận: "Anh cố ý!"

Anh lại lưu manh cười cười nâng mặt cô: "Đúng, là anh cố ý. Nhưng anh rất thích nụ hôn của em, biết tại sao không, Hoan Hoan?"

Cô không hiểu, cho là anh đang nhạo báng mình, không kiên nhẫn hỏi: "Vì sao?"

Anh nhẹ nhàng nhéo mũi cô, cười nói: "Không nói cho em biết đâu, giữ bí mật!”.

Hoan Hoan nhíu mày, gạt tay anh ra, không hài lòng câu trả lời của anh. Ngúng ngẩy: "Được thôi! Anh muốn thi gan với em phải không?"

Huân càng cười, nhìn Hoan Hoan tuy quấn đầy băng gạc, vẫn rất xinh đẹp, nói: "Không dám, không dám! Được rồi, anh nói..”.

Dứt lời, anh dừng một chút, để sát vào bên tai cô, nhỏ giọng thì thầm: "Bởi vì kỹ thuật hôn của em rất kém, anh thấy rất may mắn và cao hứng chính là: Ở phương diện này, em thật ngây thơ!"

"Anh!" Cô la lên đấm anh thùm thụp.

Thừa dịp cô không phòng bị, Huân ôm cô thật chặt vào lòng, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn tha thiết.

Cuối cùng, Huân khàn khàn nói: "Hoan Hoan, không ngờ trên giường bệnh viện em cũng nóng bỏng như vậy. Em…muốn thưởng thức cảm giác lén lút vụng trộm? Nếu em không ngại ở đây nhiều người, anh cũng có thể..”.







108 Vì ở phương diện này, em thật ngây thơ!

"Anh thật là đáng ghét!" Không đợi anh nói hết lời, Hoan Hoan nắm chặt tay đấm ngực anh bộp bộp.

Huân giả đau ôm ngực la thảm thiết.

"Đáng đời! Bị thương mà vẫn còn háo sắc!" Cô xấu hổ và giận dữ không thôi, đứng dậy muốn ra khỏi phòng.

Huân thấy cô muốn ra ngoài, có chút hoảng, lo lắng màn mưa đá kia lại tái diễn, vội vàng nắm chặt cổ tay cô.

"Đừng! Anh không chọc em nữa, em mau giúp anh ngủ ngon giấc, biết không?"

Hoan Hoan bị anh kéo đau, quay đầu thấy Huân đã thôi cười, bộ dạng rất nghiêm túc.

Cô gật gật đầu, trở lại nằm trong lòng anh, cùng anh chìm vào giấc ngủ.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Cùng lúc đó, tại nhà Khâu mẫu.

Khưu Thiểu Trạch lái xe vào sân nhà, liếc nhìn thấy chiếc Land Rover đang đậu bên hiên.

Lướt qua tài xế, đúng là cận vệ A Kim của Liên Thành Triển Bằng.

Lão hồ li... Tại sao lại xuất hiện ở đây? Hay nói cách khác, lão ta dám tới đây sao?

Thảo nào sáng nay Khâu mẫu dậy rất sớm, dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài, giặt thảm, tỉa tót vườn hoa. Anh còn tưởng vì cuối tuần này Tề Hoan Hoan sẽ tới chỉ bà cách chăm hoa lài, không ngờ là vì lão hồ li!

Thiểu Trạch thở dài nới lỏng caravat, môi mím chặt, mặt hiện lên một tia sát khí.

Xuống xe, anh soải bước nhanh vào nhà. Quả nhiên thấy Liên Thành Triển Bằng một tay đang tựa vào gậy, ngồi ngay ngắn trên sofa. Một tay đang bưng chén trà nóng lên thổi thổi.

"Liên Thành đổng sự, có chuyện gì mà vất vả đến nhà của tôi?" Khưu Thiểu Trạch lớn tiếng, biểu đạt thái độ không vụi.

Liên Thành Triển Bằng hơi hơi ngước mắt nhìn anh một cái, ánh mắt thật phức tạp, trầm giọng trả lời: "Ta cùng mẫu thân của anh là chỗ quen biết đã lâu, thật vất vả mới tới được Nam thành một lần, đương nhiên phải tới thăm bà”.

Vẻ mặt ông ta đầy khinh thường và kiêu căng.

Thiểu Trạch nhìn xung quanh một chút, biết mẫu thân nhất định còn ở trong bếp, liền dứt khoát ngồi xuống ghế đối diện, nói: "Thừa dịp mẫu thân không có mặt, Thiểu Trạch vừa vặn có việc muốn thỉnh giáo Liên Thành đổng sự”.

"Chuyện gì?" Có vẻ như tương đối cảm thấy hứng thú, Liên Thành Triển Bằng dựa sâu vào thành ghế, vẻ mặt thản nhiên.

Khưu mỉm cười, một giây sau liền biến thành nghiêm nghị: "Huân mới bị chết đuối, có thủy quái”. Anh vừa nói, vừa dùng ánh mắt sắc bén xem xét kĩ thái độ của ông.

Triển Bằng bưng chén trà đưa lên miệng, nghe thấy thế, động tác trong tay có một giây tạm dừng.

"Có thủy quái? Trên thế gian này tại sao có thể có quỷ? Khưu tổng có phải đang đùa không?" Ông hớp một hơi nước trà, cảm thán nói: "Ngon, thực là trà thượng hạng, hương thơm ngạt mũi..”.

Nghe vậy, Khưu Thiểu Trạch tức giận: "Liên Thành đổng sự, tôi tưởng rằng chuyện này ông biết rất rõ chứ?"

"Ha ha ha, Khưu tổng, vì sao ta nhất định phải biết chuyện này?" Đột nhiên, Triển Bằng nheo mắt nhìn về phía anh: "Có phải vì, Huân là cháu ruột của ta, nên Khưu tổng cho rằng chuyện này ta nhất định phải biết?"

Hơi dừng một chút, ông cười khẽ: "Đáng tiếc, ta thật đúng là không biết. Thế nhưng, cám ơn anh đã nói cho ta chuyện này, xem ra ngày mai ta phải đi thăm cháu ruột một chút”.

Khưu híp mắt, hừ lạnh nói: "Ông đừng giở tuồng mèo khóc chuột ..”.

"Thiểu Trạch, con vừa nói gì thế?" Phía sau, Khâu mẫu lên tiếng.

"Thiểu Trạch, tại sao có thể vô lễ như vậy với khách? Liên Thành tiên sinh khó khăn lắm mới đến thăm mẹ một lần, con sao dám hỗn hào?”.

Khâu mẫu nghiêm mặt nhìn Khưu. Bà luôn luôn hiền hoà đúng mực, vẻ tức giận này hiếm khi xuất hiện trên mặt bà.

Mẫu thân khiển trách anh trước mặt người ngoài, điều này làm cho Thiểu Trạch đau khổ và tức giận.

Bà đang bê hai cái khay, một đựng bánh ngọt, một đựng bánh mặn. Hiển nhiên là chuẩn bị cho Liên Thành Triển Bằng.

Bà nhẹ nhàng để xuống bàn trà, ôn nhu nói: "Thường thức một chút đi, đều là những món ông thích ăn nhất. Khi nào về lại Seattle, tôi sẽ chuẩn bị một ít cho ông mang về”.

Nghe vậy, khuôn mặt Triển Bằng dãn ra rất nhiều, mắt nhìn bà không dời, dịu giọng: "Nhã quân, em đừng quá bận rộn, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, cùng ăn cho vui”.

Nhã quân là tên thời con gái của Khâu mẫu. Nghe ông ta gọi mẹ như vậy, Thiểu Trạch càng như lửa đổ thêm dầu.

Anh trừng mắt: "Liên Thành đổng sự! Mẹ tôi là người phụ nữ của gia đình, lại đã chuyên tâm tu tập từ lâu. Tôi hy vọng nếu không có việc gì, cảm phiền ông không tới quấy rầy bà!"

"Thiểu Trạch! Im miệng!"

