Chân ngắn, sao phải xoắn - Huyền Lê
...lao ra cửa. Lần nào tôi cũng đi thang bộ xuống tầng dưới rồi mới từ đó đi thang máy xuống tầng 1. Chẳng cần hỏi lý do thì chắc bạn cũng đã biết, tôi xuống đó cốt để nhìn thấy Lãng Tử. Nhưng có vẻ, hôm nay tôi không kịp rồi. Tôi nhìn dáo dác xung quanh và phát hiện ra Lãng Tử của mình đang đi về phía WC, tôi lao nhanh đến đó, dù tôi chẳng biết tôi lao đến đó làm gì. Khi bóng Lãng Tử khuất sau cánh cửa WC, tôi khựng lại, đứng dựa vào tường và thở hồng hộc. Chưa đầy 2 phút sau, Lãng Tử mở cửa đi ra, nhìn thấy tôi, anh ấy quay lại hỏi.
- Cô làm gì ở đây ?
Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi ấp úng.
- Tôi… à… tôi đi nhờ toa lét.
- Cô định vào toilet nam à ?
- À… không ! Tôi nhầm.
Tôi còn biết nói gì hơn nữa.Cố gắng che đậy bằng nụ cười rất chi là P/S. Lãng tử nhìn tôi từ đầu đến chân.
- Cô vẫn chẳng thay đổi nhỉ ? Cô nên nhớ, đi học khác với đi làm, đừng phá rối nữa, nghiêm túc đi.
Nói rồi, Lãng Tử ung dung bỏ đi. Còn tôi, tim tôi ngừng đập vào khoảnh khắc ấy. Phải mất vài phút sau tôi mới định thần lại được và nhảy chân sáo về nhà.
Tối đó, tôi triệu tập Bi Ve và Cây Sậy đến quán trà chanh gấp. Và tôi, bắt đầu ba hoa chích chòe về Lãng Tử, tôi nâng niu câu nói của Lãng Tử dành cho mình như thế nào. Trong lúc tôi đang phấn khích chém thì Cây Sậy ngủ gật, còn Bi Ve nhìn tôi với đôi mắt gợn gợn chút buồn. Bi Ve cắt ngang lời tôi, hỏi.
- Mừng làm gì vội, rồi lại thất tình ngay thôi, chỉ khổ tao.
Tôi đập bàn cái “rầm”, khiến mấy cốc nước trên bàn bắn tung tóe. Cây Sậy bật dậy ngơ ngác nhìn tôi với Bi Ve.
- Đến đoạn nào rồi ?
Tôi ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Cây Sậy. Nó dường như biết đã nhỡ mồm nên quay ra nịnh nọt.
- Tóm lại một câu, từ nay đi làm mày nên mặc váy.
- Điên à, mày có biết mày đang nói với ai không hử ? .
Bi Ve đập bốp lên đầu Cây Sậy. Cây Sậy tu cốc nước đánh ực một cái.
- Mày điên thì có, trong cả ba đứa, chỉ có mỗi tao nhiều kinh nghiệm tình trường nhất. Mày cứ tin tao đi, con gái mặc váy cực kỳ quyến rũ.
Bi Ve nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình.
- Mày tư vấn kiểu khỉ gì thế. Nhìn lại nó xem, chân thì ngắn, da thì đen mắt lại kèm nhèm, mặc váy vào chỉ tổ… phí váy.
- Mày nhầm ! Mày thấy mấy lão Tây không ? Cứ đứa nào xấu, đen hô răng là y như rằng được Tây yêu !
Nghe đến đoạn đó tôi gào lên.
- Lãng Tử không phải là Tây !
- Không phải Tây nhưng anh ta là con nhà giàu, chắc chắn tiếp xúc với Tây nhiều cũng phải ảnh hưởng tí chút chứ.
Tôi gật gù, có vẻ như thằng Cây Sậy nói đúng. Tôi nên thử tin tưởng nó một lần mới phải. Vì dù sao, so với tôi và Bi Ve thì nó hơn đứt rồi. Nó có tới năm cuộc tình vắt vai, còn tôi mới có một mà đã được vắt vai lần nào đâu. Còn Bi Ve thì là con số 0 tròn trĩnh. Đương nhiên, trong cuộc chiến luận bàn về tình yêu học này thì Bi Ve luôn là người lép vế. Và đương nhiên hơn nữa, đứa nào lép vế thì đứa đó phải trả tiền. Thật là một cuộc luận bàn tốn kém. Bi Ve mặt sưng sỉa ra dắt xe. Nó chuyên đời vậy, tiếc vài ba đồng cỏn con, nhưng ngày mai, khi tôi gọi điện cho nó thì y như rằng mặt lại tươi như hoa. Lạ thật đấy, nếu mà là tôi, tôi sẽ sưng cả tuần cho biết mặt.
Tôi bắt đầu thực hiện chiến dịch đẹp hóa mình, dù bản thân tôi đã đẹp sẵn rồi. Nhưng vì tình yêu lớn của cuộc đời mình, tôi có đẹp hơn chút nữa cũng chẳng sao. Buổi sáng, tôi dậy thật sớm và đứng trước gương. Một chiếc váy công sở của mẹ tôi đã được tôi trưng dụng. Dù màu sắc hơi tối một chút nhưng tôi nghĩ nó chẳng đến nỗi nào. Tôi buộc tóc cao lên và ngắm lại mình lần thứ hai mươi tám trong gương. Khi đã thật sự chắc chắn về vẻ đẹp của mình, tôi lao ra xe.
Hôm nay, trời thật đẹp, nhưng tôi cố kiềm chế không ngửa cổ lên nhìn trời, vì sợ nhỡ may có con chim nào bay qua thả ngay cái thứ tởm lợm đó lên mặt mình như lần trước. Thay vào đó, tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm...