Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Sáu, 20:52:55 - 22/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: [Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

#103 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 07/04/2013 20:00 » @201197

Đại kết cục đếm ngược (5)

"Anh... Nói cái gì? Anh nói vậy là sao?" Hoan Hoan ngạc nhiên hỏi, hai chân cô như nhũng ra, thân mình suýt nữa đứng không vững, may nhờ có Huân giúp đỡ, được anh dùng một tay ôm lấy bên eo. Tin tức này thật sự rất rúng động, làm cho cả người Hoan Hoan phát run.

Huân không đành lòng xoay đầu, nói "Thực xin lỗi, Hoan Hoan, hai chúng ta không thể đến được với nhau, vì nếu chúng ta là …. Điều đó sẽ là thiên lý bất dung ..."

Hai chữ "Vợ chồng" anh thật sự khó có thể nói ra miệng. Lúc ban đầu khi biết chuyện này, anh cũng vô cùng hoảng loạn giống như Hoan Hoan, khó có thể mà chấp nhận được sự thật, đau khổ muôn phần, và vô cùng tuyệt vọng. Nhưng anh đã cho điều tra lại cẩn thận lần nữa, Hoan Hoan thật sự là chị cùng mẹ khác cha với anh.

Suy nghĩ hồi lâu, Hoan Hoan mới bắt đầu trấn tĩnh lại, cô kêu lên thất thanh "Anh gạt em! Anh gạt em! Em không muốn làm chị của anh đâu!"

"Hoan Hoan, bình tĩnh đi! Em nghe anh nói, mẹ em có phải tên là Đủ Kỳ không?" Huân bắt lấy hai vai Hoan Hoan, yên lặng chăm chú nhìn cô.

Hoan Hoan hít sâu "Anh... Làm sao mà biết tên mẹ em?".

"Bởi vì bà ấy chính là mẹ anh...".

Hoan Hoan chớp chớp mắt, không thể tin nên hỏi lại "Nhưng trên thế giới này người trùng tên trùng họ rất nhiều, anh dựa vào cái gì nói mẹ em chính là mẹ anh?"

"Hoan Hoan, anh đã điều tra..."

"Anh điều tra... Tại sao phải làm như vậy?" Hoan Hoan biết anh luôn luôn có hành tung bí ẩn, trong khoảng thời gian này, anh luôn có thái độ cách xa cô, chẳng lẽ nguyên nhân là như vậy. Nhưng điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi, vì sao mẹ cô trở thành mẹ Huân?

Vì sao đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cô không có nghe thấy mẹ nói về việc mình còn có người em trai...

Không, cũng không hẳn vậy. Trong trí nhớ, trong đêm khuya, cô nhìn thấy mẹ cầm một tấm hình, tấm hình đó cô đã từng xem trộm, là một đứa bé trai, chẳng lẽ đứa bé đó chính là Huân...

Cô lắc đầu thật mạnh, không có khả năng! Không có khả năng! Dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận cái chuyện này.

"Chúng ta về! Em muốn về nhà!" Cô nói như đinh đóng cột.

Hoan Hoan khó nén sốt ruột mà nghĩ ngay muốn về nhà, đi hỏi mẹ một câu, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô nhất định phải xác định, nhất định phải biết, bằng không cô không cam lòng!

Dứt lời, cô xoay người đi ngay. Phía sau có một lực mạnh từ bàn tay, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.

"Hoan Hoan, em đừng vội, anh dẫn em tới nơi này trước, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà gặp mẹ của chúng ta, được không?"

Mẹ của chúng ta, cách nói đó cô nghe thật xa lạ...

Hoan Hoan đờ đẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nước mắt cứ thế tuôn rơi, giàn giụa trên mặt cô.

Sau hơn 2 giờ, Hoan Hoan cùng Huân ngồi trên phi cơ của anh, bay nhanh tới Seattle. Ánh mặt trời chói mắt khác thường, từ cửa sổ kính bên ngoài chiếu xạ vào trong buồng phi cơ, nhưng trong buồng phi cơ hoàn toàn không có một chút sinh khí.

Hai người đều không nói gì.

Hoan Hoan tuyệt vọng khóc, cô đoán được Huân dẫn cô đi Seattle, hẳn là gặp cha của anh Liên Thành Hạo Thiên .

Mấy tháng trước, Huân đã từng mượn cớ đi du lịch, đưa cô đi gặp cha của anh, khi đó cô thật cảm động. Nhưng lần này, Huân lại một lần nữa quyết định đưa cô gặp cha của anh, không phải với thân phận bạn gái, mà là…thân phận chị của anh.

Trên cái thế giới này, tình yêu có thể không để ý tuổi, không để ý khoảng cách, không để ý thân phận, không để ý địa vị, nhưng lại không thể không để ý đến quan hệ máu mủ ruột thịt giữa hai người. Đúng vậy, Huân nói không sai, đây là thiên lý bất dung.

Nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao cùng nhau đi qua một vòng lớn như vậy, để rồi cuối cùng kết cục lại như vậy sao ? Chẳng lẽ ông trời bắt anh và cô gặp nhau để bắt đầu một tình yêu đẹp, và rồi kết thúc trong sự sai lầm. Nếu đúng là vậy, quả thực ông trời đang trêu đùa hai người.

Mười mấy giờ cùng ngồi trên máy bay, thế nhưng Hoan Hoan cùng Huân không nói câu nào. Không, chính xác là Hoan Hoan không chấp nhận thái độ của Huân. Cô tức giận, cô không nói được tại sao lại giận anh, đại khái bởi vì phản ứng của anh khác với cô một trời một vực.

Vì sao chỉ có một mình cô thương tâm tuyệt vọng như thế, mà anh lại thờ ơ như thể không có điều gì xảy ra? Chẳng lẽ, anh thật sự hy vọng cô chính là chị cùng mẹ khác cha?

Nước mắt đã che đi vẻ mặt hoài nghi của Hoan Hoan, hai mắt sưng đỏ không chịu nổi, đờ đẫn bị Huân kéo xuống máy bay, ngồi trên một chiếc xe thể thao màu xanh hướng về một điểm đến mà chạy thẳng.

Cuối cùng, chiếc xe đưa hai người đến một nghĩa trang ở Seattle, cô ngây dại.

Nhìn một khối mộ bia xa xa, Hoan Hoan ngạc nhiên nhìn Huân, khuôn mặt đẹp lão trên mộ bia, cùng Huân có vài nét giống nhau. Đột nhiên cô có rất nhiều lời muốn hỏi, quay đầu nhìn lại.

Huân hít thở thật mạnh rồi cố giả bộ tỏ ra tươi cười. Anh gật đầu "Đúng, anh đưa em tới gặp ba anh, ông…đã qua đời ba ngày trước ..."

Đêm đó, anh nhận được điện thoại của a Cửu, anh tưởng lầm đó là một cái bẫy của Long Thiên Vũ muốn điệu hổ ly sơn. Nhưng không nghĩ rằng, a Cửu lại nói sự thật, đêm đó khi anh bay đến nửa đường, cha anh đột nhiên qua đời, tất nhiên, anh cũng không thể gặp mặt cha anh Liên Thành Hạo Thiên lần cuối.

"Thực xin lỗi, Huân... Bởi vì em mà anh..."

Chân tay Hoan Hoan luống cuống nhận lỗi, nhưng cô lại ngừng ngang vì cô không tìm ra được từ ngữ nào thích hợp để biểu đạt tâm ý của mình. Anh vì cứu cô, không thể chịu tang cha, mà cô còn trách cứ anh thờ ơ, lãnh đạm.

Cô thật sự là một người phụ nữ lạnh lùng, chỉ lo lắng bản thân mình, rồi lại yêu cầu anh nhiều như vậy...

Hoan Hoan đứng chết lặng tại chỗ hồi lâu, hai hàng nước mắt chảy xuống má, cô lấy tay lau, cố gắng kiềm nén cảm xúc bản thân không được bộc phát.

Người con trai này, cứ cái kiểu như vậy luôn khiến cô cảm thấy thật đau lòng...

Huân cùng Hoan Hoan sóng vai đứng, mặt trang nghiêm nhìn vào mộ bia, Huân vươn cánh tay đặt vào đầu vai cô "Biết vì sao anh mang em đến gặp ba anh không?".

Hoan Hoan nghẹn ngào lắc lắc đầu, đã sớm hạ quyết tâm sẽ không khóc, nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống không cầm lại được. Cô đặt một bó hoa hồng trắng để trước mộ bia, lặng lẽ đứng thẳng, lặng lẽ nỉ non.

Huân dừng một chút, một chút gượng gạo, phức tạp lướt qua bên môi, cuối cùng cũng cố gắng cười nói "Bởi vì, ba anh rất muốn gặp được em".