Một bạt tai! Khưu nhã quân vừa tặng cho con trai mình một bạt tai! Điều này làm cho hai người đàn ông đều ngây ngẩn ra. Ngay cả Khâu mẫu cũng dại ra tại chỗ.

Cái bạt tai này cũng như bà tự tát vào mặt mình vậy. Bà vừa đau lòng vừa hối hận.

109 Mặt đối mặt (1)

Từ nhỏ đến lớn, bà đều không nỡ đánh anh, bởi vì Thiểu Trạch luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, hai mẹ con vẫn quấn quít bên nhau không hề có một lời to tiếng.

Nhưng cách đây khoảng nửa năm, Thiểu Trạch phát hiện mẹ và Liên Thành Triển Bằng có liên hệ với nhau, 2 mẹ con dần dần sinh ra ngăn cách...

"Thiểu, Thiểu Trạch... Mẹ..”. Bà lảo đảo ngã bịch xuống ghế. Một tay vịn thành ghế, tay kia che ngực thở dốc.

Triển Bằng không nói gì, chỉ đưa tay vuốt vuốt sau lưng bà...

Không thể nghi ngờ, Liên Thành Triển Bằng dù là gian xảo như thế nào, ở đâu, với ai không biết, nhưng ở trước mặt Khâu mẫu lại rất ân cần.

Nhưng, ông càng săn sóc tỉ mỉ Khâu mẫu, lại càng làm cho Khưu Thiểu Trạch giận không kềm chế được. Anh coi ông ta chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, anh hận không kém Liên Thành Huân hận thúc phụ của mình.

Càng nỗ lực áp chế cơn giận phun trào, thì lại càng thấy toàn thân khó chịu.

Thật lâu, anh hầm hầm bước ra khỏi nhà.

Bên ngoài, một tiếng vang thật lớn, động cơ ô tô gầm rú. Chỉ chốc lát, tiếng lốp xe nghiến trên mặt đất rồi mất hút.

Trên ghế sofa, Khưu nhã quân nghẹn ngào nói không ra lời, Liên Thành Triển Bằng lẳng lặng ôm lấy bờ vai bà không nói lời nào.

Cuối cùng, bà ngước mắt nhìn về phía ông, ai oán nói: "Triển Bằng, tôi thật sự không chịu nổi... Hay là chúng ta nói hết sự thật cho Thiểu Trạch biết đi?"

"Không được!" Triển Bằng lạnh lùng quát: “Tuyệt đối không thể nói!"

"Nhưng, cứ thế này mãi cũng không phải biện pháp tốt... Không chỉ đối với chúng ta, mà với Thiểu Trạch cũng thật không công bằng..”.

Triển Bằng khẽ vuốt cằm, lặng im thật lâu, thở ra một hơi, giọng nói có vẻ tang thương: "Tôi biết đã để bà và Thiểu Trạch chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy, cũng chỉ là vì Liên Thành Thị, vì lấy đại cục làm trọng, vì an toàn của bọn nhỏ, chúng ta chỉ có thể làm như vậy...Chờ thêm ít lâu nữa, mấy ngày gần đây không yên ổn, tôi lo lắng hai đứa nhỏ gặp chuyện không may, vì thế..”.

"Vâng, tôi hiểu rồi... Tất cả nghe theo ông, chỉ cần là vì an toàn của chúng, cái gì tôi cũng nghe theo ông..”.

Khưu nhã quân gục xuống vai Triển Bằng, nức nở nỉ non.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Hôm sau, tại Liên Thành Thị.

"Hoan Hoan tỷ! Trán của chị bị sao vậy?" Thẩm Hiểu Hiểu ngạc nhiên.

Cô đang một tay cầm túi xách, một tay cầm điện thoại di động đi vào văn phòng, liếc mắt liền nhìn thấy trán Hoan Hoan dán một miếng gạc.

Sáng nay cô đi làm sớm hơn thường lệ, vì hôm nay có lịch đưa đổng sự Liên Thành Triển Bằng đi thị sát, cô cần phải chuẩn bị tư liệu thật kỹ càng.

Cô nhìn Hiểu Hiểu cười, tiếp tục xem liệu: "Không có chuyện gì, vài nhóc nghịch ngợm ném đá trúng”.

