Chap 2:Đừng cười như thế
Nó mở mắt tỉnh dậy sau một đêm kéo dài mệt mỏi. Thứ đầu tiên đập vào mắt nó là đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà đang lơ lửng ngay trên đầu nó. Uể oải ngồi dậy, nó đưa mắt nhìn một lượt căn phòng sang trọng lộng lẫy được trang trí theo phong cách phương Tây có đầy đủ tiện nghi như một thói quen. Nó không hiểu nổi, nó đã sống trong căn phòng này suốt sáu năm liền nhưng sao nơi này xa lạ với nó quá, ngột ngạt tựa như một lồng kính vậy.
"Cạch"
Cửa mở khiến nó giật mình quay lại xem đó là ai.
-Ơ? Sao anh lại...- Nó ấm úp khi thấy anh.
-Tôi giữ chìa khóa phòng cơ mà.- Anh đưa chiếc chìa khóa lên như chứng minh cho lời nói của mình.
-Nhưng...có chuyện gì vậy ạ?- Nó nói.
-Hôm nay tôi có việc bận nên không đến trường được nên em hãy đến trường một mình đi. tôi sẽ nói quản gia Lâm chuẩn bị xe đưa đón em.
-Vâng.- Nó gật đầu.- Em hiểu rồi.
Và anh đi mất, chỉ còn lại nó một mình trong phòng, cô độc, lạc lẽo nhưng thực ra, từ trước tới nay, nó đã vốn vậy rồi.
*
Hôm nay chỉ riêng một mình nó ngồi ở cái góc quen thuộc trong thư viện. có vài người bàn tán với nhau, tự hỏi sao nó lại một mình,(Truyen từ: Thehe9x.Mobi) trước giờ nào có thế. thật ra, đó cũng chính là câu hỏi mà nó đang muốn biết được lời giải đáp. Trước đây, khi anh nghĩ học thì đồng nghĩa nó cũng nghỉ học chứ chưa bao giờ có chuyện nó đi học một mình cả. Nhưng hôm nay lại khác, cũng có nghĩa là công việc hôm nay anh phải làm rất quan trọng, rất bí mật mà nó không bao giờ được biết hay cũng như là được phép biết.
Nó thôi suy nghĩ mà lại thả mình vào thế giới trong cuốn sách mang cái tựa đề "Chiến tranh và hòa bình".
-An.- Nó giật mình khi nghe một giọng nói lạ lẫm gọi tên nó. Nó tự hoỉ trong ngôi trường này có ai dám gọi tên nó sao, có ai đó đủ can đảm như thế à. Tại sao ư? Nó cũng không rõ, chỉ biết là do anh. Ngày trước có một cậu bạn va trúng nó trong lớp học, ngay hôm sau cậu ta biến mất và không rõ tung tích; cách đây nửa năm, một cô bạn dám bắt nạt nó, chỉ trong một tuần, công ti bố cô ta phá sản và nợ nần chồng chất. Chỉ hai tấm gương điển hình đó thôi là quá đủ để không ai dám lại gần nó chứ nói gì là kết bạn.- An.
Nó quay lại.
Quả thật có người gọi nó, một chàng trai đẹp không kém gì anh với mái tóc màu hạt dẻ, da trắng và đôi mắt đen láy lấp lánh như một bầu trời sao thu nhỏ trong đó. Nó thấy anh ta quen quen nhưng không nhớ rõ đó là ai cả.
*
Hắn không thể nhầm được, rõ ràng chính là An, là cô bé từng ở chung trại trẻ mồ côi với hắn ngày trước. Có thể giờ nó đã hơi khác xưa nhưng đôi mắt màu tím cùng vẻ đẹp như thiên tinh trong truyện cổ tích thì hắn không thể nhầm được.
Hắn tiến tới chỗ đó, ngồi đối diện với nó.
-Anh là...ai vậy?- Nó hỏi.
-Em không nhớ anh sao?
Nó lắc đầu.
-Nhưng em tên An đúng không.
Gật.
-Em từng ở trại trẻ mồ côi Phong Linh phải không?
Nó ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu xác nhận.