"Gặp em?" Hoan Hoan không hiểu.

Cô chưa từng thấy qua Liên Thành Hạo Thiên, tại sao lại nói là muốn gặp cô?

“Ừ” Huân gật gật đầu, giải thích "Chuyện này cũng hơi dài dòng. Sở dĩ ba anh muốn gặp em, bởi vì ông cảm thấy có lỗi với mẹ của chúng ta, có lỗi với ba của em và có lỗi với cả em nữa"

"... Vì sao?" Hoan Hoan càng không hiểu, không rõ, đột nhiên nhớ tới lần trước Huân nói đến chuyện ân oán một đời trước, có lẽ khi đó anh đã muốn nói cho mình về chuyện của ba anh.

Lặng im một lát, Huân lẳng lặng nhìn mộ bia nói "Hoan Hoan, mẹ có nói với em chuyện ba em đã qua đời hay chưa?"

Hoan Hoan lại lắc đầu, cô hoàn toàn mù tịt về tất cả mọi chuyện.

Ba cô... Long Thiên Ngạo? Tuy rằng ba cô cũng họ Long, nhưng không phải ông có tên là Long Tường sao?







Đại kết cục đếm ngược (6)

Mẹ luôn nói với cô, nguyên nhân cái chết của ba là ung thư gan.

Huân khẽ thở dài một cái, anh đã biết trước cô không biết gì cả.

Xoay thân thể của cô đối diện với mình "Long Tường chính là Long Thiên Ngạo. Hoan Hoan, anh muốn thay ba anh thật lòng nói lời xin lỗi với em. Bởi vì, năm đó ba anh đoạt mẹ từ tay ba em, rồi tiếp tục đoạt đi tập đoàn Long Tường của ba em. Ung thư gan chẳng phải là nguyên nhân trực tiếp làm ba em qua đời, mà là vì ba anh... Bây giờ Liên Thành thị có thể tồn tại phát triển lớn mạnh mười mấy năm như vậy, phần lớn nguyên nhân bởi vì thâu tóm được tập đoàn Long Tường".

"Lúc anh còn nhỏ, trong ký ức luôn thấy mẹ rầu rĩ không vui, khi đó căn bản anh không biết do mẹ không yêu ba. Lúc anh hai tuổi, bà đã bỏ đi, về sau anh luôn luôn trách móc bà, tưởng bà từ bỏ ba anh và anh. Kỳ thực không phải như vậy, mà do bà không thể bỏ em. Về sau sở dĩ mẹ không tới tìm anh, cũng bởi vì bị Long Thiên Vũ em trai của Long Thiên Ngạo uy hiếp, ông ta nói nếu mẹ tới tìm anh, sẽ giết anh và huỷ đi Liên Thành thị".

Đối với khoảng thời gian lúc nhỏ, trí nhớ Hoan Hoan khá mơ hồ, nhưng cô có nhớ lúc cô hơn bốn tuổi, bị bà vú em thân thích của gia đình dẫn đi. Không ngờ, nguyên lai, trước kia còn có ân ân oán oán phức tạp như vậy...

"Qua nhiều năm, ba anh luôn rất áy náy. Tuy rằng ông thật lòng yêu mẹ, nhưng do tư tâm riêng của ông mà hại chết ba em, còn phá hủy những hạnh phúc thật ra phải thuộc về em. Do ông có khoảng thời gian dài u buồn như vậy tích tụ rồi sinh bệnh".

"Mười mấy năm qua, ba anh luôn luôn âm thầm nhờ người truy tìm tung tích mẹ con em, ông muốn bù đắp lại những gì ông đã gây ra, nhưng mãi không có kết quả. Nói đến anh, cũng thật đáng trách, anh luôn tìm cách trì hoãn quá trình điều tra tung tích mẹ con em. Bởi vì anh không biết rõ nguyên nhân sự tình nên anh luôn luôn hiểu lầm mẹ... Đến nửa tháng trước khi anh điều tra tập đoàn Thiên Vũ, anh mới phát hiện ra mọi việc như vậy"

Dừng một chút, khuôn mặt anh lộ vẻ thật đau thương "Hoan Hoan, anh hi vọng em được hạnh phúc, khi biết được chuyện này, anh cũng khó chịu giống em, nhưng... Chúng ta đành hoàn toàn bất lực trước sự thật này. Dù sao chúng ta cũng còn là chị em... "

Việc quan hệ lúc trước không thể trách ai đúng ai sai? Nên hay không nên? Chính là việc anh và cô, trời sinh ra đã ở danh phận chị em, mà không phải là tình nhân. Dù không muốn nhưng đành đổ gục trước số phận.

Lời nói của anh nghe thật thương cảm, mang theo tự trách cùng sự bất lực thê lương.

Anh nắm lấy hai tay cô, hôn nhẹ vào môi. Trong lòng Hoan Hoan hơi hơi cứng lại, môi anh thật lạnh lẽo, cảm nhận một chút xúc cảm từ tay truyền tới ngực, làm cho tim cô có chút đau thắt lại.

Anh nói khẽ "Hoan Hoan, em biết anh yêu em nhiều như thế nào mà phải không? Anh thật sự muốn mang đến cho em hạnh phúc, nhưng ông trời nhất định không cho anh có cơ hội hoàn thành ước nguyện này...".

Ngừng giây lát, anh nghẹn ngào chua sót nói "Hoan Hoan, chúng ta chia tay thôi. Sau khi chia tay, chúng ta sẽ là chị em..."

Toàn thân Hoan Hoan chấn động, cảm thấy choáng váng quay cuồng, máu trong người như cùng một lúc chạy đến ngực, làm cô không thở được.

Thoáng chốc, bốn phía bỗng trầm mặc tĩnh mịch.

Hồi lâu, cô bỗng dưng hô to, đầu lắc kịch liệt "Không! Em không cần! Em không muốn chia tay! Em không muốn cùng anh làm chị em gì đó!".

Không phải đang diễn trong phim truyền hình, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, làm sao có chuyện cô và anh làm chị em được chứ!?

Thật đáng buồn! Quá buồn cười! Rất vô lý! Cái gì là ân oán chết tiệc từ một đời trước? Cái gì là đạo đức luân lý? Cái gì là quan hệ máu mủ? Quỷ mới có thể tin được!

Nước mắt tuôn ra, Hoan Hoan nức nở được không kềm chế được, suy sụp xụi lơ trên mặt đất, ôm đầu khóc rống lên thất thanh.

- - - - - - - - - - -

Đến giờ phút này, Hoan Hoan vẫn giữ thái độ hoài nghi, nên cùng nhau đi gặp Tề mẹ. Ngay sau đó đã bóp tắt hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng của cô.

Khi trở lại biệt thự Liên Thành ở Nam Thành, Huân đã cho quản gia đón Tề mẹ về từ lúc nào. Lần đầu tiên bà gặp lại Huân sau ngần ấy năm, nhận lỗi khóc không thành tiếng "Huân... Thực xin lỗi, năm đó mẹ đã bỏ rơi con..."

Vậy là bà và Huân chính là mẹ con, cô thật là chị cùng mẹ khác cha. Hai người đã được gặp lại sau hơn hai mươi mấy năn cách biệt, bà vẫn luôn tự trách mình. Bởi vì không thể dẫn Huân theo bên cạnh, chăm sóc yêu thương cho xứng với tư cách của một người mẹ, bà hối hận vạn phần.

Tuy rằng tất cả ngọn nguồn là do ba của Huân, Liên Thành Hạo Thiên tạo ra, nhưng bà vẫn không cách nào tha thứ bản thân mình về chuyện đã vứt bỏ con trai mình, cho nên qua nhiều năm như vậy, bà luôn ngồi vào ban đêm, một mình lấy nước mắt rửa mặt.

Huân nhẹ nhàng ôm hai vai của mẹ, anh rất muốn nói mình sớm không trách bà, nhưng anh có chút do dự, nên chỉ nhẹ nhàng ôm đầu vai mẹ, vỗ nhè nhẹ sau lưng bà.

Hoan Hoan đứng tại chỗ, hãy còn nghẹn ngào.

Đúng rồi, cô không nên trách cứ ai. Đây là duyên phận, duyên phận anh và cô chỉ dừng tại đây, huống chi cô đã chiếm đoạt tình thương của người mẹ nhiều năm như vậy, hiện tại cô còn có quyền gì đi chán ghét cái duyên phận trớ trêu này đâu?

Điều cô chỉ có thể làm hiện tại là chấp nhận cái sự thật trước mắt cái này.

Huân một mực dùng lý lẽ để giữ mẹ cùng Hoan Hoan ở lại biệt thự Liên Thành, nói như thế này mới giống người một nhà. Hoan Hoan không cách nào phản bác, xem mặt bà cười toe toét, cô không thể nói không.