"Vài nhóc?" Thẩm Hiểu Hiểu tưởng mình nghe lầm, con nít lấy đâu ra lực mà ném mạnh như thế?

"Chị... Thực không có chuyện gì sao? Vậy hôm nay chị tính thế nào đây? Hay xin Khưu tổng nghỉ?"

Hiểu Hiểu cau mày lo lắng Hoan Hoan bộ dạng này làm sao ứng phó với người tai quái như Liên Thành Triển Bằng?

"Ừ! không có chuyện gì”. Lòng bàn tay cô ướt nhẹp, bởi vì sắp xếp tư liệu nãy giờ mà cả người cô ướt đẫm mồ hôi.

Tháng tư, chỉ mới là chớm hạ, cũng không quá nóng, nhưng chỉ cần ít mây một chút, chỉ hoạt động nhiều một chút, sẽ cảm giác toàn thân như lửa đốt, nóng nực không chịu nổi.

Nhìn trán cô đầy mồ hôi, lại băng bó, Hiểu Hiểu không nỡ, liền buông túi, đi lại hỗ trợ.

"Hoan Hoan tỷ, Trần Huân tốt hơn chút nào chưa?"

"Anh cũng không việc gì”. Hoan Hoan dừng một giây, đột nhiên đứng thẳng lên chất vấn Hiểu Hiểu: “Cô gái nhỏ này, giấu diếm rất hay. Nếu không phải ngày hôm qua Trần Huân gặp chuyện không may, ta còn không biết em cùng Trần Huân và Côn thiếu hùa lại gạt ta”.

Tối qua Côn thiếu đã nhắc nhở cô, nói Tề Hoan Hoan đã biết mọi chuyện, cần phải cẩn trọng cách ăn nói, chớ chọc cô tức giận.

Thẩm Hiểu Hiểu quả nhiên thông minh, uốn éo làm nũng: "Hoan Hoan tỷ, chúng ta làm như vậy chỉ là vì Huân muốn theo đuổi chị thôi. Anh nói với em đã thầm mến chị từ lâu, nên em cảm động mà đáp ứng sự nhờ vả của anh thôi. Nói thật ra, Hoan Hoan tỷ, Trần Huân thật sự là nam nhân tốt, chị nhanh thu nạp anh đi, ngàn vạn lần không nên để nữ nhân khác đoạt mất”.

Hoan Hoan buột miệng cười cười…

Cô nhớ tới sáng nay Huân nói: "Chuyện tối qua bị ném đá, em chớ để trong lòng, chắc là mấy đứa trẻ nghịch ngợm nô đùa thôi”.

Lúc ấy cô chỉ cười mỉm, cho là anh lo lắng cho cô và đang tự trách bản thân.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cô phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy. Tuy rằng trong màn đêm tối đen như mực, không thấy rõ ai ném, nhưng cô mơ hồ nhìn thấy bốn năm bóng đàn ông, nhất định không phải con nít. Huống chi, cứ cho là trò đùa dai, cũng không ném nhiều như vậy. Đây không phải là cố tình ném cho đến chết sao?

Cô biết Huân cũng chắc chắn thấy. Anh nói như vậy, có lẽ là không muốn làm cho cô lo lắng...

Điện thoại nội bộ vang lên, cô biết chắc chắn là trợ lý của Khưu tổng gọi tới. Quả nhiên đúng vậy, giục cô nhanh chóng đến phòng họp.

Hoan Hoan vào toilet rửa tay và sửa sang lại quần áo, nhìn gương săm soi, cô phủ phủ mấy sợi tóc mai che vết thương, thấy đã ổn bèn đi ra.

Vừa bước vào thang máy cô vừa tự trấn an mình: Tề Hoan Hoan, cứ coi Liên Thành Triển Bằng là một khách hàng lớn thì ổn rồi, nhất định mình sẽ làm được!

Thang máy mau khép lại. Đột nhiên có một bàn tay chắn ngang làm cửa lại mở ra.