-Lẽ nào em không nhớ anh Bảo sao?
Nó mở to mắt rồi mỉm cười.
-Anh Bảo?
Hắn gật đầu, miệng cười toe toét.
-Sao anh lại ở đây?
-Gia đình nhận nuôi anh cũng thuộc hàng giàu có nên anh tới đây học, còn em?
Nụ cười lâu lắm rồi mới xuất hiện trên môi nó vụt tắt. Nó lại trở về với dáng vẻ im lìm thường ngày. Thấy vậy, hắn nói:
-Không sao, gặp nhau là vui rồi. Dạo trước anh có gửi thư về cô nhi viện thì nghe viện trưởng nói em đi rồi.
-Thi thoảng em cũng về đó.
Hắn và nó ngồi cười đùa nói chuyện, ôn lại những kỉ niệm xưa cũ hồi nhỏ với nhau trong sự ngạc nhiên của mọi người. Cả hai đều không nhận ra, từ đằng xa, một ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy căm phẫn đang găm thẳng vào họ.
*
-An.- Nó rùng mình khi nghe giọng nói đó.
-Ơ...anh...- Nó ngạc nhiên, nó cứ ngỡ hôm nay anh không tới trường.
-Còn đây là...- Anh quay sang nhìn hắn.
-Tôi là Bảo, bạn của An.- Bảo nói với vẻ thân thiện dù ánh mắt thì chẳng có chút gì là như thế cả.
-Em cũng có bạn sao? Tôi không ngờ đấy.- Anh cười sắc lạnh.- Tôi có chút việc cần nói riêng với cô ấy, cậu không phiền chứ?
-Không, dù sao chúng tôi cũng còn nhiều cơ hội mà.- Bảo cười đầy ẩn ý rồi quay sang nó.- An...
-Dạ?- Nó ngẩng mặt lên.
Ngay lập tức, Bảo hôn nhẹ lên trán nó. Chuyện này xảy ra quá nhanh khiến không chỉ nó mà tất thảy mọi người chứng kiến đều phải sững sờ.
-Tạm biệt.- Khi đi qua anh, hắn nói tiếp.- Và hẹn gặp lại.
*
Anh ngồi ngay bên cạnh nó, không đọc sách, hko6ng uống trà mà cũng không nói gì. Thậm chí cả khi chuông reo vào lớp đã vang anh cũng mặc khiến nó cũng chẳng dám đi.
Thứ viện trở nên vắng vẻ, chỉ còn có mấy người thủ thư ngoài quầy và hai ngừoi ở trong góc.
-Này.- Anh phá vỡ không khí im lìm đến đáng sợ đó.
-Vâng.
-Ai cho em cái quyền đó vậy?
-Ơ...
Anh dùng tay xoay mặt nó hướng thẳng vào mặt anh, giữ chặt để nó không thể lảng tránh đi đâu khác. Anh cúi xuống sát mặt nó, gằn giọng từng chữ:
-Đừng bao giờ nở cái nụ cười kiểu đó nữa, biết không?
-Vâng...- Nó thấy sợ.
Anh buông nó ra rồi nói:
-Em sẽ bị phạt.
Bị phạt?!
Chap 3:Bị phạt
Chưa có ngày nào nó mong tiếng chuông báo hiệu ra về đừng vang lên như vậy nhưng đâu phải lúc nào ông trời cũng đáp ứng nguyện vọng của con người.
"Reng...reng..."
Giờ về đã điểm.
*
Bên chiếc xe Limous màu đen bóng loáng là anh đang đứng chờ sẵn, hai tai đút vào hai túi áo măng tô dài. Trông anh đầy vẻ phong trần, lãng tử nhưng không kém phần sang trọng, ngạo nghễ. Thấy nó đi tới, anh vươn hai tay ra, mắt tỏ ý muốn nó tiến vào vòng tay anh. ban đầu nó ngập ngừng nhưng rồi lại thấy ánh mắt anh bắt đầu nheo lại thì ngay lập tức, nó lao vào vòng tay anh.
Anh ôm lấy nó.
Thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ đó là hành động âu yếm đầy yêu thương và lãng mạn nhưng chẳng ai ngờ được nó đang bị đôi tay rắn chắc kia siết chặt lấy tới nỗi nó có cảm giác như anh đang muốn giết chết nó vậy.
Anh thì thầm từng lời ngay bên tai nó:
-Chuẩn bị tinh thần đi. Căn phòng đó chờ em đây.- Nó nghe thấy ba chữ" căn phòng đó" là toàn thân trở nên run rẩy. Cảm nhận rõ điều đó, đôi môi anh tạo nên một nụ cười hoàn hảo.
*
Vừa về tới nhà, anh đã bế thốc nó ra khỏi xe, đưa nó lên phòng rồi quẳng nó xuống giường. Khi bước ra khỏi phòng, anh không quên dặn cô hầu gái:
-Thay đồ cho cô ấy.
-Vâng.- Cô hầu gái cúi đầu.
Anh ngoái lại nhìn nó trước khi đóng cửa thì chỉ thấy nó ngồi bó chân trên giường, toàn thân run rẩy trong nỗi sợ. Bất giác, trong mắt ánh lóe lên tia nhìn kì lạ, báo hiệu cho điều khủng khiếp đối với tinh thần nó.
*
Mặc lên mình bộ váy bằng sa tanh đen mỏng, nó bị anh lôi tới một căn phòng nằm sâu ở hành lang tầng 5.
-Đi mau nào.
-...- Nó không dám nói gì cả, điều đó chỉ càng khiến anh cảm thấy thích thú?!
Dừng trước cánh cửa bằng gỗ chạm khác hoa văn ngoằn ngoèo, ổ khóa bằng kim loại chắc chắn.
-Em...- Mặt nó tái nhợt.
-Sao?- Ánh mắt anh khiến nó im bặt.
Anh rút trong tay ra sợi dây thừng, trói hai tay nó lại. Dây thừng lẫn bàn tay anh siết chặt làm cổ tay nó đau thốn lên, nó rên khẽ.
Anh dùng một chiếc chìa khóa có hình con rắn nhe nanh nhìn phát sợ mở cánh cửa ra.
*
Bên trong là một căn phòng hoàn toàn tối om, chỉ có chút ánh sáng từ hành lang chiếu vào giúp nó nhìn thấy cái ghế sofa màu nâu đất trong phòng, còn lại thì có gì hay không thì nó không biết bởi lẽ trừ những lúc bị phạt trong phòng này, nó chưa bao giờ lui tới, hay đúng hơn là không dám lui tới.
-Vào đi.- Giọng anh lạnh tanh.
-Em xin lỗi, em biết lỗi rồi nên làm ơn, xin anh...- Nó van nài, đôi mắt long lanh chỉ chực khóc.
Anh không thích thế, anh không thích nhìn nó khóc, càng không thích nó chỉ vì nỗi sợ mà nhận bừa lỗi trong khi nó chẳng thật lòng chút nào. Anh đẩy mạnh nó vào phòng, để nó nằm ngay lên chiếc sofa.
-Khoan đã, anh à...- Nó hét lên khi cánh cửa dần đóng lại.
"Cạch"
Tất cả chỉ còn một màu đen.
Nó bắt đầu sợ.
Nó rất sợ bóng tối, với nó, bòng tối đáng sợ hơn mọi thứ kinh khủng nào trên đời này. Điều này có lẽ vì quá khứ của nó trước khi tới cô nhi viện.
Và anh biết điều đó, biết rất rõ.
Đó chính là lý do căn phòng tối om này có mặt.
Nó bắt đầu khóc, tiếng khóc ngày một lớn hơn, nỗi sợ ngày càng gặm nhấm nó.
Nỗi đau tinh thần này còn lớn hơn bất cứ nỗi đau thể xác do đòn roi nào gây ra.
Thật khủng khiếp.
Tâm trí nó vùng vằng, thúc giục nó thoát khỏi cái chốn khủng khiếp này.