Mấy ngày nay, Hoan Hoan muốn nghỉ ngơi dài hạn, mỗi ngày cô ra khỏi nhà dạo phố.

Cô có thể làm gì bây giờ? Khưu Thiểu Trạch hiện tại đã tiếp quản tập đoàn Mỹ Vân, một lần nữa Huân ngồi lại vị trí chủ tịch của Liên Thành.

Kể từ đó, ở nhà hay vô khách sạn đều gặp anh, mà mỗi lần gặp anh đều phải nỗ lực giả bộ ra dáng "Tôi là chị của anh ta", như vậy sớm chiều gặp nhau làm sao tâm tư cô có thể nhẹ lại được?

Mỗi ngày cứ xế chiều, cô luôn đến nhà hàng cô mới phát hiện tại góc đường, gọi một ly Mocha, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn dòng người đang đi bên ngoài qua lớp kính màu xanh nhạt, không biết tại sao cô đặc biệt thích đến nơi này. Cô thường đến đây vào xế chiều, không người quấy rầy, ngồi lặng yên để buổi chiều cứ như thế nào mà trôi qua.

Tính tiền xong, cô rời khỏi quán, hoà mình vào đám đông trên đường.

Vài lần cô nhắm mắt lại thử nghiệm xem trực giác có dẫn cô đi sai đường hay không? Đã đi đến đây được nhiều lần rồi nên dù có nhắm mắt lại, cô cũng có thể đi đúng đường...

Chuyện chia tay với Huân làm bản thân cô cảm thấy yếu ớt bất lực, giống như bị cho một đấm vào ngay ngực, đau đến từng dây thần kinh nhỏ nhất, đau đến lục phủ ngũ tạng.

Trên mặt cô cố tìm lại sự bình tĩnh, chỉ có chính cô mới có thể tự tìm hướng giải thoát cho linh hồn đang đau khổ này. Cô phải cố gắng chấp nhận, chấp nhận cái sự thật dù có quá nhiều phũ phàng đó.

Sáng thứ hai, Hoan Hoan rời giường không lâu thì nhận được điện thoại.

"Tề tiểu thư, cô có thể tới ngay công ty được không?"

Hoan Hoan nhận ra, người gọi điện thoại cho cô là Lưu trợ lý của Huân, giọng điệu của anh ta hết sức phức tạp, mang chút sự nghiêm túc, còn chứa điều gì đó lo lắng.



Đại kết cục đếm ngược (7)

Hoan Hoan cả kinh, lo lắng Huân có xảy ra chuyện gì hay không? "Sao vậy?".

"Xin cô mau chóng đến đây, chúng tôi chờ cô tại văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất".

"Ừ, tôi lập tức tới ngay".

Cúp điện thoại, cô quơ lấy chìa khóa ra khỏi nhà.

Trái tim cô trầm xuống, cô chạy như bay trên đường, sự sợ hãi bắt đầu trỗi dậy, nắm tay lái khẽ run, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

Bên ngoài văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, một loạt thư ký đứng ở ngoài cửa, khi nhìn thấy Hoan Hoan với thần sắc khẩn trương xuất hiện tại trước phòng làm việc của chủ tịch, đều không nằm ngoài phán đoán của mọi người.

Tề Hoan Hoan cùng với chủ tịch Liên Thành Huân là chị em cùng mẹ khác cha, tin tức này đã sớm truyền hết Liên Thành thị.

Hoan Hoan khẽ vuốt càm, hỏi "Chủ tịch có ở đây không?"

Lưu trợ lý lễ phép trả lời "Chủ tịch chưa trở về, đổng sự Liên Thành ở bên trong chờ cô".

Hoan Hoan nhanh chóng đẩy cửa đi vào "Đổng sự, ngài tìm tôi có chuyện gì mà vội vã như vậy?".

Liên Thành Triển Bằng ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, thần sắc nghiêm trọng, chần chừ trả lời "Huân, nó... Không thấy nữa".

Cả người Hoan Hoan sửng sốt "Cái gì?"

"Chỉ để lại một bức E -mail nói cô đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc đại lý. Lúc trước khi nó chưa công khai thân phận chủ tịch, nó cũng thường xuyên biến mất như vậy, nhưng bây giờ thì nó chưa nói gì về thời điểm sẽ trở về. Cho nên, tôi bảo Lưu trợ lý gọi cô đến đây...".

Hoan Hoan nhẹ cúi người, tay nắm chặt thành bàn, khống chế bản thân mình, không cho đầu ngón tay phát run. Tim đập không ngừng, mỗi lần đập, Hoan Hoan đều cảm thấy thật đau đớn.

Đi rồi? Cứ như vậy không nói một tiếng mà đi sao? Lại đi chơi mất tiêu sao?

"Anh ta có nói là đi đâu không?" Cô run giọng hỏi.

Liên Thành Triển Bằng lắc đầu.

Cô không biết làm sao, lập tức cắn chặt môi dưới.

"Liên Thành thị là tâm huyết nữa đời của ba Huân, trong đó cũng có chứa cả tâm huyết của cha cô, tôi nghĩ sỡ dĩ nó muốn làm như vậy, đại khái muốn đem phần này sản nghiệp giao trả lại cho cô. Tề Hoan Hoan, vị trí này không phải ai muốn cũng có thể làm được, cô nên thừa dịp này để trãi nghiệm một chút cảm giác từ trên cao hạ mệnh lệnh xuống sẽ như thế nào?" Liên Thành Triển Bằng kể lể.

Hoan Hoan kinh ngạc không thôi "Nhưng... Tôi, tôi chưa chưa bao giờ làm vị trí này, làm sao có thể đảm nhiệm..."

Liên Thành Triển Bằng lạnh lùng nói "Ừ, đương nhiên ta cũng lo lắng như vậy, nếu không vì hiện tại Thiểu Trạch phải phụ trách bên tập đoàn Mỹ Vân, thì chức tổng giám đốc đại lý để nó làm sẽ thích hợp hơn. Vấn đề là: bỗng nhiên hiện tại Huân buông tay, nhất thời không tìm được người thích hợp, nếu mà nó đã tính như vậy, tôi nghĩ chắc nó cũng có ý của nó".

"Nhưng..."

"Không có gì là không được! Vấn đề bây giờ không phải cô cảm thấy không có hứng thú, mà là cô sợ không làm được. Nếu cô không muốn nhìn thấy Liên Thành thị lâm vào khủng hoảng, vậy thì ngoan ngoãn tiếp nhận chức vị này, đến khi nào nó quay trở về mới thôi!"

Hôm sau, Liên Thành Triển Bằng lấy danh nghĩa Liên Thành Huân phát ra thông cáo nội bộ, do có việc cá nhân nên tạm thời rời đi, trong thời gian đó Tề Hoan Hoan sẽ nhậm chức tổng giám đốc đại lý, toàn quyền phụ trách mọi việc trong khách sạn.

Sau khi thông cáo phát ra dẫn đến rất nhiều lời đồn đoán, nhưng do chính đổng sự Liên Thành Triển Bằng thay lời chủ tịch Liên Thành Huân đưa ra thông báo nên chắc chắn không phải là giả, cho nên dù mọi người có lòng đố kỵ, lén lút soi mói, nhưng đều phải chấp nhận sự thật này.

Mỗi ngày Hoan Hoan điều khiển chiếc Abu của Huân, đậu ở dưới tầng giữ xe, đi thang máy lên thẳng văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, mọi người mỉm cười đáp lễ lại tầm mắt của cô.

Ngày một ngày đi qua, Hoan Hoan dần dần hình thành thói quen: có mặt tại khách sạn lúc tám giờ sáng, sáu giờ tối mới rời khỏi.

Thời gian đầu, cho dù có Lưu trợ lý cùng với các vị quản lý các phòng khác hỗ trợ, Hoan Hoan vẫn cảm thấy khó khăn khi ứng phó với những vấn đề vô cùng phức tạp trong công việc. Lúc mới bắt đầu cô dùng toàn bộ thời gian xem hồ sơ văn kiện, cô không dám một mình phê duyệt văn kiện quan trọng cũng như phê chỉ thị, sai một tí có thể kéo theo hệ quả khôn lường, chỉ cần xem thiếu hay nhìn lầm mấy chữ, có thể tạo thành tổn thất lớn.

Nhưng cũng chính nhờ vậy, Hoan Hoan đắm mình vào một đống công việc bận rộn, không còn thời gian để mà nghĩ vớ vẩn.

Về sau cô từ từ tiếp thu, quá trình giải quyết các vấn đề phức tạp hơn cùng quy tắc làm việc. Càng ngày cô tiếp xúc công việc ngày càng nhiều, càng sâu. Cuối cùng, hơn nửa tháng học tập, tuy rằng hơi gian khổ, nhưng Hoan Hoan đạt được rất nhiều kiến thức, kỹ năng trong công việc. Hoan Hoan tiếp nhận công việc một cách thuận buồm xuôi gió, còn có được một chút thời gian rãnh rỗi trước lúc tan ca.

Lúc năm giờ, sau khi nghe xong điện thoại, Hoan Hoan thẩm duyệt từng cái văn kiện để ở trên bàn. Hay ký tên, hay phê chuẩn, hay bác bỏ, xử lý hoàn tất sau đó chuyển hướng vào hộp thư, tất cả công việc đều tiến hành đâu vào đấy.

Tầm mắt lơ đãng đảo nhẹ qua mặt bàn, ở góc bàn có một hộp đựng quả mai tử, do phó trợ lý Lưu cố ý mua cho cô. Chẳng biết tại sao gần đây miệng cô luôn cảm giác trống trơn thèm ăn. Cô lấy ra một hạt ô mai ngậm trong miệng, nghe nói như vậy có thể làm tâm trí bình tĩnh.

Thư ký mới Tiểu U gõ cửa, đi vào thấy tay cô nắm lại đấm sau lưng, ngoài ra còn ăn hết một nữa hộp mai tử để trên bàn.

"Tề tổng, chị cũng thích ăn loại mai tử này à? Loại mai tử này khá chua đấy... Phải rồi, em biết một nơi bán mai tử đặc biệt ngon, không chua không ngọt, hương vị tuyệt hảo".

"Không cần đâu, do chị đang thèm chua..."

Phút chốc, Hoan Hoan im bặt.

Chẳng lẽ?

Không thể nào!

Nét mặt Hoan Hoan lập tức cứng lại.

"Tề tổng, chị sao vậy?"

Hoan Hoan nhanh sờ sờ tóc mái trên trán, che dấu sự hoảng loạn, cười nói như không có việc gì, chờ Tiểu U rời đi, tâm thần Hoan Hoan không yên. Sau khi tan ca, trên đường về nhà, cô mua nhiều cái que thử thai. Vừa về tới biệt thự Liên Thành, cô nhanh chóng muốn đi kiểm chứng sự suy đoán của mình.

Nhưng cô xem hướng dẫn, nói là dùng nước tiểu vào lúc sáng sớm mới có kết quả tốt nhất. Buổi tối cô không tài nào chợp mắt được, đến sáng sớm cô nhanh chóng tiến hành thao tác theo hướng dẫn, cô lẳng lặng chờ kết quả trong tình trạng căng thẳng tột độ như bị tra tấn. 3 phút sau, hai vạch ngang màu hồng xuất hiện trên nền trắng que thử, Hoan Hoan đứng ngây tại chỗ.

Không cam lòng, cô đem toàn bộ que thử còn lại thử hết mấy lần, đều cho ra kết quả như vậy. Chân Hoan Hoan mềm nhũn ngồi chồm hổm xuống, không thể tin được kết quả này, hai tay đặt lên trên bồn cầu gào khóc.

Cô đã nhẫn nại hồi lâu, cố gắng kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng đành phải chấp nhận kết quả này. Cô gào khóc thảm thiết, thanh âm sung triệt phát ra không chút che lấp, cực kỳ thê lương bi ai, vừa mang sự oán hận, vừa mang sự tủi hổ. Thỉnh thoảng trong tiếng khóc có hoà lẫn tiếng thở dốc, hai vai cô co rúm lại như một con người cô độc bất lực.

Nhịn không được cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho anh. Lúc trước cô luôn luôn lén gọi điện thoại cho anh, nhưng không bao giờ kết nối được.

Cô không ôm bất cứ hy vọng nào, không còn cách nào nên cô mới làm như vậy vì cô không thể tìm ra một người để mà trút tâm sự, lắng nghe tâm tư của cô hiện giờ. Cú điện thoại này giống như là một sự an ủi hư ảo, biết rõ rành rành điện thoại đối phương không cách nào kết nối được, nhưng dưới đáy lòng chỉ cần nghe tiếng tổng đài trả lời, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng, kỳ tích bỗng xảy ra.

"A lô, Liên Thành Huân nghe..."

Đại kết cục đếm ngược (8)

"Huân... Là anh sao?" Hoan Hoan bỗng dưng ngây người.

"Có chuyện gì nói nhanh lên chút đi!"

"..." Thanh âm Hoan Hoan nghẹn ngào, cô đột nhiên che miệng mình, nỗ lực không để mình phát ra tiếng khóc.

Sau một giây lại nghe thấy "Huân! Mau tới đây đi, ai gọi điện thế? Đừng có mài đầu vào nữa...".

Thanh âm thanh thuý như chuông bạc từ đầu bên kia điện thoại truyền đến. Tuy rằng nghe không rõ ràng, nhưng đủ để cho Hoan Hoan nhận biết đó là giọng nữ nhân trẻ tuổi.

Nước mắt lại lần nữa tuôn trào, cả trái tim càng khổ đau hơn, không còn khống chế được cảm xúc. Bản năng không muốn mình tiếp tục nghe được những điều khiến lòng cô đau, cô nhanh chóng tắt ngay di động, bất chấp đống hỗn loạn đầy trên sàn, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lúc ra cửa, thiếu chút nữa đụng vào Tề mẹ.

"Hoan Hoan, con đi chậm lại? Đã gần 30 tuổi, vậy mà con vẫn còn lanh chanh láu táu như vậy sao?"

Tề mẹ lắc lắc đầu, khi đến gần phòng ngủ Hoan Hoan, nhìn thấy bên trong toilet thật hỗn độn làm bà giật nảy mình. Nhìn kỹ trên đất toàn là que thử thai, Tề mẹ hoảng hốt.

Cùng lúc đó, một nơi khác của Địa Cầu, Seattle. Một chiếc thuyền đang trôi trên biển rộng mênh mông.

Dưới bầu trời buổi hoàng hôn rộng lớn, một bóng dáng cao lớn lẳng lặng dựa vào mạn thuyền. Đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, sóng biển cứ vỗ liên tục vào thuyền, xa xa là vách đá trên mặt biển Thạch Phong.

"Huân, nhanh chút! Chỉ chờ một mình ông". Một chàng trai khác ôm bạn gái thét lớn.

Huân quay đầu tươi cười, đăm chiêu cúp điện thoại, hướng từ trong khoang thuyền đi ra.

- - - - - - - - - - - -

"Mẹ! Mẹ nói cái gì?"

Giọng nói Tề Hoan Hoan như muốn xuyên thấu toàn bộ biệt thự Liên Thành.

"Con gái ạ, những gì mẹ vừa mới nói đều là thật. Nhưng... Con đừng giận Huân nữa nha. Vì lúc trước mẹ không biết hai con yêu nhau, con cũng thật là, có bạn trai cũng không nói với mẹ nên mẹ nào biết con và Huân là một đôi. Hơn nữa, mẹ sợ khi mẹ nói ra việc con không phải là con ruột của mẹ, con sẽ đau khổ... Cho nên, tới giờ mẹ mới nói sự thật cho con biết... Hoan Hoan, con muốn đi đâu? Thân thể con bây giờ không được đi nhiều kẻo động thai nhi... Đúng rồi, Hoan Hoan, đứa nhỏ được mấy tuần?"

"Vậy bây giờ mẹ nói ra để làm gì?" Hoan Hoan cố kiềm chế lửa giận, liếc mắt hỏi.

Mẹ Tề nhìn thấy sắc mặt cô khó coi, biết mình đã gây ra sai lầm lớn, xấu hổ nói "... Là bởi vì sáng sớm hôm qua... Ha ha, mẹ đoán là con đã mang thai, do mẹ nhìn thấy cái que thử thai thôi. Ưm hừm, lúc ấy mẹ sợ đến nỗi nhảy dựng lên, Hoan Hoan, đứa nhỏ đó có phải... Huân ?"

"Vô nghĩa!" Hoan Hoan cực kỳ tức giận, nhưng trong lòng lại vui mừng, cô không cách nào mở miệng nói được tâm tình, vừa đau lại vừa vui sướng.

Cùng lúc biết cô và Huân không phải chị em, nhưng về phương diện khác lại biết mình và mẹ Tề không phải mẹ con ruột, tâm tình thật sự phức tạp...

"Mẹ! Mẹ rõ là..." Hoan Hoan dậm chân, nổi giận đùng đùng cầm điện thoại rời đi. Nói đi nói lại, cô cũng không trách được Tề mẹ.

Tình yêu của cô và Huân nằm trong một mối duyên thật kỳ lạ, đi một vòng lớn rồi cuối cùng cũng sẽ tìm lại được nhau. Đến bây giờ, cô không quan tâm giữa bọn họ, ai lựa chọn hy sinh, ai lựa chọn rời khỏi. Bởi vì, cô biết, dù bất luận lựa chọn như thế nào đều vì yêu đối phương nên mới quyết định.

Hoan Hoan ngẩng đầu lên bầu trời Úy Lam, mỉm cười nhìn những làn mây trắng.

Liên Thành Huân, anh dám chơi trò mất tích với tôi? Anh dám vứt bỏ mẹ con tôi không tiếc nuối? Anh dám một mình ở bên ngoài vui chơi khoái lạc? Tốt lắm, anh cứ chờ đó...

******

Chu thư ký vừa về tới công ty đã nhận được điện thoại của Hoan Hoan gọi tới.

"Những tạp chí nào có sức ảnh hưởng nhất tới toàn cầu?"

Anh ta đưa ra vài cái tên.

Hoan Hoan khẽ cười, nghiêng thân về phía sau, lạnh nhạt nói "Cho anh ba tháng, làm cách nào đó để hình ảnh của tôi lên trang bìa của các tờ tạp chí đó".

Dung mạo Hoan Hoan thong dong, ôn hòa. Ba tháng sau, cái thai chắc hẳn đã hơn bốn tháng rồi...

Toàn bộ phòng thị trường Liên Thành thị cùng các phòng ban hợp tác tiến hành, các kế hoạch khác tạm thời để qua một bên, trong ba ngày, nhanh chóng đề ra phương án kế hoạch phát triển hình tượng cho cô.

Sau khi được Hoan Hoan thông qua xét duyệt thì bọn họ cùng nhau lên kế hoạch tiến hành một cách nghiêm túc.

Khởi đầu là việc Hoan Hoan cùng chị em bạn dâu Quý Hiểu Trân với dung mạo diễm lệ, thư thái tham dự 1 tiệc tối lớn nào đó. Hôm sau sự việc này đã lên đầy tất cả các mặt báo, tạp chí, những scandal lúc trước cũng được đem ra mổ xẻ, đun nóng lại. Sau khi được đăng lên đã trở thành một tin tức hấp dẫn công chúng.

Sau đó, tìm đủ mọi cách để công khai thân phận mẫu thân của Liên Thành Huân. Bà đi với Hoan Hoan tham dự các hoạt động công bố, hay là đi dạo phố mua sắm, công khai lộ diện trước truyền thông. Còn Hoan Hoan, cô nhân cơ hội này để giải thích chuyện Hoan Hoan và Liên Thành Huân không phải là chị em cùng mẹ khác cha cùng với việc biểu lộ một sự thương tiếc tình cảm hiện tại của mình.

Một đội ngũ chuyên gia phụ trách tạo hình dung mạo, hình thể, huấn luyện cách đối mặt trước truyền thông cho Hoan Hoan được tuyển dụng vào Liên Thành thị. Thí dụ đối mặt màn ảnh như thế nào, khi được phỏng vấn thì lựa chọn trả lời như thế nào (vân vân...).

Vì thế, Hoan Hoan bắt đầu lựa chọn trả lời các vấn đề của phóng viên, như cự tuyệt phỏng vấn của trang giải trí báo Nam Thành, chỉ tiếp những trang báo tài chính kinh tế lớn có ảnh hưởng lớn trong phạm vi thương giới.

Cùng với các bài phỏng vấn của Hoan Hoan được trở thành các hạng mục trọng yếu, Liên Thành thị chẳng những thoát khỏi phía trước khốn cảnh, ngược lại còn phát triển không ngừng.

Hai tháng trôi qua, nhiều loại mỹ danh nườm nượp được gắn ghép vào cô "Người quản lý nghiệp vụ xinh đẹp nhất", "Có tầm ảnh hưởng nhất trong nghiệp vụ khách sạn", "Người quản lý quyến rũ trong thương giới", "Nữ doanh nhân xuất sắc nhất trong toàn bộ Á Châu".

Như thế ba tháng qua đi, Tề Hoan Hoan hiên ngang xuất hiện trên trang bìa của tờ tạp chí tài chính có ảnh hưởng cao nhất toàn cầu.

- - - - - - - -

Seattle.

Cách bờ không xa, một con thuyền đang thả neo trên biển.

Lắng nghe tiếng sóng biển vọng lại giống như có một lực loại vô hình cực ôn nhu không thể kháng cự, có tác dụng trấn an. Lắng nghe càng chăm chú thì nội tâm càng yên tĩnh.

Trên mặt biển mênh mông, cuộn sóng bát ngát lúc lên lúc xuống, liên tiếp xuất hiện thật thu hút ánh mắt, tất cả những tâm tình không thoải mái cũng được cọ rửa mang đi, trả lại tinh thần thoải mái.

Huân thu hồi chân, nằm thẳng ở trên một tảng đá lớn, hai tay gối ở sau ót.

Anh đặt mình vào thiên nhiên, nhìn từng đám mây bay qua lại, nó đã thành thói quen khi anh tránh xa cuộc sống nhộn nhịp phồn hoa.

Biển rộng, mây trong xanh, mặt trời mọc mặt trời lặn, triều thủy triều lui. Mấy tháng anh đã ở Seattle cứ như vậy mà trôi qua nhanh chóng.

Tự nhiên, nhớ đến cô - - Tề Hoan Hoan. Dù anh đã phiêu lưu đến đảo nhỏ ngoài biển rất rất xa Nam Thành, anh vẫn luôn luôn nghĩ về cô.

Cuộc đời này sớm nhất định, cho dù có trãi qua tiếp bao nhiêu thời gian, tình cảm của anh đối với cô vẫn không thể thay đổi.

Bên môi không tự chủ sẽ nhếch mép, nếu cô biết được chân tướng, chắc chắn sẽ hận anh lắm...





Đại kết cục đếm ngược (9)



Khẽ nhếch môi cười, cô biết mọi chuyện rồi, chắc sẽ hận anh lắm!

Đúng vậy, sau khi rời Liên Thành Thị đến Seattle, anh biết anh và cô không phải chị em ruột.

Anh phái thuộc hạ điều tra và biết được, người chị cùng mẹ khác cha đã mất từ khi còn rất bé, Hoan Hoan là con nuôi của mẹ, nhưng mẹ đối xử yêu thương như con ruột.

Vừa biết tin này, khỏi nói anh đau lòng cho cô biết bao nhiêu. Giây phút ấy, anh vừa muốn cất tiếng cười to, lại vừa cảm thấy đau tức ngực, đau đến nỗi muốn buông bỏ tất cả, lập tức chạy đến bên cô, nói cho cô biết hết mọi chuyện.

Nhưng cuối cùng anh đã kềm chế được mình.

Mẹ đã không nói, hẳn là không muốn làm cô bị tổn thương. Vậy anh cũng không nên tước đi nụ cười của cô...

Anh nhẹ khép hai mắt lại, trầm tư nghe tiếng gió biển dạt dào…

Đột nhiên một chiếc ca nô gào thét. Đến gần bờ cũng không giảm tốc độ, thật mạo hiểm. A Cửu từ trên thuyền nhảy xuống, kêu lớn: "Hi! Huân! Tôi báo cho ông biết một tin rất quan trọng"

Huân khẽ cười đáp lại: "A Cửu, ông đã đến rồi đó à"

A Cửu nhuộm tóc nâu, dáng người rắng rỏi. Lần trước, Huân hiểu lầm anh phản bội mình, thực ra không phải, mà là cha thật sự đã xảy ra chuyện. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua, đều một tay anh thay Huân chăm sóc cha.

A Cửu đi tới giang rộng tay ôm Huân: "Huân, ông còn định ở Seattle bao lâu? Khi nào thì về lại Nam Thành? Không sợ mất người yêu sao?"

"Một tuần nữa". Huân cười cười. Đúng vậy, anh cũng không có ý định rời khỏi Nam Thành mãi mãi.

A Cửu nhìn Huân đầy ẩn ý: "Lần này, tôi mang đến cho ông một tin chấn động đây".

"Tin chấn động? Là tin gì?" Huân hào hứng, khẽ cười.

A Cửu thần bí kề sát vào tai Huân, che miệng nói: "Ông thật sự không sợ người yêu bị người khác cướp mất sao?"

"Hừm" Huân hừ nhẹ, nhỏ giọng: "Chắc chắn hiện tại cô ấy đang tối tăm mặt mũi với công việc, không có thời gian dành cho mấy chuyện vớ vẩn ấy đâu".

A Cửu lại cười khẩy: "Thật sao? Tôi lại nghe nói tổng giám đốc Tề của Liên Thành Thị đã mang thai con của chủ tịch tập đoàn Cố Thị - Cố Huyền Dạ. Hai người sắp tổ chức đám cưới? Nghe nói, cô ấy tính toán tiến quân qua mảng tài chính, vì thế đám cưới lần này là tình thế bắt buộc"

Huân ngẩn ra: "Cái gì?"