Hoan Hoan đang cúi đầu, khép hờ mắt suy nghĩ. Bỗng nhiên đập vào mắt cô chính là một đôi giày da nâu hiệu JMWeston của Pháp.

Cô lập tức tò mò xem ai là chủ nhân của nó.





110 Mặt đối mặt ( 2 )

Cô nhẹ quét mắt từ từ hướng lên trên. Người này có đôi chân dài thẳng tắp, mặc một chiếc quần tây hiệu Max. Lên thêm chút nữa, lại kinh ngạc phát hiện người đó chính là Huân!

Càng không thể tưởng được là, anh đã đổi kiểu tóc, hiển nhiên đường cắt rất tinh tế, vết thương trên trán được mấy sợi tóc xảo diệu che lại.

Anh bỡn cợt nhìn cô cười, có vẻ như sớm đoán được phản ứng của cô…

"Huân! Anh không phải đang ở bệnh viện sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây?" Cô trừng mắt to không thể tin nổi.

Anh nhún nhún vai, khóe miệng hơi nhếch: “Kỳ quái sao? Anh cũng như em, hộ tống Liên Thành đổng sự”.

"Anh?" Không thể nào? Không có khả năng.

Chẳng lẽ anh lo lắng mình cô không thể ứng đối, nên mới tới Nhưng hôm qua còn bị thương nặng như thế, anh tại sao có thể không để ý tới thân thể của mình, chạy loạn khắp nơi?

Cô bất chấp mọi chuyện, sầu lo vết thương của anh, hai tay vội vàng túm cánh tay anh, khiển trách: “Anh mau quay về bệnh viện đi, chuyện ở đây không cần anh can thiệp!"

Huân ghé mắt nhìn cô. Đôi mắt trong veo…

Anh nhịn không được đưa tay gạt gạt mấy sợi tóc trên trán cô, lộ ra vết thương, khẽ cười…

"Đừng lo lắng, là Khưu tổng yêu cầu anh tới”.

Thì ra là vậy...

Cô lại đột nhiên nghiêng mặt qua, chỉ vào bộ đồ hàng hiệu, hồ nghi hỏi: "Anh... Lấy những đồ xa xỉ này ở đâu?"

Một bộ đồ Max ít nhất cũng tốn khoảng 30 triệu, anh lấy từ đâu?

Anh vỗ nhẹ lên bộ đồ, trêu chọc nói: "Thế nào? Thay đổi làm chồng tương lai của em đẹp hẳn lên phải không? Đến ngay cả em cũng nhận không ra?"

Hoan Hoan mặt ửng hồng lên, cười khẽ một tiếng: “Anh như con công trống ấy! Luôn tự khoe mẽ!"

Kỳ thực, cô biết anh mặc bộ này rất đẹp, nhìn như một công tử, nhưng cô không muốn khen ngợi vì sợ anh tự cao.

"Là mượn của bằng hữu, lần trước chọn đồ cho em, ông chủ tiệm thấy anh mặc bộ này hợp nên cho mượn”. Anh bâng quơ trả lời.

Hoan Hoan hồ nghi gật gật đầu, không nói gì thêm.

Ra khỏi thang máy, hai người một trước một sau đi về phía phòng hội nghị, trên hành lang liền gặp Khưu Thiểu Trạch.

Khưu chỉ hơi nhìn thoáng qua Huân, rồi dẫn đầu đẩy cửa vào, Hoan Hoan cùng Huân theo sau tiến vào phòng họp.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Liên Thành Triển Bằng nhìn lướt Hoan Hoan và Trần Huân. Cuối cùng, lạnh lùng nhếch môi hỏi Khưu: "Khưu tổng, vị này là..”.

Tầm mắt nhìn về phía Trần Huân.

Khưu Thiểu Trạch nhíu mày, nhìn thoáng qua Huân: “Liên Thành đổng sự, vị này là Trần Huân - trợ lý tại bộ phận phục vụ khách hàng VIP. Tôi lo lắng quản lí Tề là phụ nữ, ở một vài phương diện có thể sẽ không chu toàn, vì thế đặc biệt phân phó phụ tá của cô cùng đi theo”.