Nhìn quanh quất căn phòng, chỉ một màu đen, nó mong có chút tia sáng nào đó lóe lên, cho nó chút hi vọng rằng nó có thể thoát ra nhưng không. Chỉ có bóng tối bao trùm lên tất cả.
Nó hoàn toàn bất lực.
*
Nó mò mẫm mãi mới tới được chỗ cánh cửa. dùng hết lực có thể từ hai bàn tay bị trói chặt, nó đập mạnh vào cửa.
-Kiên, làm ơn cho em ra đi.- Nó hét lớn, tiếng hét vang vọng khắp phòng rồi dội thẳng vào nó.- Làm ơn đi...
Nó đập càng lúc càng mạnh hơn. Nó không ngừng khóc lóc thảm thiết:
-Anh à, em xin anh, làm ơn thả em ra. (Truyen từ: Thehe9x.Mobi) Anh biết rõ em sợ bóng tối cơ mà, làm ơn...- Nó khóc òa lên.- Em biết lỗi rồi, em biết em sai rồi, làm ơn...
Nó gục mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, miệng còn lẩm bẩm:
-Làm ơn...
*
Anh đứng ngoài cửa, nghe rõ tiếng rên rỉ bên trong. Anh nhìn chiếc đồng hồ Platinum World Time (4.026.524 USD).
Đã 9h50.
Ba tiếng trôi qua từ khi nó bị phạt trong căn phòng đó.
-Haizz...- Anh thở dài, rút trong túi ra chiếc chìa khóa phòng, đút vào ổ khóa rồi mở cửa.
*
Chút ánh sáng le lói khiến nó ngước lên nhìn. Cố ngồi dậy một cách khó khăn, nó vẫn ngước lên nhìn anh với đôi mắt mọng nước.
-Trả lời câu hỏi của tôi.
Nó gật đầu.
-Em là gì?
-Búp bê.
-Chủ của em là ai?
-Là anh.
-Ai cho em cái quyền tới gần bất kì ai khác bên ngoài vậy hả?
-Em đã sai, em đã sai..
-Em biết lỗi của em chưa?
-Em biết rồi.- Nó gật đầu, đôi mắt chứa đầy nỗi lo sợ tột cùng.-Là em sai, em không bao giờ dám như thế nữa.
-Tốt.- Anh mỉm cười, nụ cười của một tên độc tài thật sự.- Em biết bây giờ phải thế nào chứ?- Nó gật đầu một cách chậm chạp.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm nó lên, cúi gần xuống gương mặt nó.
*
Một nụ hôn.
Môi anh mơn nhẹ trên môi nó nhưng không chút dịu dàng, ngược lại, anh cắn nhẹ môi nó như xâm chiếm.
Trái tim nó đập loạn nhịp, luôn là thế mỗi khi anh hôn nó. Nó cảm thấy choáng ngợp, khó thở và rồi nó lịm dần đi, để cho cơ thể mình lọt thỏm trong vòng tay anh một cách vô thức.
*
Anh bế nó một cách nâng niu, dịu dàng như chàng hoàng tử bạch mã bế nàng công chúa xinh đẹp. Chỉ có điều anh không bế nó về cái lồng kính của riêng nó mà là...phòng của anh.
Đến Chap: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 ..
Trang Truyện Tình«
Truyen tinh hay cùng thể loại được đề cử
»Biệt thự hoàng tử[Truyện tình học đường]
»Thằng Xe Ôm Nghèo Và Cô Tiểu Thư Đài Các[Đời tôi]
»Shock tình
»Quen và thịt gái cafe
»Hợp đồng sinh baby
»Hồi ức của một linh hồn
»Phượng hồng vô tâm-Tiếng chuông gió
»Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen
»Hối hận vì lấy vợ sớm[Truyện tình 18+]
»Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
»Tán gái cùng cơ quan
»Cái kết của một chuyện tình và sự tái xuất giang hồ
»Chuyện tình 5 năm trước
»Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà
»Chuyện tình rồng
»Kí sự đòi nợ
»Ngẫm-Phần 2
»Vợ ơi là vợ
»Học sinh chuyển lớp
»NGẪM
»Yêu nhầm chị họ
»Tôi ghét anh...đồ du côn
Chap 4:Lảng tránh
Nó tỉnh dậy, nhìn lên trên trần nhà. Không có cái đèn chùm quen thuộc nào cả, không phải phòng nó. Cách cái vị trí đó khoảng 2 mét là một cái đèn chùm pha lê khổng lồ trong suốt mà chỉ cần nhìn là nó hiểu ngay đây là cái nơi nào. Phòng anh.