Mang thai? Cố Huyền Dạ? Còn có... đám cưới?

Quả nhiên, anh không còn giữ được bình tĩnh: "A Cửu, ông đọc tin tức đó ở đâu?"

A Cửu thấy Huân như thế thì dương dương tự đắc, rút ra một quyển tạp chí: "Tin này đã tràn ngập mọi nơi. Chỉ cần mua một quyển tạp chí bất kỳ là có thể thấy được tin tức Tề Hoan Hoan sắp lên xe hoa".

Huân giật lấy tờ tạp chí, nhìn chăm chăm vào bìa.

Đập vào mắt anh là một gian phòng cổ điển sang trọng, giấy hoa dán tường rực rỡ, bộ trường kỷ trắng muốt phủ da, tay vịn nạm ngà voi với những họa tiết trạm trổ tinh xảo.

Trên ghế, một tuyệt mỹ giai nhân đang nằm nghiêng.

Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, da thịt bóng láng. Hai hàng lông mày thon dài như vẽ, đôi mắt sáng như sao, trong vắt. Chiếc mũi nhỏ thanh tú, đôi môi mỏng mỏng, cong cong hơi mỉm cười. Cả người toát lên vẻ thanh thoát kiều diễm.

Đầu đội một chiếc nón công chúa nhỏ xíu phía bên phải, mái tóc đen dài buông nhẹ xuống vai. Trên mình cô khoác một bộ đầm dạ hội màu tím nhạt sang trọng, ngực áo thêu hoa văn, càng làm tôn lên chiếc cổ trắng xinh.

Huân đảo mắt xuống, bình tĩnh nhìn cô đang khẽ vuốt chiếc bụng đã hơi nhô lên.

Phía dưới là dòng chữ: "Tổng giám đốc Liên Thành Thị - Tề Hoan Hoan sánh duyên cùng chủ tịch Cố Huyền Dạ" .

Coi kỹ nội dung bài viết, cô đã mang thai hơn bốn tháng, hôn lễ sẽ được tổ chức sau ba ngày nữa...

Huân bỗng nhiên giận dữ, "SHIT! Tề Hoan Hoan, em dám mang đứa nhỏ đi lấy người đàn ông khác sao?"

- - - - - - - - - - - -

Bản giao hưởng ngừng lại, trong giáo đường, Tề Hoan Hoan đang chậm rãi tiến về phía Cố Huyền Dạ.

Cho dù chiếc váy cưới đẹp đẽ quý phái cũng không giấu được được chiếc bụng hơi nhô lên, hai người cười rạng rỡ nhìn nhau, nhưng nhìn kỹ thấy có nét suy tư.

Có vẻ như, đám cưới hôm nay, hai nhân vật chính đều có tâm sự riêng.

Tề Hoan Hoan nhẹ chau mày, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Huyền Dạ, khẽ hỏi: "Huynh trưởng, anh có chắc chắn làm thế này, vợ con sẽ không hiểu lầm chứ?"

Hoan Hoan sắc mặt hơi tái, may mà lớp trang điểm che đậy hộ cô. Cố Huyền Dạ mỉm cười, vỗ nhẹ tay cô: "Yên tâm, cô ấy càng hiểu lầm càng tốt. Theo tính cách của cô ấy, hôm nay nhất định sẽ làm náo loạn hội trường. Nhưng còn em thì sao, có chắc Liên Thành Huân đọc được tin kết hôn diễn ra hôm nay không?"

Hoan Hoan im lặng, cắn cắn môi.

Cố Huyền Dạ là bậc đàn anh lớp trên của cô tại Đại học K ở Nam Thành, bây giờ đã là chủ tịch một công ty tiếng tăm.

Năm mười tám tuổi, khi thi đỗ vào đại học, cha đưa cho anh hai trăm vạn tệ. Dựa vào số vốn ban đầu ít ỏi đó, anh đã sáng lập một công ty. Nửa năm sau đã để dư được một khoản năm trăm vạn. Sau đó vài năm, công ty anh phát triển hừng hực, rất nhanh đã trở thành một công ty tiếng tăm tại NamThành.

Nhưng điều mà mọi người không ngờ là, trước khi tốt nghiệp đại học, anh bỗng nhiên rao bán công ty với giá hai triệu.

Tốt nghiệp đại học, anh nhanh chóng lấy số tiền lớn ấy bỏ vào đầu tư lĩnh vực tài chính. Bao gồm cho thuê tài chính, bất động sản và nhiều hướng đầu tư khác nữa, tiền ngày càng đẻ thêm tiền.

Một năm sau, cha qua đời. Cố Huyền Dạ tiếp quản tập đoàn Cố Thị. Anh bắt tay vào cơ cấu lại tổ chức, phát triển thêm ngành vận tải ra phạm vi toàn cầu. Tỉ giá cổ phiếu tăng hơn 10 lần.

Vài năm sau đó, Cố Thị đã có chi nhánh khắp nơi trên thế giới. Lãi ròng một năm gần trăm triệu USD.

Anh năm nay ba mươi hai tuổi, tuy đã qua nhiều lần kết hôn, nhưng hiện tại vẫn độc thân, chung tình với mẹ của đứa con gái mình là Tô Chỉ San.

Thời còn sinh viên, Tề Hoan Hoan cùng Cố Huyền Dạ khá xứng đôi, quan hệ lại không tệ. Gần đây cô trở nên nổi tiếng, giới truyền thông liền đào móc ra chuyện ấy, kết đôi hai người.

Cố Huyền Dạ tương kế tựu kế, đương nhiên mục đích vì muốn Tô Chỉ San quay về.

Mà Hoan Hoan đáp ứng, cũng bởi có ý đồ riêng.





Kết thúc chính thức



Hoan Hoan căng thẳng lẩm bẩm: Liên Thành Huân, tốt nhất mau đến đây, bằng không, em thật sự sẽ lấy người khác...

Khẽ liếc cô, Huyền Dạ xoay lưng về phía mọi người, tươi cười: “Xin Cha bắt đầu thánh lễ”.

Cha sứ bắt đầu mở sách Thánh kinh, đọc lời cầu nguyện. Hoan Hoan chăm chú nhìn Cố Huyền Dạ, nụ cười gượng gạo.

Cha quay về phía anh hỏi: "Cố Huyền Dạ, con có đồng ý lấy Tề Hoan Hoan làm vợ không?"

"Cố Huyền Dạ! Ngươi chính là tên xảo trá!" Có tiếng kêu lên thất thanh, nghi thức đang tiến hành liền bị gián đoạn.

Nghe vậy, anh khẽ cười, xoay người nhìn về phía cửa. Hai bóng người một lớn một nhỏ đang tiến vào.

Cô gái có mái tóc bồng bềnh như tơ, bay bay trong gió, thanh nhã vô cùng. Lông mày cong vút, đôi mắt đen láy, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Cô vận một bộ đồ tây cắt may tinh xảo, thong thả đi vào. Tựa hồ như tiếng hét vừa rồi không phải phát ra từ miệng cô.

Bên cạnh là bé gái xinh như búp bê, nét mặt cực kỳ giống cô, mặc chiếc váy công chúa màu hồng, tay cầm một chiếc đũa tiên, đầu đội vương miện, chân mang đôi giày hồng nhạt, được Tô Chỉ San nắm tay tiến vào.

Hoan Hoan hơi hơi ghé mắt, nhíu mày hỏi: vợ anh đây sao? Bên cạnh còn có một cô công chúa? Huynh trưởng, anh cũng được đấy chứ…

Cố Huyền Dạ lơ đễnh cười đáp: Hoan Hoan, em đừng chế nhạo anh.

Tô Chỉ San đến gần Hoan Hoan, sắc bén nhìn về phía Cố Huyền Dạ: "Tề tiểu thư, cô không thể lấy tên này được"

Cố Huyền Dạ ôm ngực cười: "Vì sao không thể? Anh là đàn ông đích thực, Hoan Hoan lại là một quản lý xinh đẹp nức danh Nam Thành. Chẳng phải rất xứng đôi sao?"

Cô kinh bỉ: "Chính bởi vì Tề tiểu thư là người ưu tú như thế, mới không thể gả cho loại cầm thú như anh! Cố Huyền Dạ nổi danh là công tử đào hoa, chẳng những đã có vợ, còn có con gái bốn tuổi. Tề tiểu thư, cô cam tâm sống với kẻ trăng hoa như vậy cả đời sao? Loại người như vậy, tuyệt đối cô không thể lấy!"

"Không thể lấy được!" Lại thêm một giọng nói vang lên từ cửa giáo đường.

Hoan Hoan bỗng dưng ngẩn ra, ngây tại chỗ.

