Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 22:09:53 - 29/09/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

#101 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 07/04/2013 02:28 » @200796

Anh sợ vĩnh viễn mất em (4)

Ngày quyết định rời khỏi Nam Thành, cô gọi taxi thật sớm, lặng lẽ ra sân bay.

Lời bài hát “Yêu liều lĩnh” của Lý Thánh Kiệt nhè nhẹ phát ra, quấn quít lấy cô:

“Khi anh khóc, em không cho là giả tạo. Em nghĩ anh như kẻ lữ hành đã mỏi gối chồn chân, mà em là bến đỗ vĩnh viễn luôn rộng cửa chờ anh. Khi nghe tin anh bị cảm mưa, em đau lòng muốn lo lắng cho anh, nhưng anh lại không cho em đến gần, ánh mắt anh thật lạnh lẽo. Anh nói anh không đủ tư cách để khiến em phải thương tiếc, em hãy rời xa anh, đừng giày vò bản thân…

Phải chăng yêu là liều lĩnh? Không thể đến được với nhau thì hãy giữ trong lòng những gì tốt đẹp nhất về nhau. Em hãy cứ đi thỏa nguyện ước mơ đi, anh không mang lại hạnh phúc cho em, thì nhất định sẽ không là vật cản đường...”

Nghe đến đây, Hoan Hoan như bừng tỉnh, la lớn:

"Bác tài, quay xe lại dùm tôi, tôi muốn đi bệnh viện XX!"

Cô muốn nhìn anh một lần, cho dù không thể trực tiếp nói lời từ biệt, nhưng nhìn anh thật gần một lần cuối, rồi cô sẽ không bao giờ quay về nữa…

Nửa giờ sau, Hoan Hoan đã đứng trước cổng bệnh viện, ngẩng đầu nhìn lên lầu thật lâu…

Cô như thấy anh đứng ngay cạnh cửa sổ, dáng cao gầy, trầm ngâm hút thuốc..

Cô lại lan man tưởng tượng ra cảnh anh đã có thể đứng lên đi lại, tự uống nước, tự ăn cơm thật ngon lành. . .

Thực tế thì trong phòng anh vẫn tối thui, có lẽ anh còn đang ngủ. Hoan Hoan hít một hơi thật sâu, trấn an mình.

Cố hết sức rời xa anh, vậy mà giờ lại đang đứng ở đây như một kẻ ngốc! Hoan Hoan tự giễu mình, kéo cao cổ áo, tự nhủ: nếu 30 chiếc xe đi qua mà phòng anh vẫn tối, cô sẽ lên trộm nhìn anh một chút.

Bởi vì, đèn không sáng tức là anh vẫn còn ngủ say, cô có thể nhìn mà anh không phát hiện ra.

Con đường này trồng thật nhiều cây bạch quả, tiết Xuân đang vắt ngang qua Hạ, muôn vàn chiếc lá hình dẻ quạt xoay xoay trong không trung, đậu nhẹ xuống vai cô.

Hoan Hoan đứng dưới gốc cây, căng thẳng đếm từng chiếc xe chạy ngang qua, vừa ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.

Trời mỗi lúc một sáng, người mỗi lúc một đông, xe cũng ngày một nhiều… mỗi lần đèn xe quét qua, lòng cô lại càng thêm bấn loạn.

"26..”.

"27..”.

Hoan Hoan cắn môi, nhìn về chiếc xe bus phía xa đang chạy lại. Sáng sớm chưa có khách, lái xe chạy cực nhanh, rít như một chiếc xe tăng.

"28..”.

Cô nhắm chặt mắt, nghe chiếc xe thứ 29 vụt qua mình.

Tim đập thình thình…phía xa một chiếc xe nữa đang chậm rãi đi tới, như cố tình trêu ngươi cô.

“Mình chỉ thăm anh một lần cuối này thôi!”, Hoan Hoan tự nhủ, hướng về phía chiếc xe cầu nguyện, mau, mau đến đây đi…

Vạn vật xung quanh như không còn tồn tại trước mặt cô.

Chỉ có phòng bệnh của Huân, không biết vì sao, đột nhiên bật sáng…

Hoan Hoan suy sụp ngồi bệt xuống, hai tay che mặt, nước mắt lưng tròng…

Ôi! Đến ông trời cũng không muốn cô quấy rầy anh, không muốn cô tham gia vào cuộc sống của anh. Như vậy cũng tốt, nên thuận theo lòng trời.

Hoan Hoan dứt khoát tắt điện thoại, vẫy một chiếc taxi, đem rương hành lí nhét vào cốp, thẳng hướng sân bay.

Thời gian còn sớm, cô kiếm một góc khuất để ngồi, trước mặt là một bức tường đá cẩm thạch trơn bóng.

Cảm giác cô độc ngay lập tức xâm chiếm. Hoan Hoan cuộn ngừơi lại, vòng tay ôm lấy thân mình.

Hồi tưởng lại, cuộc đời của cô, đánh dấu từ mốc sinh nhật lần thứ 28, chẳng có chuyện gì ra hồn. Cho dù có khởi đầu quá tốt, nhưng kết cục lại thật buồn đau.

Chỉ có vài ngày ở cùng Huân là quãng thời gian vui vẻ hiếm hoi và ngắn ngủi. Chỉ tiếc, thời gian Huân mất tích, cô quá tức giận, đã thiêu hủy toàn bộ ảnh chụp chung với anh, bây giờ nghĩ lại thật hối hận...

Vô thức, tay cô sờ sờ lên chiếc vòng cổ ngọc bích...

Sợi dây chuyền này, tất nhiên là vật duy nhất chứng minh Huân đã ghé ngang qua đời cô. Trân quý như thể báu vật, đáng lẽ cô không nên mang trên người, nếu bị đánh cắp, hoặc là tổn hại, thì biết làm sao?

Hoan Hoan cả kinh, phát giác bản thân mình thật là rất sơ ý, vội vàng tháo sợi dây chuyền, dè dặt cẩn trọng bỏ vào một chiếc túi nhỏ.

Xong xuôi, cô cầm chặt túi trên tay, cảm thán: Nó thật nhẹ, giống như tình yêu giữa bọn họ, không cách nào chịu được sự phũ phàng của hiện thực và vận mạng... .

Hoan Hoan đắm chìm trong suy nghĩ miên man, không hề phát hiện bên cạnh xuất hiện hai gã mặc đồ tây màu đen.

Nhìn thật giống xã hội đen. Tuy dáng vóc cao to, nhưng bước đi lại rất nhẹ nhàng, họ đến rất gần Hoan Hoan, mà cô vẫn không hay biết gì.

"Xin hỏi, đây có phải là Tề Hoan Hoan tiểu thư?"

Hoan Hoan giật mình ngẩng lên: “Vâng, các anh là ai..”.

Nhìn hai người trước mặt vận đồ đen thui, sắc mặt quỷ dị, cô liền biết chắc chắn không phải là người lương thiện.

Cô lập tức hoang mang lo sợ, đứng phắt lên, càng nắm chặt sợi dây chuyền mà quên béng luôn va li hành lí.

"Thật ngại quá, mời cô theo chúng tôi một chuyến”.

Hoan Hoan nghe vậy, khiếp sợ: “Vì…tại sao muốn tôi cùng đi? Tôi phải lên máy bay ngay bây giờ...”.

Hai gã liếc nhau một cái, rồi lầm lì cặp hai bên tay cô.

Hoan Hoan trở tay không kịp, chuỗi vòng cổ ngọc bích trong tay liền rơi xuống đất.

"A! vòng cổ của tôi, mau buông tôi ra, tôi muốn lấy vòng cổ... Này, các ngươi rốt cuộc là ai? Có nghe hay không, mau buông tôi ra!"

Chỉ tiếc, cô quá mỏng manh, tiếng la của cô cũng mau chóng chìm nghỉm trong biểm người huyên náo tại sảnh sân bay.

Anh sợ vĩnh viễn mất em (5)

Hoan Hoan bị áp giải đến một kho hàng bỏ hoang, vừa bước vào trong, hai tên liền đẩy mạnh cô về phía trước. Không đề phòng, cô liền té lăn trên đất.

Buổi sáng chưa kịp ăn điểm tâm, lại bị té như vậy, hơn nữa trong kho hàng hỗn tạp mùi xăng cùng khí lạnh của máy móc, làm cho dạ dày cô bị kích thích ghê gớm, nước chua ứa lên. Cô vội vàng chạy tới góc tường, nôn thốc nôn tháo...

Tinh thần cũng thật mệt mỏi, cô chống tay vào tường thở dốc. Bỗng có người đưa tới trước mặt cô một miếng khăn giấy…cô ngẩn người, đó là một bàn tay phong trần, đường gân to chằng chịt, tố cáo chủ nhân của nó nhất định là một người đàn ông trung niên.

Hoan Hoan do dự một chút, nhận lấy khăn giấy, chậm rãi ngước mắt, đối mặt cặp mắt ưng sắc bén của Liên Thành Triển Bằng.

"Liên Thành... Đổng sự?"

Hoan Hoan bối rối, tại sao ông lại xuất hiện ở đây?

Cô tưởng rằng, trong công việc từng đã một lần giáp mặt, cô cùng ông cho dù chưa nói tới quen thuộc thân thiết, ít nhất cũng không có gì liên quan, càng không có bất kì xung đột gì.

Vì sao ông lại lấy phương thức này để gặp cô?

Triển Bằng trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, Tề tiểu thư, chuyện này là vạn bất đắc dĩ”.

Hoan Hoan nhớ tới thái độ sợ sệt khi mọi người nhắc tới ông. Chẳng lẽ, ông quả thực như mọi người đồn thổi: máu lạnh, tuyệt tình?

Nhưng, cô chỉ là một quản lí nhỏ, vì sao ông phải đối xử với cô như vậy?

Triển Bằng như nhìn thấu tâm tư cô, tà tà liếc mắt một cái, nói: "Tề tiểu thư, cô yên tâm, ta đối với cô hoàn toàn không có hứng thú. Mời cô tới chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu: Nếu mà giờ này ngày này cô quyết định rời Nam Thành, thì đừng bao giờ có suy nghĩ sẽ quay về. Bằng không, đến lúc đó, ta sẽ không khách khí như hôm nay đâu”.

Giọng nói và sắc mặt của ông đều lạnh như băng, có thể khiến lòng người tê cứng, nhưng cũng không kém phần uy nghiêm, ánh mắt sắc bén tàn khốc.

Liên Thành Triển Bằng sở dĩ phải làm chuyện này, là vì ông quá hiểu Khưu Thiểu Trạch và Liên Thành Huân. Hai tiểu tử này tuyệt đối sẽ không buông tha Tề Hoan Hoan. Chính vì thế, ông lo lắng Hoan Hoan do không hay biết gì chuyện nội bộ, sẽ bị người lợi dụng. Bất kể là Thiểu Trạch hay Thành Huân bị hại, thì đều là tổn thất nặng nề của Liên Thành Thị.

Tuy rằng Hoan Hoan chỉ là một nữ nhân yếu đuối, nhưng từ xưa đến nay, bao nhiêu anh hùng qua được ải mĩ nhân?

Một khi đã như vậy, nên để cô đi càng xa càng tốt, không nên cho hai hài tử đem cô giữ chặt bên người. Như vậy, cũng là an toàn nhất đối với cô.

"Nhớ kỹ! Mặc cho ai tới tìm cô, cô cũng phải kiên trì quyết định của mình!"

Hoan Hoan hai tay níu chặt vạt áo, vì sao chuyện cô rời đi lại làm kinh động đến cả Liên Thành Triển Bằng? Nghe khẩu khí của ông, giống như đã phát sinh sự kiện gì rất trọng đại, chẳng lẽ có liên quan đến những lời đồn đãi về Liên Thành Thị gần đây sao?

Cô cắn cắn môi, khẽ hỏi: "Liên Thành đổng sự, tôi...”.

Thấy cô không cương quyết, Triển Bằng lộ vẻ giận dữ, quát lớn: "Tề Hoan Hoan, cô nên biết có nhiều chuyện cô không không có quyền được hỏi. Biết càng ít, càng tốt đối với cô!"

Hoan Hoan hoảng sợ nhìn ông, xem ra, tình thế thật sự rất nghiêm trọng, Huân anh...

Nhưng không đợi cô có cơ hội phản ứng. Liên Thành Triển Bằng đưa mắt ra lệnh cho thủ hạ: "Hộ tống Tề tiểu thư đi làm thủ tục đăng ký. Nhớ kỹ, phải tận mắt thấy cô lên máy bay, mới được trở về!"

"Vâng!"

Hai tên áo đen lại như cũ, khoác hai bên tay Hoan Hoan không chút thương tiếc, không đợi cô đứng vững, đã lôi cô ra khỏi kho hàng.

Hoan Hoan thật ảo não, lại thật giận.

Quyết định một mình rời bỏ Nam Thành đã là rất thê thảm, không ngờ lúc rời đi còn phải nhận lấy đãi ngộ tệ như vậy.

Nghĩ đến đây, Hoan Hoan lấy hết khí lực gạt tay hai hộ vệ.

Cô hung tợn quay đầu nhìn bọn họ chằm chằm: “Buông ta ra! Ta có thể tự đi!"

Hai người thấy cô phăm phăm đi trước, liền không nói gì, lạnh lùng đi theo sau.

Hoan Hoan sở dĩ làm như vậy, còn có một nguyên nhân, cô nhớ kỹ nơi làm rơi chuỗi vòng cổ.

Cô ngoan ngoãn đi thẳng, khi tới gần bàn kiểm tra an ninh, đột nhiên lộn trở lại, chạy về hướng lúc nãy mình ngồi. Khoảng cách cũng không xa, Hoan Hoan thấy hành lý của mình có vẻ vẫn còn nguyên, may mà chỗ ấy khá vắng vẻ, nên không ai đi vào trong đó.

Thật tốt quá, chỉ có vài bước nữa là có thể lấy được.

Ai ngờ, mới chạy vài bước, cổ áo đã bị tên hộ vệ hung hăng túm chặt, cả người bị nhấc bổng lên.

Hoan Hoan phẫn nộ trừng mắt: "Hỗn xược! Thả ta xuống, ta muốn đi lấy vòng cổ của ta!"

Cô giãy giụa, dùng gót giày đá vào người hắn, xem ra hắn có vẻ đau đớn, nhưng chỉ khẽ méo mặt, chứ không hề thả cô ra.

"Tề tiểu thư, thứ cho ta không thể cãi mệnh lệnh của ông chủ. Cô nên ngoan ngoãn đi đăng ký”.

Hoan Hoan cực kỳ tức giận, cũng thực vội.

Cô chỉ muốn lấy lại sợi dây chuyền mà thôi, nào phải không đi đăng ký, chẳng lẽ một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không thể thỏa mãn sao?

Ông trời ơi! Ông đối xử với tôi tệ quá vậy sao?

Hoan Hoan vừa nóng vừa giận, tình thế cấp bách, nước mắt kềm không được, cô thút thít khóc: "Tên vô lại! Ta chỉ muốn nhặt sợi dây chuyền!"

Nói đoạn, cô liền nắm chặt bàn tay, đánh vào người hắn: "Có nghe thấy không! Thả ta xuống!"

Tên kia giận dữ, mạnh bắt lấy tay cô. Hoan Hoan điên tiết cắn xé tay hắn. Bị bất ngờ, hắn liền giơ tay táng cô một bạt tai.

Lập tức, trên má cô hằn rõ 5 đường đỏ lựng, đau rát.

Lần này tên kia không xách cổ áo cô nữa, mà quặt hai tay cô về phía sau, nắm chặt ở sau lưng. Khiến hai khuỷu tay cô đau muốn chết, khẽ kêu một tiếng, cô liền muốn khóc ra thành tiếng.

Thấy cô có vẻ đã quy hàng, hắn liền đắc ý vênh váo.

Bỗng nhiên, lúc này liền có một bóng đen nhào tới, tên hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, khuỷu tay đã bị vật ngược lại, đành bỏ tay Hoan Hoan ra.

Anh sợ vĩnh viễn mất em (6)

Tên hộ vệ vừa gào vừa chửi thề ầm ĩ.

Người mới tới vẫn lạnh lùng quật ngã hắn, trán hắn đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch, máu mũi chảy ròng ròng. Tên còn lại thấy thế, đang muốn nhảy vào hỗ trợ, lại nhìn thấy hai cảnh sát đang chạy tới.

Chúng không dám tiếp tục lưu lại, vội vàng nâng đỡ nhau, xiêu vẹo chạy ra khỏi sân bay.

Hoan Hoan nhặt cái túi, xụi lơ ngồi xuống đất, nắm nó thật chặt. Bất giác nước mắt tuôn rơi lã chã.

Huân đứng bên cạnh, kềm chế tức giận, yên lặng nhìn cô.

Hoan Hoan lục lọi trong túi, sờ thấy bên trong khối kim loại, biết là sợi dây vẫn còn, bèn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Ngẩng đầu, thấy Huân lạnh lùng nhìn, anh không nói một lời, im lặng nhìn từng hành động của cô.

Lập tức nhớ tới lời Liên Thành Triển Bằng: "Nhớ kỹ! Mặc cho ai tới tìm cô, cô cũng phải kiên trì quyết định của mình!"

Cô rùng mình một cái, dứt khoát xoay người đi về phía bàn kiểm tra an ninh, kéo theo va li hành lí.

Chỉ cần không nhìn anh, không để ý đến anh, cứ đường mình mình đi là tốt rồi, Hoan Hoan nghĩ như thế. Nhưng có người hiển nhiên không chịu nổi thái độ ấy của cô.

"Đứng lại!" Huân rít lên.

Cô giật mình, đứng im tại chỗ.

Cô vẫn muốn bước tiếp, nhưng hình như đôi chân đã bị đổ chì, cố gắng cách mấy cũng không sao nhấc lên nổi.

"Tề Hoan Hoan! Em đứng lại đó cho ta!"

Toàn thân cô như bị điện giật, va li hành lí tuột khỏi tay rơi xuống đất đánh “cốp” một tiếng.

Cô cả kinh, biết bàn tay rắn chắc đang nắm chặt mình là của ai. Muốn rút tay về, xoay người thấy Huân đang nổi giận đùng đùng, cô sợ tới mức liên tiếp bước lui về phía sau.

Anh không rảnh bận tâm người khác nghĩ gì, ôm ghì mặt cô, hung hăng hôn. Môi hơi lạnh, nhưng hơi thở anh nóng bỏng…

Cô không cách nào thoát khỏi anh, nước mắt phút chốc trào ra, tất cả kềm nén như bùng nổ…

Mấy ngày nay, tất cả đè nén, tơ vương, thống khổ, giờ phút này đều theo nước mắt cô mà tràn ra…

Cô nức nở: "Không được hôn em! Nơi này là sân bay!"

"Anh không quan tâm! Anh muốn hôn em!"

Nói đoạn, Huân bá đạo quấn chặt hai tay cô, đem xoay ngược ra sau lưng, bàn tay còn lại ghị chặt ót cô, môi nhanh chóng chiếm hữu môi cô.

Hoan Hoan còn muốn nói nữa, lại đã bị lưỡi anh phủ đầy trong miệng, đảo qua lật về, phảng phất mùi thuốc lá, chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô, khiến cô chỉ còn biết thuận theo anh…

Một chút lý trí còn sót lại, cuối cùng cũng bị anh hút sạch.

Chỉ duy điều này cô rất rõ ràng: Trải qua một thời gian dài không gặp, không chỉ thần trí luôn nhớ anh, mà cả thân thể cũng luôn khát vọng anh.

Một giây sau, Huân đột nhiên đẩy cô ra, ánh mắt thống khổ, vằn tia giận giữ: "Tại sao không từ mà biệt? Nếu anh không kịp tới, em cứ vậy mà đi thật sao? Em có biết hay không, anh sợ lắm, sợ em đi lần này, anh sẽ vĩnh viễn mất em!"

Hoan Hoan nước mắt chan chứa, ngây dại, thỉnh thoảng lại thút thít…

Anh làm sao mà biết cô tính một đi không trở lại? Chẳng lẽ, giác quan thứ 6 là có thật sao?

"Tề Hoan Hoan! Anh chịu đựng em đủ rồi nha! Em bị ấm đầu hay sao mà lại hành xử như thế? Không phải đã nói, nếu anh cần em, em nhất định sẽ không bỏ rơi anh? Còn cả vừa rồi là chuyện gì? Đi nhặt vật gì đáng giá đến nỗi em phải liều mạng như vậy? Em rốt cuộc suốt ngày suy nghĩ cái gì? Em có biết mấy ngày nay anh...”. Anh ngừng lại, ôm thật chặt cô vào lòng.

Thật lâu sau, anh buồn bã nói: “Tề Hoan Hoan, em máu lạnh như vậy tới khi nào? Anh sống hay chết cũng mặc kệ hay sao...”.

Huân trong lòng rối bời, bởi vì vừa rồi Hoan Hoan không thèm nhìn, bởi vì cô đột nhiên rời đi, lòng anh như trống rỗng, không cách nào khỏa lấp.

Hoan Hoan đau xót, anh lúc này giống như một đứa trẻ bị đòn oan, khiến cho cô đau lòng quá đỗi.

Nước mắt cô lại ứa ra: "Đúng vậy! Là em máu lạnh, em máu lạnh như vậy, anh còn tới tìm em làm gì? Em cũng chịu đủ rồi, anh đừng tới tìm em nữa, không phải anh đã có Quý Hiểu Trân, lại còn có con với cô ta nữa, còn tới tìm em làm gì? Em mới là chịu đựng anh đủ rồi đấy...”.

Vừa nói cô vừa đưa tay quệt nước mắt. Chuyến bay đã bị lỡ, cô dứt khoát vứt bỏ va li hành lí trong tay, chạy vội ra ngoài.

Nghe cô nói một tràng như vậy, Huân ngẩn ra.

Cái gì gọi là “có con”? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...

Nhớ lại những hành vi trong thời gian gần đây của Hoan Hoan, Huân cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân!

"Hoan Hoan! Em chờ anh một chút!"

Tuy rằng cô vẫn giữ thái độ hờ hững, nhưng Huân đột nhiên cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng ngàn cân, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hoan Hoan cũng chưa đi xa, cô ra bãi đỗ xe, ngồi dưới gốc cây ôm hai chân vùi đầu khóc. Bị lùm cây che khuất tầm mắt, Huân tưởng rằng cô đã đi mất, lo lắng tìm quanh quất, sốt ruột vô cùng.

Tìm một hồi cũng thấy, Huân hít sâu một hơi. Thì ra cô vẫn đang đợi anh.

Kéo cô đứng thẳng lên, ôm chặt vào trong ngực, anh an ủi: "Ngốc ạ, Quý Hiểu Trân lừa gạt em đó, lòng anh thuộc về em, cơ thể của anh cũng chỉ trung với em. Đứa nhỏ là giả, không có đứa nhỏ nào cả, em hiểu chưa? Cô ta muốn ly gián hai ta nên mới nói như vậy”.

Hoan Hoan sửng sốt, những gì Huân vừa nói cô không phải là không nghĩ tới. Nhưng, ngày đó Quý Hiểu Trân nói giống như thật vậy, cô làm sao có thể nghĩ cô ta lừa gạt mình?

Cô hoảng hốt hỏi lại: "Anh... Không nói dối em đấy chứ?"

Dù sao, anh không phải đã lừa gạt cô một lần rồi sao???

Lòng anh thuộc về em, cơ thể của anh cũng chỉ trung với em (1)

Huân cười khẽ một tiếng: "Đúng vậy, anh thừa nhận đã từng lừa gạt em. Nhưng anh thề, từ nay về sau, anh không bao giờ lừa gạt em nữa. Bé ngốc, chẳng lẽ em hy vọng anh và cô ta có con thật sao?" .

Hoan Hoan lắc lắc đầu, chần chừ nói: "Nhưng…hai người...”.

Cho dù hai người chưa có con, nhưng cuối cùng cũng sẽ kết hôn, đó là điều chắc chắn. Vậy sự tồn tại của cô chẳng phải là dư thừa sao.

Huân gật gật đầu, hiên ngang nói: "Đúng, không có đứa nhỏ nào cả, anh và cô ta cho tới bây giờ chưa hề chung đụng! Một lần cũng không có!"

Hoan Hoan hơi biến đổi thần sắc, không biết tin này đối với mình là vui hay buồn.

Cô như con chim sợ cành cây cong, đã tổn thương một lần, dễ gì để lại tin thêm lần nữa?

Không phải cô hoài nghi Huân, mà là cô hiểu được một sự thật: cho dù Quý Hiểu Trân không có thai, bọn họ cũng đã đính hôn, một ngày gần đây sẽ kết hôn, thì chuyện có em bé chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Huân thấy rõ thái độ do dự đó của cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng, kiên nhẫn an ủi: "Hoan Hoan, anh biết hiện tại dù anh có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không tin. Nhưng anh vẫn muốn nói, anh sẽ không kết hôn với Quý Hiểu Trân. Bởi vì, người anh yêu chỉ có em, người anh muốn kết làm phu thê, cũng chỉ có thể là em”.

Nghe vậy, khuôn mặt còn chưa ráo lệ của cô hơi ửng đỏ.

Cô quát to: "Ai nói muốn cùng anh kết làm phu thê? Em... Anh... Anh đừng có mơ giữa ban ngày".

Không thể không thừa nhận, tuy rằng trong lòng cô vẫn còn rất nhiều bực tức, ngút ngàn hoài nghi, và chất chồng lo lắng, nhưng ngay lúc này, lại tràn đầy vui thích và hạnh phúc.

Có lẽ, tương lai bọn họ còn phải đối mặt với thật nhiều khó khăn, nhưng biết người mình yêu cũng yêu mình, lại tận lực níu giữ mình, loại cảm giác này hạnh phúc biết bao.

Huân nắm chặt tay cô không rời. Nghiêng nghiêng nhìn khuôn mặt anh, Hoan Hoan tưởng như mình đang nằm mơ.

Anh đã tới sân bay tìm cô về.

Cô tùy ý để anh nắm tay rời khỏi sân bay.

Chuyện này đối với anh và cô, rốt cuộc là chính xác hay sai lầm? Dù trong lòng dấy lên một cảm giác bất an, nhưng cô lại không cưỡng lại được sự quyết tâm của Huân.

Bị anh kéo đến chiếc xe Bugatti màu lam, Hoan Hoan lập tức chợt ngẩn ra:

"Xe này... là của anh?"

Huân cười khẽ một tiếng: "Đúng vậy! Ngay từ đầu em đụng vào chính là chiếc Abu của anh”.

"Abu?"

Lấy biệt danh như vậy để đặt cho xe, cũng chỉ có người kỳ quái như Liên Thành Huân mới nghĩ ra.

Huân nhún vai, nhẹ nhàng thay cô mở cửa xe: “Tề tiểu thư, xin mời!"

Hoan Hoan tức giận liếc anh một cái, ngồi xuống ghế, càm ràm: "Hừ! Từ đầu tới cuối luôn coi em là một con ngốc mà!"

Huân biết cô còn đang tức giận, không nói gì, chỉ khẽ cười. Yên lặng thắt dây an toàn cho cô, sau đó lại đem hành lí của cô chuyển vào cốp sau. Xong xuôi mới ngồi vào tay lái.

Anh nhìn cô cười nói: "Hoan Hoan, cho em thể nghiệm một chút gọi là tốc độ sinh tử, coi như sự trừng phạt đối với thái độ không từ mà biệt của em”.

Dứt lời, Huân liền đạp chân ga, chiếc xe lao vút về phía trước như một con mãnh báo Châu Mỹ nhảy ra khỏi bãi đỗ xe.

"A…"

Hoan Hoan không kịp mắng anh, thét lên một tiếng chói tai, tay kia nắm chặt tay vịn, lập tức cảm nhận rõ ràng như thế nào là “tốc độ sinh tử”.

Liên Thành Huân, anh thật sự quá ghê gớm!

Mãi mới thích ứng được với tốc độ vũ bão ấy, Hoan Hoan lại chợt phát hiện con đường này không phải đường về nhà trọ của cô.

Trừng mắt nhìn, cô hồ nghi hỏi: "Huân, anh đang đi đâu vậy?"

"Về nhà anh!"

"Cái gì! Về nhà anh?" Hoan Hoan ngạc nhiên.

"Đúng vậy!" Huân quyết đoán quay đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định, giọng nói chắc chắc: “Từ lúc này, anh tuyệt đối sẽ không cho em có cơ hội rời xa anh! Vì thế, anh phải cột chặt em bên cạnh, một tấc cũng không rời!"

"..”.

Hoan Hoan ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng. Người đàn ông này, quả thật quá đáng yêu.

Cô không biết dùng từ gì để mô tả hành động của anh lúc này, nói đây là xúc động, có vẻ cũng không phải. Cô quả thật mong ngóng anh làm như vậy, nhưng khi nó xảy ra, cô lại chỉ biết lầm bầm một câu cụt lủn: "Đồ điên..”.

Ai ngờ: “Đồ điên" vui vẻ nhún nhún vai, giống như muốn chứng tỏ lời trách mắng này hoàn toàn chính xác. Anh mở nhạc to hết cỡ, lại hạ hết tất cả cửa sổ xe xuống, tăng tốc lao đi.

Tràn ngập gió, ầm ĩ nhạc, mái tóc dài của cô bị thổi loạn. Thời còn là sinh viên, cô luôn có một giấc mơ nổi loạn như thế này, không ngờ người giúp cô hiện thực hóa nó, lại chính là người thầm mến cô từ ngày còn ngồi trên ghế giảng đường - Liên Thành Huân.

Đây có lẽ chính là duyên phận. Hoan Hoan nửa tỉnh nửa mê, vẫn không dám tin vào những gì trước mắt, khẽ khàng đặt nhẹ tay lên tay anh. Huân nhanh chóng nắm chặt tay cô, hai người nhìn nhau cười, con đường về càng thêm vui vẻ.

Xe quẹo vào đường rừng, Hoan Hoan mới phát hiện có chút quen mắt, sửng sốt hai ba giây, cô nhớ ra đây chính là con đường đến nhà Khưu Thiểu Trạch.

Qua mấy khúc quanh, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cánh cửa sắt trạm trổ công phu, nguy nga tráng lệ. Như sớm biết chủ nhân trở về, cửa tự động mở ra, Huân chậm rãi lái xe vào.

Hoan Hoan kinh ngạc không thôi, há to miệng, nhìn tòa nhà Tây Âu không chớp mắt.

Tòa biệt thự cô từng cảm thán, từng khinh bỉ sự xa hoa của chủ nhân, lại là nhà của Huân sao?

Tuy rằng, cô biết anh gia thế hiển hách như vậy, thì tòa nhà này có sá gì? Nhưng tận mắt sở thị, vẫn khiến cô không thôi bỡ ngỡ:

"Đây, nơi này thật là... nhà anh?"

Cô thật sự không tưởng tượng nổi đây lại là nhà riêng.

Chẳng biết lúc nào, Huân đã đến sát bên, giúp cô gỡ mấy sợi tóc rối: “Đúng vậy, nơi này chính là nhà của anh, về sau, cũng là nhà của em!"

Huân thì thào bên tai, thừa dịp cô không phòng bị, liền hôn phớt lên môi cô. Sau đó vui vẻ nắm tay cô đi vào nhà.

Mấy quản gia đang chờ đợi trước cửa, thấy Huân vô cùng thân thiết nắm tay một nữ nhân đi vào trong nhà, tất cả mọi người đều cảnh giác, liếc nhau một cái.