Cánh cửa phòng tắm bật mở.
-Tỉnh lại rồi à?- Nó đỏ mặt nhìn anh chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng tắm làm lộ rõ vồng ngực mạnh mẽ. Rồi nó chột dạ, cúi xuống nhìn mình, thở phào nhẹ nhõm khi không có gì thay đổi trên người nó.
Biết được điều nó đang nghĩ trong đầu, anh nói:
-Tôi đã từng nói với em rồi, thứ tôi cần là một con búp bê thuần khiết chứ không phải một con búp bê bị vẩn đục, dù cho có bị vẩn đục bởi tôi đi chăng nữa.
-Bây giờ là...mấy giờ vậy ạ?- Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực.
-0h34.
Anh rót loại rượu Brandy nặng vào cốc đá, đứng bên cửa sổ rồi nhìn chăm chú vào nó đang nằm trên giường anh. Anh nói:
-Ngủ đi.
Nó gật đầu lia lịa, bước xuống giường định về phòng thì anh nói, vẫn giữ nguyên cái giọng điệu ra lệnh không đổi:
-Ngủ ở đó đi.
*
Nó mở bừng mắt dậy, trời đã tờ mờ sáng. Cố ngồi dậy nhưng không được, nó khó hiểu nhưng ngay lập tức nhận ra đang có một vòng tay siết lấy mình, và cả cái hơi thở nóng sau lưng mình nữa. Anh nằm thấp hơn nó, gương mặt anh vùi vào phần giữa lưng nó còn tay thì ôm chặt phần hông. Hơi thở của anh phả vào làn da khiến nó thấy ngượng chín người.
Lách mình khỏi vòng tay siết chặt một cách khó khăn, nó không nhận ra vô tình mình đã khiến anh thức giấc.
-Đi đâu vậy?
-Ơ... em định về phòng.
Anh ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt nó. Điều này khiến nó không thích, nhưng nếu nói chính xác thì thực ra vì nó sợ cái ánh nhìn xoáy tận tâm can người khác của anh.
-Đi đi, tới giờ đi học rồi.-Chỉ chờ câu nói đó, nó bước ngay xuống giường, đi khỏi phòng với một tốc độ đi nhanh nhất nó có thể.
*
Nó ngồi trong xe, nín thin, không dám nói một câu gì cả.
-Hôm nay...
-Gì cơ ạ?
-Em biết em phải làm gì không?
-Làm gì?- Nó không hiểu.
-Với cái tên bạn gì đó của em đấy.
-Em...- Nó ngập ngừng.
-Sao?
-Em biết phải làm gì rồi.- Nó cúi gằm mặt xuống, lặp đi lặp lại trong tiềm thức câu xin lỗi Bảo.
*
Hắn tìm khắp dãy hành lang duy nhất mà mọi người có thể dùng để đi vào trường từ cổng, mãi mới tìm thấy nó đang đi đi với anh, người mà hắn không có chút thiện cảm nào cả.
-An.- hắn gọi nhưng không hiểu sao, nó có vẻ gì đó hơi hốt hoảng, hơi thảng thốt và có gì như sợ hãi.
Hắn chạy lại gần hai người, miệng vẫn cười nói:
-Hôm nay em tới trễ nhỉ?
Nhưng nó không đáp lại dù chỉ một từ.
-Sao vậy?- Hắn ngạc nhiên mà không để ý rằng anh đang nở nụ cười tự mãn.
-Em có gì cần nói với anh ta sao, An?- Anh nói.
-Không.- Nó trả lời.
-Anh nghĩ anh ta là bạn của em chứ?
-Không phải.- Nó lắc đầu.
Cử chỉ đó khiến tim hắn có gì nhói lên, đau, rất đau trong tim.