Một lúc lâu sau cô mới dám quay đầu lại, nhìn bóng dáng người thương đang chậm rãi đi tới. Bốn phía cùng ồ lên, lễ kết hôn hôm nay thật quá đặc biệt, chẳng những có đến hai người làm náo loạn, mà mọi người còn nhốn nháo vì sự xuất hiện của nhân vật nổi tiếng.

Liên Thành Huân, từ khi công bố thân phận thật của mình, cùng sự cố đám hỏi với thiên kim của tập đoàn Mỹ Vân, thì không ai là không biết đến anh.

Mấy tháng trước, anh đột nhiên rời bỏ công việc, đưa tới bao nhiêu là đồn đoán. Không ngờ lại đột nhiên xuất hiện tại đám cưới này.

Huân đi đến trước mặt Cố Huyền Dạ, gằn giọng: "Cố tổng, ông đã có vợ rồi, tại sao lại muốn đoạt vợ của người khác?"

Anh ta lơ đễnh nói: "Liên Thành tiên sinh, anh làm sao biết tôi không yêu Hoan Hoan? Đứa trẻ trong bụng cô ấy, làm sao anh biết không phải của tôi?"

Vừa nói anh vừa liếc qua Tô Chỉ San, quả nhiên nét mặt của cô bỗng nhiên trắng bệch, nắm chặt tay đứa bé khẽ run.

Tim Hoan Hoan nhảy dựng khi thấy hai người đàn ông kình nhau, trong lòng suy nghĩ: hình như có chút hơi quá, mình có nên ngăn cản huynh trưởng phát ngôn bừa bãi?

Những người đang xem truyền hình trực tiếp cũng đều kinh ngạc đứng tim, chỉ thấy Liên Thành Huân tung cước về phía chú rể.

Cố Huyền Dạ cũng không vừa, nhẹ lắc một cái mà tránh được cú đá kia.

Thấy vậy Hoan Hoan sợ hãi lui về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống đất. Một bóng người nhanh chóng chạy lên đỡ cô, đó chính là Khưu Thiểu Trạch. Anh hét lớn: "Liên Thành Huân! Ông điên rồi à?"

Nào là lễ án, nào là hoa…tất cả đều vung vãi trên đất thành một mớ hỗn loạn.

Huân như sực tỉnh, theo bản năng kéo Hoan Hoan đang ở trong tay Khưu Thiểu Trạch vào lòng mình: "Thực xin lỗi, Hoan Hoan, anh đúng là điên mới có thể mặc kệ em, một mình chạy tới Seattle du lịch. Em tha thứ cho anh có được không?"

Lúc này, Khưu Thiểu Trạch không thể nhịn được nữa, anh ta lập tức giật lấy hộp nhẫn đang nằm trong tay phù rể mang tới cho Huân: "Ông mau hỏi cưới cô ấy ngay đi!"

Tô Chỉ San hoàn toàn bị tình huống trước mắt làm choáng váng, hết nhìn Liên Thành Huân, lại nhìn Tề Hoan Hoan, rồi lại quay qua Cố Huyền Dạ lúc này đang cười cười nhìn cô.

Anh ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu đứa bé: "Khả Khả, hôm nay kỹ thuật diễn xuất của cha như thế nào? Con vừa mới thấy điệu bộ ghen tuông của mẹ, có phải là rất xấu không?"

Tiểu bảo bối cười, gật đầu: "Dạ, cha, con giấu không nói cho mẹ biết, mẹ không ngờ bị cha con mình gạt, hi hi..."

Tô Chỉ San cứng họng nói: "Khả Khả? Con... Con biết đây là cha con? Vậy hai người... Hai người cố ý làm cho tôi xấu mặt, đúng không?"

Cô bé gật đầu: "Mẹ, kỳ thực con đã biết lâu rồi. Nhưng cha nói tốt nhất là giấu mẹ, cho nên con không có nói ra. Đúng rồi, mẹ, thế nào gọi là loài cầm thú, vì sao mẹ lại nói cha là loài cầm thú... Trên đời này có loại cầm thú đẹp trai giống như cha vậy sao?"

"..." cô lại ngây ra.

Một giây sau, Tô Chỉ San hung hăng nện mạnh gót giày, đi nhanh ra cửa.

Cố Huyền Dạ cũng không muốn lưu lại thêm, quay đầu thoáng nhìn Huân rồi dắt con đuổi theo vợ.

Về phần Khưu Thiểu Trạch, anh liếc nhìn Hoan Hoan và Huân rồi lui về phía sau. Quý Hiểu Trân và anh lặng lẽ rời khỏi giáo đường.

Hiểu ra mọi chuyện, Huân ôm chặt Hoan Hoan thêm, mặc cho cô kháng cự.

Anh nâng cằm cô, đặt lên môi một nụ hôn thắm thiết. Bao phủ lấy cô là mùi hương quen thuộc, là trùng trùng nhớ thương, mừng vui cùng oán hận.

Nước mắt cô tuôn rơi lã chã, ra sức giãy giụa, cô thét lên : "Anh buông tôi ra!"

"Ấy, vợ yêu của anh! Em đừng kích động, cẩn thận làm con anh giật mình!" Hai tay anh giơ lên như đầu hàng, mặc cô ném đến bó hoa, lễ hộp, dù sao đều là những vật chẳng nặng gì, để cô trút giận một chút cũng tốt.

"Anh giả mù sa mưa! Không phải đã dứt áo ra đi rồi sao? Đã vậy thì đừng có trở về. Cần gì phải ra vẻ luyến tiếc tôi và đứa nhỏ ! Anh..."

Nói đoạn, Hoan Hoan lại vơ quàng một vật gì đó ném về phía anh.

"Vợ yêu, xin tha mạng! Xin nhận của chồng một cái cúi đầu tạ tội! Van xin vợ yêu, em lấy anh nhé?"

Huân chắp tay trước ngực vái liên hồi, cầu xin tha thứ. Trước đám đông mà có bộ dạng này, thật sự không đẹp mắt tí nào.

Đám cưới này, thật đúng đủ trò vui. Hoan Hoan tức giận nhìn anh, im lặng không nói gì.

"Lấy anh ta đi! Lấy anh ta đi! Lấy anh ta đi!"

Mọi người trong giáo đường đồng thanh hô vang thuyết phục giúp anh. Vui vẻ cũng tốt, trêu chọc cũng tốt. Tựu trung đều là hâm mộ mà thôi.

Cảnh tượng này, cô thấy thật quen thuộc. Đúng rồi, Huân từng dùng điệu múa để thuyết phục cô làm bạn gái anh, chính là cảnh tượng này.

"Hoan Hoan, van xin em, lấy anh nhé". Anh khẽ gọi, ánh mắt tha thiết.

"Lấy anh ta đi! Lấy anh ta đi! Lấy anh ta đi!". Đám đông hét lên như những lớp sóng dập dồn.

Môi cô mấp máy, sự tức giận trong lòng dần nguôi ngoai. Nhưng vẫn còn chút trách cứ.

Hoan Hoan vung tay lên, cao giọng tuyên bố: "Được! Lấy cũng được, nhưng anh phải đáp ứng điều kiện thứ 3 của em!".

Bốn bề ngay lập tức rơi vào lặng im, ngầm đoán xem cô sẽ ra điều kiện gì. Huân mím môi nín cười, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, cười ra thành tiếng: "Bất kể là điều kiện gì, anh cũng sẽ đáp ứng"

"Anh phải khôi phục thân phận chủ tịch Liên Thành Thị, bởi vì... em muốn an tâm ở nhà tĩnh dưỡng sinh con".

"Tuân lệnh! Bà xã!"

******

Cô tên là Tô Chỉ San.

Đời này cô thề sẽ không gặp lại người kia, chính là con trai của cha kế cô - Cố Huyền Dạ.

Bởi vì mẹ cô từng là nhân tình bí mật của ba anh trong 3 năm, anh luôn gọi bà là Tiểu Tam, lại còn nói: Mẹ nào con nấy, cho nên lúc nào cũng gọi cô là Tô Tiểu Tam.

Ngày sinh nhật 18 tuổi, cô đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái, nhưng không ngờ, đêm hoan lạc ấy anh chỉ xem là đòn trả thù cho việc mẹ cô cướp mất chồng của mẹ anh.

Vì thế, cô đã trốn khỏi nhà, không để lại dù chỉ một chút thông tin.

******

Năm năm sau, ở thành C, tại một tiệc rượu cao cấp, cô cùng anh không hẹn mà gặp.

Đèn đuốc rực rỡ, anh cao ngạo chầm chậm tiến đến, cười mỉm:

"Chỉ San, nếu anh nói anh thật sự hối hận về việc làm năm đó, em có thể tha thứ cho anh không?"

"Chỉ San, nếu anh nói anh vẫn luôn yêu em, em có tin không?"