Thật hiển nhiên, cô gái xa lạ này, đối với tiểu thư Quý Hiểu Trân đang ngồi trong nhà kia, rõ ràng thái độ của thiếu gia là cách biệt một trời một vực.

Lòng anh thuộc về em, cơ thể của anh cũng chỉ trung với em ( 2 )



"Huân! Em tìm anh khắp nơi, anh đi đâu vậy..”

Nghe tiếng xe đi vào, Quý Hiểu Trân chạy vội ra, liền thấy hai người đang tay trong tay bước lên bậc thềm, nhất thời kinh ngạc sững người.

"Tề Hoan Hoan? Cô... Cô tại sao lại ở chỗ này..”.

Ánh mắt lo lắng nhìn Huân lập tức chuyển qua giận dữ chĩa thẳng vào mặt Hoan Hoan.

Không, chuẩn xác mà nói, lòng cô đã vỡ vụn ngay khi nhìn thấy Liên Thành Huân nắm tay Hoan Hoan.

Huân hơi nghiêm mặt, Hiểu Trân quay qua nhìn anh: "Sáng sớm em đến, anh đã rời đi. Đang phải truyền nước biển, tại sao anh lại liều lĩnh trốn bệnh viện như thế?"

Giọng cô đều đều không lên không xuống, không giống trách cứ, nhưng ánh mắt lại ý tứ quét về phía Hoan Hoan.

Hoan Hoan nghe vậy, ngây dại.

Cô lập tức chộp lấy cánh tay anh, kéo tay áo lên. Quả nhiên vẫn còn vết kim truyền, nguyên một mảng da bị sưng tấy tím tái, nhìn thôi đã cảm thấy rất đau.

Cổ họng cô như nghẹn lại, rưng rưng ngước mắt hỏi anh: "Anh chưa bình phục, sao lại xuất viện?"

Huân thấy cô khẩn trương như vậy, biết cô vẫn còn lo lắng cho mình. Mắt anh sáng lên, khóe môi cười khẽ: "Một chút vết thương nhỏ, không đáng gì. Em bỏ đi, đó mới là chuyện lớn”.

Nghe vậy, Hoan Hoan sắc mặt trở nên hồng, liếc mắt nhìn anh.

Tất cả những điều này, giống như cái gai trong mắt Quý Hiểu Trân. Không khách khí chút nào, cô cất giọng: "Tề tiểu thư thật có thủ đoạn, vị hôn phu của ta bệnh nặng như vậy, thế nhưng vì quản lý bộ phận khách VIP không từ mà biệt, nên đã không quản ngại bệnh tật mà tự mình đến sân bay giữ cô lại! Ngay cả ta là hôn thê cũng không được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy!"

Hoan Hoan ngẩn người, Quý Hiểu Trân một câu "hôn phu", hai câu "hôn thê" làm cho cô mất hết nhuệ khí.

Cô trước đó không lâu mới hứa với Hiểu Trân, nhất định sẽ chia tay Huân, mà lúc này lại cùng Huân tay trong tay xuất hiện trước mặt người ta, thật là xấu hổ.

Nhưng cô liền nghĩ tới Hiểu Trân đã nói dối, trong lòng cảm thấy không thoải mái, lại không thể nào phản bác. Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn rút tay về.

Nhưng Huân không cho cô rút ra, ngược lại còn nắm chặt thêm.

Huân thấy Hoan Hoan cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, khiến anh thật đau lòng.

Anh lạnh lùng nhìn về phía Hiểu Trân: "Quý Hiểu Trân, em không cần vừa đánh trống vừa la làng như vậy. Em diễn trò thật sự không được tốt lắm, nhân lúc anh còn chưa hoàn toàn chán ghét em, em nên mau chóng rời khỏi nơi này đi”.

Hiển nhiên, Huân còn giữ thể diện cho Quý Hiểu Trân, nên không muốn vạch trần hành động xảo trá của cô trước mặt Hoan Hoan cùng rất đông gia nhân. Nhưng nói bấy nhiêu cũng đã đủ để khiến cô ta đỏ mặt.

"Liên Thành Huân!" Mặt cô đỏ bừng, có thể nhìn ra được cô đang tận lực đè nén cảm xúc của mình, nhắc nhở anh: “Anh dám chơi với lửa à? Anh có ý thức được việc mình đang làm hay không?"

"Anh đương nhiên biết!" Huân lại càng kềm giữ chặt bàn tay Hoan Hoan: “Anh chưa bao giờ biết rõ hơn lúc này!"

"Anh!"

Quý Hiểu Trân lập tức rít lên, ánh mắt vừa sợ vừa hằn học, chẳng lẽ cô đành bất lực nhìn Hoan Hoan cướp Huân ngay trước mắt mình sao?

Cô không thể tin nhìn Huân, lại nhìn Hoan Hoan, lẳng lặng đứng, không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.

Lặng im hồi lâu, cô chạy ra khỏi biệt thự.

"Quý tiểu thư - - "

Hoan Hoan lo lắng, muốn đuổi theo níu cô ta lại. Tuy rằng bây giờ còn là ban ngày, nhưng tâm trạng ấy mà ra đường thì quả không ổn.

"Không có chuyện gì đâu, mặc kệ cô ta!"

Huân giữ chặt cổ tay Hoan Hoan, hướng về phía quản gia liếc mắt ra hiệu, lập tức có người được cắt cử chạy theo Hiểu Trân.

Quý Hiểu Trân tìm không thấy quán rượu nào, bèn vào siêu thị, mua vẻn vẹn một tá bia, ngồi một mình trong công viên, bụng rỗng uống rượu.

Chỉ vài lon cô đã chuếch choáng, bèn nặng nhọc bước từng bước một xuống bậc thang, vin vào lan can sắt dọc bờ hồ mà đi, bước chân lảo đảo.

Bảy năm, suốt thời gian đằng đẵng ấy, có biết bao gã trai xin chết, mà cô không hề ghé mắt một cái, chỉ toàn tâm toàn ý yêu anh, đến tận bây giờ vẫn không hề suy chuyển.

Bảy năm trước, anh nói không yêu cô, tưởng rằng bảy năm sau thật vất vả mới có cơ hội gần anh, không ngờ rằng, anh vẫn như cũ, không yêu cô.

Tề Hoan Hoan, cô dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì mà đánh cắp vị hôn phu của tôi?

Quý Hiểu Trân này đường đường là thạc sĩ kinh tế học tại trường Washington, xuất thân danh giá, tướng mạo xinh đẹp, ở Nam Thành này nổi danh nức tiếng. Có điểm nào không tốt, không xứng với anh?

Công bằng mà nói, cô và Liên Thành Huân có nhiều điểm tương đồng, nhất là lòng chung thủy!

Vì thế, ngoài miệng thì nguyền rủa anh, nhưng trong lòng cô lại rối bời!

Liên Thành Huân, một người con gái có bao nhiêu lần bảy năm???

Quý Hiểu Trân thất thần nhìn mặt hồ gợn sóng, trong lòng cũng dấy lên những đợt sóng không ngớt. Chuyện đã như vậy, phải nói với mẹ như thế nào đây? Có lẽ cô phải sử dụng đến chiêu độc cuối cùng, được ăn cả ngã về không.. .

…………………………

"Huân, Quý Hiểu Trân... không sao chứ?"

Hoan Hoan vừa cẩn trọng chườm nóng cho chỗ tím bầm trên tay anh, vừa lo lắng cho Hiểu Trân.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết tình cảm Quý Hiểu Trân đối Huân là thật. Có lẽ, cô ta không nên lừa gạt cô về chuyện mang bầu, nhưng một nữ nhân không để ý đến địa vị mà nói dối như vậy, nhất định bởi vì quá yêu một người, sợ mất anh ta mà thôi.

Vì thế, dù cách cô làm không đúng, nhưng vẫn rất đáng thương hơn là đáng giận.

Huân cúi đầu nhìn cô cười: "Em đã tin anh nói thật chưa?"

Nghe vậy, Hoan Hoan lại thoáng mắc cỡ.

