ở bên kia Diệp Na đang lúi húi đỡ Huyền Lưới đứng dậy, con Huyền khóc hết nước mắt. chắc nó nghĩ khuôn mặt nó giờ đã thành mặt sẹo.
mấy đứa bạn nó đến giờ mới dám đến gần. đúng là toàn 1 lũ nhát gan.
“không sao đâu, mặt mày chưa bị sao đâu” – tiếng 1 đứa ko ngớt an ủi.
Ngọc Dao Lam la lớn “mặt mày tao rạch rồi, con dao lam đó hôm nọ tao chơi con Dung Khu Đĩ, hậu quả sao mày tự hiểu!”
Huyền Lưới tức thì khóc rống lên.
Chị Ngọc thản nhiên đưa tay cho thằng Ty dán tạm mấy miếng băng cá nhân. Miệng tiếp tục đe: “tụi mày có ngon thì gọi điện đi, tao thách!”
đặt chai rượu lên bàn chị bỏ ra ngoài.
Tôi đứng ngây ra nhìn Diệp và Huyền, 2 đứa nó trông thật thảm hại , áo váy xộc xệch, tóc tai tơi tả.
Tiếng ai như tiếng thằng mập ban nãy vang lên “má, đưa tụi nó vô bệnh viện coi thử.”
Chỉ nhìn đến đó, tôi cầm túi xách của chị Ngọc theo chân chị ra ngoài.
“chị Ngọc, túi xách của chị nè”
Ngọc Dao Lam đang xoay xở búi tóc, liệng chìakhoá cho tôi chị bảo “xách cái xe ra đây”
Mấy anh bảo vệ nhìn chúng tôi ngạc nhiên, có anh lắc đầu nguầy nguậy. tôi nghĩ anh ta cũngđoán được bên trong có xảy ra xô xát.
Chở chị phóng đi trên đường phố đà lạt, giờ này cũng khuya lắm rồi, ngồi đằng sau tay lái tôi, Ngọc Dao Lam luôn miệng chửi mắng nào là bọn đĩ, nào là bọn điếm rẻ tiền, nào là một đám hàng nát, hàng thối. lại còn ko quên thề thốt lần sau gặp lại sẽ đánh 1 trận không chết thì thôi.
Chị toàn dùng những lời tục tĩu nhất để chửi bới 2 con nhỏ kia.
Lại còn chửi rất lớn, đến mức người đi đường ai cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt e dè.
“thôi , em xin chị , người ta nhìn kìa”
“nhìn? Nhìn gì mà nhìn? Thích nhìn không?” –chị Ngọc hét toáng lên với 1 cặp đôi chạy songsong.
Tôi phải giảm tốc độ để tránh phiền phức ko đáng có.
“chạy nhanh nhanh lên, mày chạy gì như rùa bò, đưa đây để chị mày chạy cho coi nè”-chị chồm tới trước, cố gắng đẩy tôi sang 1 bên.
“ôi trời đất, chị say lắm rồi, ngồi im đó giùm em đi”
“ai cho mày nói tao say” – chị túm tóc tôi.
“ấy a, bỏ em ra, em đang chạy xe” may mà chị cũng ko hoàn toàn mất trí, sau khi giật tóc tôi 1 cái , chị cười ha hả rồi buông tay.
“bộ mày thấy tao chửi bọn nó là không đúng hay sao?chị nói cho mày nghe , trừ mấy con vũnữ ra, đám con gái trong cái vũ trường đó hết gần hai phần ba là làm hàng. Mà hàng thì khácđiếm ở chỗ nào?khác ở chỗ chỉ đi khách quen.Mẹ , cũng có tốt đẹp chó gì đâu. Đều là làm tiền hết. con Huyền Lưới, con Diệp Na càng thối nát hơn nữa.hơn tao, hơn con Thắm, nó cũng y như con Dung Khu Đĩ!”
“thôi chị đừng nói nữa”
“làm sao?mày cấm được à? Thấy đại gia đi với con Thắm nó ghen ăn tức ở.haha, mỗi chuyện ngủ với đàn ông mà cũng không nên hồn.”
Nghe chuyện của Ngọc Dao Lam mới biết, giới cave không thiếu những trường hợp ghanh ghét, hãm hại lẫn nhau.
Chẳng khác nào “sóng gió chốn hậu cung” trong các bộ phim về triều đại phong kiến vẫnthường phát trên truyền hình.
Ngọc Dao Lam đã thôi không mắng chửi nữa. chị chuyển sang ngâm nga, hát hò.
Tôi cũng bớt dc một nỗi khổ.
“thằng ngốc này, chị nói cho mày nghe, mày thích con Thắm, là xui xẻo rồi”-đột nhiên chị khề khà.
Tôi chột dạ, hình như người ta bảo lúc say là lúc con người nói thật nhất. thế là tôi bèn lựa lời hỏi chị
“sao lại xui xẻo hả chị?”
“nó làm gái, hế hế hế” – chị phá lên cười.
Tôi chưng hửng, tưởng chuyện gì mới.
“cái đó em biết rồi”- “ ý em muốn hỏi, chị Thắm có bí mật gì khác không cơ”
“bí mật á? ừ , nó chưa yêu ai bao giờ , với một thằng trai nào bao nó cũng chưa từng có”
Tin này tuy ko giật gân lắm , nhưng kể ra cũngkhá hữu ích.
Ngọc Dao Lam lại tiếp tục bài học dành cho tôi:
“chị nói cho mày nghe, với hạng gái như bọn này, khi mà khách nào cũng tiếp rồi, thì tuổi tác đã ko còn là vấn đề. Đừng nói là tràn trề sinh lực phi công trẻ như cưng, cho dù là lão già còm nhom sắp chết mà tốt, và quan trọng là đủ điều kiện, thì nó cũng chịu.thật đấy!” chị say quá nói năng “mày-cưng” loạn xạ cả lên. nhưng tôi nghĩ là chị đang nói sự thật.
Như vậy là tôi có cơ hội.