Liên Thành Triển Bằng yên lặng nhìn Huân, thật lâu sau, ông gật đầu không nói gì thêm. Bưng chén trà trên bàn nhấp một hơi, sau đó đứng lên, chống gậy chậm rãi đi ra khỏi phòng họp.

Xem ra, ông đã ngầm cho phép.

Khưu liếc mắt ra hiệu cho Hoan Hoan, cô quay đầu nhìn Huân, hiểu ra đổng sự đã đồng ý cho Huân cùng theo. Cô mau chóng đỡ cánh tay ông cùng đi ra ngoài.

Trong phòng họp, Khưu Thiểu Trạch nhỏ giọng nói: "Huân, cẩn thận một chút, có việc gì gọi điện thoại cho tôi biết”.

Huân vỗ vỗ vai anh, trầm giọng: "Yên tâm, tôi tự có chừng mực”.

Đi ra khỏi phòng, Huân chậm rãi thở ra một hơi, bình ổn lại tâm trạng đang nhốn nháo lộn xộn. Ngẩng đầu lên, anh bước đi vững vàng, đuổi theo hai người phía trước.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Lại nói, Hoan Hoan cảm thấy Triển Bằng không hề đáng sợ như mọi người nói.

Mặc dù ông luôn uy nghiêm và trang trọng, ánh mắt nhìn xoáy vào cô mỗi khi cô giới thiệu, thật có chút đáng sợ. Nhưng từ đầu đến cuối ông cũng không làm khó Tề Hoan Hoan.

Đương nhiên, cũng không thể nói ông là người dễ chung sống, bởi vì cô vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lùng và uy nghi của ông.

Mỗi khi Hoan Hoan tự tin giới thiệu xong một nơi nào đấy, Liên Thành Triển Bằng sẽ nhíu mày suy tư, sắc bén đưa ra nhận xét, điều này làm cho Hoan Hoan vừa trả lời vừa đổ mồ hôi lạnh.

Cô biết, đổng sự có mắt cực kỳ soi mói, lại cực kỳ sâu sắc, không gì có thể lọt qua mắt ông.

May mà trước đó cô đã chuẩn bị kỹ càng, bằng không, trước mặt ông mà khoa môi múa mép, chính là không biết lượng sức mình!

Có lẽ, mọi người nói "đáng sợ" chỉ là nói về tác phong của ông mà thôi, chứ không phải tính cách.

******

Thừa dịp hai người vào toilet nam, Huân nhìn về phía Liên Thành Triển Bằng.

Môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: "Đã lâu không gặp, chú!"

Anh lãnh cảm, hờ hững.

Liên Thành Triển Bằng ngoái đầu nhìn lại, tuy rằng không cao bằng Liên Thành Huân, nhưng bộ dáng thẳng tắp, trả lời: "Đã lâu không gặp, cháu ruột”.

Huân khinh bỉ cười nói: "Ngài không hiếu kỳ vì sao ta xuất hiện ở đây sao? Theo thỏa thuận, ta không nên xuất hiện tại đây mà”.

Triển Bằng hừ nhẹ một tiếng, khua gậy đi đến bồn rửa tay: "Hừ! Còn dám nói sao! Đã không ngoan ngoãn ẩn mình, còn coi thường cả thỏa thuận của ta và con. Chẳng những cả ngày xuất đầu lộ diện ở Liên Thành Thị, mà còn làm cái gì trợ lý? Hừ, con không cần vị trí tổng tài nữa phải không?"

Nghe vậy, ánh mắt Huân tóe lửa bắn về phía Liên Thành Triển Bằng: "Không nhọc lòng chú quan tâm. Vị trí ấy ta vẫn ngồi rất vững!"

"Chỉ hy vọng như thế! Tốt nhất là ngồi vững, bằng không, sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai!"

Triển Bằng đưa lưng về phía Huân, nhìn trong gương cũng có thể thấy khuôn mặt bướng bỉnh của anh.

Chỉ mong đứa nhỏ này có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông... .
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 13.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-95.html#p200791

Quay về Thơ, truyện ngắn