"Chỉ San, nếu anh nói luôn muốn em quay về với anh, có quá trễ không?"

Cô cứ ngỡ gặp lại lần này thật tuyệt vời, hai người sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Nhưng, tất cả những điều đó chỉ là âm mưu của anh! Cô chỉ là quân cờ trên bàn chiến sự của anh mà thôi!

Một đêm hè sấm sét vang dội… Cô đứng trước mặt anh và bạn gái của anh, vứt tờ giấy phá thai vào mặt anh, đau khổ nói:

"Cố Huyền Dạ, không có đứa bé nào là con của anh! Từ nay về sau, anh đường anh, tôi đường tôi! Quan hệ giữa chúng ta tới đây chấm dứt!"

******

Vèo một cái lại năm năm nữa, cô du học Anh quốc trở về, trở thành giám đốc ý tưởng nổi danh.

Khác với năm năm trước chính là: cô bây giờ là bà mẹ đơn thân nuôi bé gái bốn tuổi, còn anh là người đã có gia đình nhưng vẫn giữ nguyên tính trăng hoa phong lưu.

Vốn tưởng rằng vật đổi sao dời, tâm đã tịnh. Hai người dù cho có vì quan hệ hợp tác mà giáp mặt nhau, cũng không có gì để than thở thêm về nhau nữa.

Không ngờ, anh luôn lấy lý do này nọ để thường xuyên xuất hiện tại công ty cô, lại còn tuyên bố cô là nữ nhân của anh.

Cô phẫn nộ không thôi: "Cố Huyền Dạ! Không phải anh nói anh rất hận Tiểu Tam sao? Bây giờ anh đang làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ, anh thật sự muốn được chăm sóc cho tôi?"

Anh cười gian xảo: "Đúng vậy! Tô Tiểu Tam! Anh cho em biết, Cố Huyền Dạ đây muốn được chăm sóc em, anh không những muốn chăm sóc em, mà còn muốn chăm sóc cả con gái của em!"

Cô giang tay tát anh một cái, vang ra tiếng “bốp” thật to.



Tờ giấy đăng ký kết hôn

Truyền thông tranh nhau đưa tin về hôn lễ của Liên Thành Huân cùng Tề Hoan Hoan sẽ được tổ chức vào tuần sau. Nhưng bạn bè của hai người cũng biết được rằng Hoan Hoan cùng Huân vẫn chưa đăng ký kết hôn, theo luật pháp, hai người bọn họ vẫn chưa chính thức vợ chồng.

Vì thế hơn nữa tháng nay Huân bị mọi người chê cười.

Huân tỏ vẻ lơ đễnh, cứ nói nói đây là do vợ anh muốn trừng phạt anh. Phải, cần phải vậy.

Sau đó, Huân quả nhiên làm theo yêu cầu của Hoan Hoan, bắt đầu một lần nữa tiếp quản Liên Thành thị. Đương nhiên, lúc này anh khá bận rộn. Luôn luôn tăng ca, đi công tác là chuyện thường xuyên.

Hoan Hoan cũng không có vấn đề gì, hẹn Thượng Hiểu Hiểu hoặc Lôi Lôi tản bộ, đi dạo phố, vui vẻ thoải mái.

Hôm nay, Huân đã đi công tác được một tuần, đột nhiên có một cuộc điện thoại khẩn cấp tới, nói anh ở bên kia không quen đất không quen cái, thời tiết lại thất thường nên sinh bệnh, Lưu trợ lý nói rằng chủ tịch không cho anh ta nói cho Hoan Hoan biết chuyện này, nhưng sợ có cái gì sơ xuất, liền tự mình gọi điện thoại mong Hoan Hoan nhanh chóng bay qua đây chăm sóc chủ tịch.

Cuối cùng, Lưu trợ lý còn dặn kỹ Hoan Hoan, nhất định phải mang đầy đủ các giấy tờ cần thiết. Lúc ấy cô còn thắc mắc vì sao phải mang theo nào hộ khẩu, bảo hiểm y tế làm gì, Lưu trợ lý nói lấy phòng ngừa mọi chuyện khi phát sinh nhu cầu cấp bách. Cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều về chuyện đó.

Hoan Hoan đến sân bay, trong lòng suy nghĩ khi Huân thấy cô như vậy sẽ phản ứng như thế nào.

Trong lúc đang suy nghĩ thì di động vang lên là Huân gọi, Hoan Hoan nhanh chóng nhận cuộc gọi.

Giọng Huân khàn khàn suy yếu, hỏi "Em đang ở đâu?"

Hoan Hoan nhìn màn hình lớn sân bay, đang nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay nên đứng vừa vào xếp hàng vừa nói dối "Đi làm, còn có thể làm gì nữa?"

"Khoan đã, anh có mang về vài thứ cho em, chắc em sẽ rất thích. Tối nay chúng ta ăn cơm với nhau". Giọng Huân mặc dù không lớn, nhưng có phần nào kiềm nén được niềm hưng phấn.

Hoan Hoan ngẩn ra, đứng lại "Anh đang ở đâu? Đã quay về? Không phải ngã bệnh không đi nỗi sao?"

"Nào có nghiêm trọng như vậy, một chút không chết được đâu" Anh cười nói.

Hoan Hoan vẫn còn ngạc nhiên, lại hỏi một lần "Vậy anh rốt cuộc đang ở đâu? "

"Sân bay, anh vừa xuống máy bay". Tên đàn ông nào đó tay cầm điện thoại, ánh mắt lại chuyên chú nhìn bóng người bé nhỏ đang nói chuyện điện thoại cũng với anh ta.

"Cái gì? Anh ở phi trường?" Hoan Hoan lập tức xoay người rời đi dòng người đang xếp hàng, mắt tìm kiếm khắp nơi .

"À, anh lập tức đi gọi xe, em chờ anh chút". Huân cười hề hề nhìn bóng dáng kia, bản thân mình đi tắc từ hướng ngoài vào phi trường.

"Anh đừng thuê xe, chờ em một chút". Hoan Hoan nói xong, cúp điện thoại rồi bước nhanh như chạy.

Vừa chạy vừa thở hổn hểm, đến nơi, quả nhiên thấy Huân đang xách túi hành lý lớn đứng ở sảnh phi trường chờ. Hoan Hoan suýt nữa không nhận ra anh, không ngờ ánh nắng ở bờ biển kia mạnh như vậy, mới đi một tuần mà thôi, cả người da rám đen, cười rộ lên cùng với hàm răng trắng, cô nhìn, nhịn không được cười ra tiếng.

Huân cũng vui vẻ đi lại cô, khóe miệng tràn ra một tràng "Cười cái gì mà cười? Anh ngã bệnh, em cần chi phải cười đến mức vui vẻ như vậy?"

Nói đến đây, Hoan Hoan đột nhiên nói "Đúng rồi, không phải nói anh bệnh cũng không nhẹ sao?"

Ánh mắt Huân sáng quắc, một chút tinh quái hiện lên “Thì không nhẹ, nên anh mới về sớm thế. Kế hoạch vốn còn kéo dài đến hai ba ngày, nhưng anh không chờ thêm được nữa nên đã quay trở về gấp".

"Cái gì mà không chờ thêm được nữa?"

"Là chuyện kết hôn đó".

Hoan Hoan trừng to mắt kinh ngạc "Kết hôn? Đúng là việc tốt! Chúc mừng chúc mừng, cô gái nhà ai thế?"

Huân cười lớn "Em không biết à?"

"Tất nhiên! Em nào biết. Anh đâu có nói gì với em đâu!" Hoan Hoan nói như vô tội.

Hừ, nào có ai cầu hôn theo kiểu như thế? Chẳng có nghi thức gì cả, mình không cần phải nói nhiều! Hoan Hoan tức giận nghĩ ngợi.

Huân thấy bộ dáng khó chịu của cô, biết ngay cô đang suy nghĩ điều gì, cười nói, "Em không biết sao? Anh phải đi đăng ký kết hôn! Nếu không đạt được, anh sẽ bị bạn bè chê cười, em yêu à, em cam tâm nhìn anh bị xấu mặt sao?"

Hoan Hoan bĩu môi "Anh thật là người ba hoa!"

Thấy một chiếc xe taxi vừa chạy đến, anh không giải thích liền kéo Hoan Hoan lên xe, toàn bộ hành lý cất vào cóp sau, sau đó anh cũng ngồi trên xe và bảo tài xế "Làm ơn đến văn phòng tư pháp!"

Hoan Hoan cảm thấy đầu óc choáng váng, nói với anh "Này! Liên Thành Huân, anh nói giỡn chắc? Muốn đi đăng ký kết hôn cần nh�
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 13.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-102.html#p201197

Quay về Thơ, truyện ngắn

cron