Quả thật, hiểu lầm cởi bỏ trong tích tắc, lòng cô giống như bầu trời xám xịt phút chốc quang đãng không một gợn mây, cao xanh lồng lộng.

Tuy rằng, cô còn lo lắng đến Quý Hiểu Trân, nhưng lúc này Huân âu yếm thủ thỉ bên tai, khiến cô không còn nghĩ nhiều được nữa…

157 - Lòng anh thuộc về em, cơ thể của anh cũng chỉ trung với em (3)

Đương nhiên, ở trước mặt Huân, Hoan Hoan muốn giả bộ hờn dỗi một chút. Cô vểnh môi: "Hay là, anh kết hôn với người ta đi, bên ngoài ai cũng biết hai người đã đính hôn…”

"Oa, em đang ghen nha? Lo lắng anh sẽ cưới cô ta, chứ không phải em?"

Huân hưng phấn, kéo Hoan Hoan vào phòng làm việc, bế cô ngồi lên bàn, còn mình thì đứng dựa sát vào bàn. Như vậy, tầm mắt hai người vừa khéo chạm nhau.

Hoan Hoan ngúng nguẩy: "Ai thèm lo lắng chứ? Tui chỉ sợ ảnh hưởng thanh danh của ai kia thôi. Đúng rồi, sao anh biết hôm nay em lên máy bay? Chuyện này em không nói cho ai biết cả?”.

Huân nở nụ cười, ôm lấy gương mặt cô: “Tất nhiên là có người nói cho anh biết, may mắn anh tinh thông tin tức, bằng không cứ như vậy để em bay đi, anh sẽ hối hận mà chết mất!"

Chuyện này anh phải cảm tạ Thiểu Trạch, nếu anh ta không nói, anh sẽ không biết Hoan Hoan sẽ rời khỏi Nam Thành. Từ đó mới phái người tìm hiểu mà biết được thời gian cô lên máy bay.

Vừa nghĩ đến thiếu chút nữa cô bay mất, anh liền thấy khó chịu...

Lúc này, Hoan Hoan đang chăm chỉ chườm cho anh, mái tóc xõa xuống hai bên vai, nổi bật chiếc cổ trắng noãn như ngọc, dưới ánh mặt trời phản xạ nhìn như một cô thiên nga trắng xinh đẹp, uyển chuyển dịu dàng.

Huân bỗng dưng động tâm, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt dán chặt vào Hoan Hoan.

Này là chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi chúm chím, chiếc cằm thon, chiếc cổ trắng nõn, bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn...

Bao nhiêu nhớ nhung thèm khát, lập tức liền dâng lên.

Giọng anh run run đứt quãng: "Hoan Hoan, anh nhớ em lắm..”.

Cô vẫn không ngẩng mặt lên, cứ tưởng ý anh là tâm trí nhớ, ai dè là thân thể đang rất nhớ cô.

Cô cười hiền, ngọt ngào đáp: "Ừm, em cũng nhớ..”.

Lời còn chưa nói hết nhưng cô liền im bặt. Ngẩng lên thấy ánh mắt anh, cô liền hiểu ngay lập tức. Suýt chút nữa còn cắn phải lưỡi, mặt vọt đỏ ửng, vội cúi mặt xuống.

Huân lại càng sát lại gần, giống như con báo vờn mồi, chậm rãi, ma mị thì thầm: “Hoan Hoan, anh muốn em..”.

Hoan Hoan lùi vào góc bàn, đụng phải giá sách, nói tiếng được tiếng mất: “Không được, anh còn đang ốm... Em sợ anh chịu không nổi..”.

Vì sao mỗi lần anh sinh bệnh, liền ham muốn cô?

Huân càng áp xuống thấp, khiến Hoan Hoan gần như nằm hẳn xuống bàn. Ngực kề ngực, hơi thở nhốn nháo lộn xộn, tim đập thình thình, tai như ù đi….

Huân nỉ non: “Nhưng anh không đợi được nữa”.

"..”.

Hoan Hoan muốn ngăn cản anh, nhưng cô vừa hé miệng, liền bị Huân dùng môi lấp lại.

Sau đó, anh chậm rãi trượt xuống cằm, cổ, ngực của cô…

Chiếc áo ngăn cách quả thật khó chịu, anh kéo mạnh một cái, lập tức hàng nút áo rơi loạn xạ xuống sàn.

"Huân! Quần áo của em..”.

Hoan Hoan muốn mắng anh quá, nhưng rất nhanh bàn tay anh đã chiếm hữu một bên ngực đẫy đà của cô.

Vừa vặn tay anh, giống như trời sinh cô là để dành cho anh vậy.

Cảm giác no đủ thật sự quá tốt, Huân muốn dùng đầu lưỡi cảm nhận thêm, Nghĩ là làm, anh nhẹ nhàng ghé miệng ngậm viên bi nhỏ hồng hồng.

Hoan Hoan toàn thân lại run rẩy, tay quơ lên không trung như muốn kiếm điểm tựa. Huân nhẹ nhàng bắt lấy và hướng dẫn cho cô chống hai tay ra sau lưng. Tư thế này khiến cho thân thể cô như đang hướng về anh mà dâng hiến vậy.

Cô cắn chặt môi dưới, tựa hồ như chỉ có cách đó mới giúp cô kềm chế không phát ra tiếng rên rỉ...

"Hoan Hoan... Hãy nói em cũng muốn anh..”. Huân ngẩng đầu khẽ gọi cô, nhưng cô run run không đáp trả.

Biết cô vẫn cố tình kềm giữ cảm xúc, Huân đương nhiên không hài lòng. Anh tiếp tục công kích mạnh hơn nữa, khiến cho khuôn ngực trắng nõn của cô bị lưu lại vài vết đỏ.

"Huân... Anh..”. Hoan Hoan rốt cục có chút phản ứng, nhưng cũng không nói được trọn câu.

Biết cô vẫn còn bướng bỉnh, Huân tiếp tục liếm láp vong quanh, tay kia rút nốt chiếc áo sơmi còn dính trên người cô ra.

Anh cảm thấy thân thể mình ngày càng hưng phấn, rắn chắc, muốn nhanh chóng tiến thẳng quân vào thành.

Hoan Hoan hoảng hốt, bừng mở hai mắt, ý thức lập tức quay về. Đây là ban ngày ban mặt, hơn nữa nơi này là thư phòng...

Cô nặng nề lắc đầu, hai tay đẩy lồng ngực anh ra, vội vàng nói: "Huân, không được! Không nên ở chỗ này..”.

Huân biết cô thuộc típ phụ nữ truyền thống, anh thật vất vả khắc chế bản thân mình. Quàng tay ôm eo cô nhổm dậy. Hoan Hoan không biết làm sao hơn đành vòng tay ôm cổ anh, mặc anh bế đi. Chỉ nghe “tách” một tiếng, vách tường liền mở ra, bên trong là một phòng bí mật với chiếc giường nghỉ khá rộng.

"..”. Cô không biết nói gì hơn, Liên Thành gia thật sự lớn đến thái quá! Bên trong thư phòng mà cũng có giường ngủ!

Còn chưa kịp phản ứng, Huân đã nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống.

"Thế này em hài lòng chưa? Không cho phép lại nói không!"

Anh thì thầm ra lệnh, đồng thời cởi bỏ nốt những phụ kiện còn vương trên người cô, chỉ còn sót lại chiếc quần lót bé xíu.

Hoan Hoan đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm nay, cô gọi taxi đi sân bay, đến giờ thân thể đầy mồ hôi, cứ như vậy... Thật không ổn, cô lấy hai tay che người, muốn từ trên giường nhảy xuống đất.

"A, em nhớ ra rồi, em muốn đi tắm, cả người rất dơ, anh sẽ ghét bỏ ..”. .

Vừa nói cô vừa dợm bước xuống đất. Nhưng động tác làm sao mau lẹ bằng Huân? Vươn tay một cái, cô đã nằm gọn dưới thân anh.

"Muốn trốn hử? Hoan Hoan, đừng nói với anh rằng, em vẫn còn sợ hãi số đo của anh đó nha?"