-Em sao vậy?- Hắn đưa một tay lên nhưng trước khi chạm được vào nó thì bàn tay ấy đã bị chính nó gạt phắt ra.
Hắn quay phắt sang nhìn anh nhưng chỉ nhận được ánh mắt giễu cợt và đắc thắng.
-Nếu không có gì thì hai chúng tôi đi được rồi chứ?- Anh vẫn cười nói nhã nhặn, nắm lấy tay nó rồi kéo nó đi.
Thế nhưng...
*
Bàn tay còn lại của nó giờ đã bị nắm chặt lại bởi bàn tay hắn.
*
-Buông ra.- Anh nói.
-Tôi không có việc gì phải nghe lời anh cả.- Hắn nói.
-Tôi bảo cậu bỏ tay ra khỏi An.- Anh gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự tức giận.
-Chính tôi mới phải nói câu đó.- Hắn nói đầy tức tối.- Anh làm cái gì mà dọa cô ấy tránh xa tôi chứ hả?- Nói rồi, hắn đấm thẳng vào mặt anh.
Mọi người trong hành lang thấy thế bèn tụ tập đông xung quanh để chiêm ngưỡng cái cảnh có một không hai đấy: có kẻ dám đây thiếu gia Kiên!!!
-Đồ điên!- Anh lao vào đạp thằng vào bụng hắn.
-Lộ bản chất thật rồi nhé.- Hắn nói giọng mỉa mai.
-Câm mồm.- Rồi cả hai xông vào đánh nhau loạn xạ. Anh đá, hắn đấm. Hắn đạp, anh thụi. Họ cứ xáp vào đánh nhau mà không quan tâm tới xung quanh.
-Tránh xa đồ của tôi ra nghe chưa.- Nó nghe thấy anh nói.
-Thôi ngay cái trò đó đi!- Hắn gào lên.
-Hai người làm ơn thôi đi!- Nó hét toáng lên.
Hai người dừng lại nhìn nó ngạc nhiên, có lẽ vì lâu lắm rồi nó chưa lớn tiếng như vậy.
Nó tiến lại, rút khăn tay lau mồ hôi trên mặt anh.
-Bảo, em xin lỗi.
-Gì chứ?- Hắn hỏi.
-Xin anh, từ giờ chúng ta hãy như không quen không biết đi.- Nó nói.
-Sao lại vậy được?
-Nếu anh muốn tốt cho em thì xin anh hãy như vậy đi.- Nó nói.
-Cô ấy nói đúng đấy, không muốn rước họa vào thân thì biến đi.- Anh cài lại cổ tay áo đã bị bung ra.- Anh liếc nhìn mọi người xung quanh.- Còn ở đó sao?- Mọi người nghe vậy dần tản ra nhưng không quên lời sau đó anh nói.- Ai bép xép chuyện này thì đừng trách tôi.
Anh cầm tay nó, cầm thật chặt như muốn chọc tức hắn. Khi đi, anh không quên dành tặng hắn nụ cười chiến thằng. Còn nó, nó chỉ để lại cho hắn ánh mắt nuối tiếc vô hạn.
*
Hành lang vằng vẻ không còn bóng người. hắn rút chiếc điện thoại trong túi, bấm một số điện thoại nào đó. Chỉ mới một tiếng đổ chuông mà đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Hắn nói:
-Điều tra cho tôi cô gái tên An, từng ở cô nhi viện Phong Linh.
*
Anh đứng bên khung cửa sổ.
-Tiếc sao?
Nó lắc đầu.
-Anh...
-Gì?
-Xin đừng trả thù Bảo.
-Sao chứ?
-Xin đừng trả thù anh ấy.- Nó nói như khóc.
-Tôi biết mình phải làm gì.- Anh lạnh lùng rồi cúi xuống hôn nó, một nụ hôn hờ hững mà lạnh cả sống lưng. Nó chưa nhận ra rằng trong đầu anh không có ý định làm gì gia đình tên đó, anh chỉ muốn trả thù hắn, một mình hắn, bằng chính sức của anh.