"..”.

Cô đỏ bừng cả mặt. Anh thật đáng chết, lời như vậy cũng có thể thốt ra sao?

"Đừng lo lắng, anh sẽ không ghét bỏ em, tắm rửa thì nhất định rồi, nhưng không phải lúc này. Để anh thưởng thức hương vị của em chút đã... Hoan Hoan, anh ăn chay đã lâu quá rồi..”. Anh xấu xa cười, suồng sã tứ phía vuốt ve ngực cô.

"..”.

Cô muốn điên mất! Hơn một tháng không thân thiết, anh làm sao đã trở nên ham hố thế này?

Nhìn kỹ lại, chẳng biết từ khi nào anh đã trút bỏ quần áo của chính mình. Loã lồ đứng trước mặt cô, cơ thể tinh tráng rắn chắc...

Hoan Hoan nuốt khan một tiếng, thẹn thùng quay mặt đi không nhìn. Biết cô thẹn, anh lại càng cố tình trêu cợt, vươn tay giữ chặt cằm cô, khiến cô không cách nào không nhìn anh.

"Em vẫn còn thẹn thùng sao!"

Nói đoạn, anh lại chậm rãi hôn từ trên xuống dưới... Bất ngờ, anh đột nhiên liền cắn cắn chỗ kín mềm mại của cô...

"A!" Hoan Hoan la lên, anh...chưa từng làm càn như vậy bao giờ!

"Huân! Đừng như vậy!" cô xấu hổ muốn độn thổ...

"Nói mau! Nói em muốn anh!" Anh kiên quyết không để cho cô khép chân lại.

"... Em nói... Em, em muốn..”. Dứt lời, cô liền xấu hổ bưng kín mặt mình.

Huân xấu xa cười, hài lòng ngắm cô. Anh ngồi thẳng lên, ôm chặt eo cô, kề sát lửa nóng vào nơi mềm mại ẩm ướt. Kiên quyết tiến vào bên trong.

Hoan Hoan hoảng sợ đầm đìa mồ hôi, tuy rằng chỗ kín đã bị anh làm cho ướt át, không còn khô ráp, nhưng anh đột nhiên tiến vào, vẫn khiến cô rất khó thích ứng.

Cô vặn vẹo thân mình, hai chân kẹp chặt, Huân ngang nhiên lửa nóng đột nhiên bị cô ấm áp mềm mại gắt gao ôm lấy, kìm lòng không đặng tràn ra một tiếng hừ nhẹ thoải mái đến tận cùng.

"Đừng nhúc nhích!"

Anh cứng đờ, đã lâu không hưởng qua nữ sắc, thiếu chút nữa vì một khắc khoái cảm mà anh rơi vào cảnh “chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền”...

"Ngoan, đừng nhúc nhích, nghe lời anh, sẽ tốt ngay thôi...”. Anh tận lực ôn nhu hướng dẫn cô, nói cô thả lỏng thân mình. Anh khom xuống hôn vành tai, thở hổn hển dụ dỗ cô: “Hoan Hoan, em thả lỏng một chút, chặt quá... anh sẽ chịu không nổi ..”.

Thanh âm dịu dàng, nhuốm thêm hơi thở mê hoặc, Hoan Hoan hít sâu một hơi, đồng thời dần dần buông lỏng thân thể.

Huân lúc này mới từ từ tăng tốc.

Cảm nhận được cô càng ngày càng nhiều trơn ướt, bao nhiêu đè nén trong hơn một tháng qua được Huân biến thành sóng to gió lớn va chạm vào ra. Anh nâng hai chân cô đặt lên vai mình, sau đó lại gia tăng tốc độ...

Hoan Hoan không chịu nổi anh mãnh liệt va chạm, đôi mắt phủ một màn sương mù, hơi thở gấp gáp…

Cô cảm giác thân thể của mình sắp bị anh xé rách, nhưng cũng lại khoái hoạt đến cực hạn.

Huân mồ hôi rịn khắp người, vài giọt rơi xuống người cô, gầm gừ rên rỉ như muốn hòa tan hai người vào với nhau...

Anh khiến cô say mê, lông mày nhẹ chau lại, hai gò má đỏ ửng, hai tay níu chặt khăn trải giường, có vẻ như đang đợi chờ anh cùng những đợt sóng mãnh liệt.

Vì thế động tác của anh trở nên càng lúc càng nhanh, Hoan Hoan như bay bổng lên không trung, bắt đầu nức nở, không phải bởi đau khổ, mà là cực kỳ thống khoái...

"Ngoan, Hoan Hoan... Kiên nhẫn một chút..”.

Huân yêu thương nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhưng tốc độ lại không có chút nào giảm bớt. Hai tay chống hai bên người cô, vừa nhịp nhàng vừa thủ thỉ như rót mật vào tai cô.

Anh làm cho toàn thân cô căng thẳng quá đỗi, cô cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi, muốn gọi anh dừng lại, nhưng Huân thật nhanh đã mút lấy cánh môi cô, dũng mãnh tiến vào.

"A - -" rốt cục nhịn không được, Hoan Hoan la lên đầy khoan khoái.

Anh nhấp mạnh đợt cuối, cô cả người co quắp đến cực hạn...

Hoan Hoan xụi lơ bất động nằm trên giường, thân hình trắng nõn nằm cạnh Huân, như một pho tượng kiều diễm...

"Hoan Hoan..”. Huân ở sau lưng ôm cô, lưu luyến hôn lên vành tai, khàn khàn khẽ gọi: “Hoan Hoan, lòng anh thuộc về em, cơ thể của anh cũng chỉ trung với em. Em nhớ kỹ, nếu có con, anh cũng sẽ chỉ có con với em..”.

"Huân..”. Hoan Hoan rơm rớm nước mắt. Nghe được câu này, thì dù cô có chịu thiệt thòi nhiều hơn thời gian qua đi nữa, cô cũng cam lòng.

Anh hôn một cái lên lưng cô: “Mệt không?"

"Có..”. Cô khẽ đáp, như không còn chút tàn hơi nào.

"Ngoan, đi tắm một chút đi... Thôi, em ngủ đi, anh ôm em đi tắm”.

Chưa kịp hốt hoảng, cô đã bị anh ôm vào nhà tắm. Dòng nước ấm chảy xuống người thật thoải mái, khiến cho cô như dần dần chìm vào giấc ngủ…

Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, như vậy thật tốt...

Giông bão sắp tới (1)

Chiếc Volvo màu trắng chậm rãi lái vào biệt thự, rồi dừng lại cạnh bức từng phủ đầy hoa Tường vi. Tiết trời tháng tư nhàn nhạt, ánh mặt trời buổi chiều nhè nhẹ phủ lên những cánh hoa màu hồng phấn, lại càng thêm bắt mắt.

Cảnh quá hữu tình, khiến Thiểu Trạch mặc dù là nam nhân cũng không khỏi dừng bước ngắm nhìn. Mấy ngày nay anh chưa về thăm mẹ, hôm nay cũng không gọi điện thoại báo trước, vì muốn làm bà ngạc nhiên.

"Cậu nói cái gì? Tề Hoan Hoan bị chủ tịch đón đi? Không phải đã dặn cậu phải kềm cho cô ta lên máy bay mới được trở về sao? Làm sao lại để cho anh ta đón đi?"

Từ trên lầu văng vẳng tiếng Liên Thành Triển Bằng khiển trách thuộc hạ. Chưa bước vào nhà, Thiểu Trạch đã nhìn thấy ông đang đứng trên ban công lầu hai la lối. Anh liền đi thẳng lên lầu.

"Một khi đã như vậy, thì giữ nguyên kế hoạch cũ. Tề Hoan Hoan giữ lại không được! Nhớ kỹ, lần này làm việc nhất định phải cẩn thận, không được có một chút sơ suất!"

Khưu Thiểu Trạch kinh ngạc, đang tính gõ cửa liền khựng lại.

Cái gì? Ông ta có ý gì? Muốn làm gì Hoan Hoan?

Hoảng sợ, anh bất chấp mọi sự, liền xông vào phòng. Cửa bị đẩy mạnh, va vào tường cái “rầm”.

Triển Bằng sửng sốt, xoay người lại, thấy Thiểu Trạch tiến tới như vũ bão, vẻ mặt tức giận. Xem ra, những lời ông vừa nói anh đều đã nghe cả.

Ông cũng không thèm che dấu, tuy rằng sự xuất hiện của anh là ngoài dự liệu, nhưng ông cũng không hề có ý thu hồi mệnh lệnh.

Liên Thành Triển Bằng nghiêm cẩn nhìn anh, ánh mắt sắc bén không chút nao núng:

"Thiểu Trạch, những lời ta vừa nói cậu đều nghe được hết rồi phải không?" Ông giành quyền chủ động.

Khưu Thiểu Trạch giật mình, anh vốn định chất vấn lão hồ li đang có âm mưu gì với Hoan Hoan, thế mà lại bị ông xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, biến anh thành kẻ bị động.

Xem ra, dù anh có chất vấn thế nào, ông ta cũng sẽ có lý do phản bác lại. Một khi đã như vậy, chi bằng đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, tôi đã nghe hết”.

"Cậu nên biết ta làm như vậy là có lý do. Nhưng cậu yên tâm, ta sẽ không làm cô ấy bị tổn thương”.

"Tôi biết”. Không muốn lộ kế hoạch nhanh như vậy, giọng Thiểu Trạch trở nên bí hiểm.

"Cậu biết?" Triển Bằng nhướn mày nhìn anh. Không gian im ắng đến nỗi có thể nghe được cả nhịp tim đập.

"Đúng, tôi biết. Tôi muốn thương lượng với ông một điều kiện”.

"Điều kiện?" Liên Thành Triển Bằng tập trung suy nghĩ, một lát sau chống gậy đi vòng qua bàn làm việc, ngồi ngay ngắn thẳng tắp trên ghế, trịnh trọng: “Cậu nói đi!”.

"Về phần Tề Hoan Hoan, ông không được động đến cô, ngược lại còn phải bảo vệ cô thật tốt. Về phần trao đổi, đương nhiên là tốt cho đại cục của Liên Thành Thị..”.

Vừa nói Thiểu Trạch vừa lấy một văn kiện trong túi ra đưa cho ông. Đồng thời ghé sát tai nói nhỏ điều gì đó.

Nghe vậy, Triển Bằng biến sắc, một lúc lâu sau khoé môi mới khẽ động: "Thiểu Trạch, cậu... Định làm như thế nào?"

"Vâng, tôi đã có kế hoạch rất hoàn hảo. Làm như vậy, chẳng những có thể giúp Liên Thành Thị trụ vững, mà mọi chuyện khác cũng có thể kết thúc tốt đẹp”.

"Ta chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy, nói thực ra ta lo lắng Long Thiên Vũ, ông ta sẽ...”.

"Vâng, vì thế bước hành động tiếp theo cũng phải cân nhắc kỹ!" Trầm mặc năm giây, giọng anh nhỏ dần “Ngày trước, tôi đã đối xử với ông và mẹ thật không tốt, là lỗi của tôi. Chuyện này tôi đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định, cho nên hi vọng ông có thể tận lực hỗ trợ cho tôi”.

"Haiz, Thiểu Trạch, cậu...”. giọng ông khàn đặc như già hẳn đi, trầm buồn nói “Cậu bé, thật thiệt thòi cho cậu...”.

Hướng ra phía ánh sáng rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt Khưu Thiểu Trạch ngưng đọng lại, vừa suy tư lo lắng, lại vừa rất kiên quyết cứng rắn như sắt đá, không có gì có thể lay động được quyết tâm của anh.

※※※

Tại Quý gia.

Đến giờ cơm, Quý Hiểu Trân đi đến phòng ăn nhưng không thấy mẹ đâu, cô nhíu nhíu mày, hỏi quản gia chuyện gì xảy ra, mới hay Huân đến đây, hai người đang ở thư phòng uống trà.

Lòng cô lập tức nhảy loạn lên. Tuy rằng chưa cùng Huân nói lời chia tay chính thức, nhưng với thái độ cương quyết của anh, cô biết rằng bọn họ không có khả năng tiếp tục kéo dài.

Với tính khí kiêu ngạo, cô chưa đủ tự tin nói chuyện này cho mẹ biết.

Trong lòng bất an nhưng lại không dám tùy tiện đi vào thư phòng quấy rầy, cô ngẩn người ngồi một mình tại phòng ăn.

Gia đình cô thuộc dạng âm thịnh dương suy, mẹ là con gái một trong gia đình danh giá, kể cả biệt thự này cũng thuộc gia sản của ông ngoại. Cũng nhờ một tay mẹ cô là Quý Mỹ Vân mà sản nghiệp Quý gia mới phát triển to lớn như ngày hôm nay.

Nhưng cuối cùng, vị thiên kim duy nhất trong gia đình danh môn này lại lấy một chàng trai nghèo, không có chút danh tiếng của cải gì.

Về sau, cha không may mất sớm, lúc đó không đếm được bao nhiêu kẻ tranh nhau muốn làm cha dượng của cô. Qua lời giới thiệu của ông ngoại, mẹ đã làm quen với một người được cho là rất xứng đôi.

Không ngờ rằng khi bà dẫn người ấy về giới thiệu với cô, lúc đó cô chỉ mới mười một tuổi, cô đã uống thuốc tự tử khiến bà té xỉu liên tục ngoài phòng cấp cứu.

Sau khi Quý Hiểu Trân qua cơn nguy kịch, bà đã ngồi trên giường mà ôm cô cả ngày lẫn đêm, nói chỉ cần cô hạnh phúc, bà đồng ý làm bất cứ điều gì. Từ đó về sau, Quý Mỹ Vân không bao giờ nhắc tới chuyện sẽ tái hôn, cũng chẳng còn giao du với bạn trai, vì sợ con gái cưng không vui.

Thời gian gần đây, thái độ Hiểu Trân khác thường như thế, bà không phải không nhìn ra.

Trong thư phòng yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh khẽ chạm vào khay trà cũng không có. Quý Mỹ Vân liếc mắt nhìn Huân một cái. Đối với người sừng sỏ trên thương trường như bà, ánh mắt đó cũng đủ phức tạp.

Huân cố gắng giữ thái độ cung kính, điểm này anh thể hiện rất khá. Ở trước mặt trưởng bối, anh luôn kính cẩn nghe theo mà không cãi lại, biểu hiện của anh luôn rất hợp hoàn cảnh.

Nhưng hiện tại trong lòng anh không được bình tĩnh vì luôn luôn muốn tìm thời cơ thích hợp để nói ra quyết định của mình.

Rốt cục Quý Mỹ Vân cũng mở miệng nói trước: "Nghe nói công ty của cậu xảy ra chuyện? Nếu làm không được tốt thì không cần làm, hãy cùng Hiểu Trân qua đây giúp ta. Hiểu Trân đã dẫn cậu về nhà rồi thì hai người cũng mau chóng tổ chức hôn lễ. Cậu cũng nên kềm chế tâm mình lại, đối xử với nó dịu dàng hơn”.

Hơi do dự một chút, bà thở dài nói "Đứa bé này của ta, ngang ngược thì có ngang ngược một chút, lại hơi nóng nảy nữa, nhưng lòng nó không xấu. Hiểu Trân chưa từng yêu ai, có lẽ cậu sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng ta mong rằng cậu có thể chiều chuộng nó một chút. Đứa con gái này, kỳ thực thật đơn thuần...”.

Nghe vậy, biểu tình trên mặt Huân càng thêm trầm trọng. Bà nói không sai, kỳ thực, Hiểu Trân không phải là người có tâm địa xấu xa. Hoan Hoan đã từng nói, vì hồi đến giờ chỉ có người khác sủng ái, yêu cô chứ cô chưa hề phải quỵ lụy ai, nên không biết tình yêu đích thực là gì…
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/80⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 13.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-100.html#p200796

Quay về Thơ, truyện ngắn