_Là mình quá tự tin khi nghĩ với cô ấy mình là duy nhất, là mình quá kiêu căng khi nghĩ cô sẽ không thể rời xa mình, là mình quá vô tâm khi không để ý đến tình cảm của cô ấy, là mình quá ngu ngốc vì đã đánh mất người con gái hết lòng yêu thương mình, là mình quá vô tri ngay cả cảm xúc trái tim mình cũng không hiểu, và đã là quá muộn để tôi có thể bù đắp cho người con gái ấy
_Hãy chúc phúc cho bọn mình, chỉ cần như vậy là đủ
_Cậu dám chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy chứ, cậu dám chắc sẽ không để cô ấy rơi nước mắt nữa chứ?
_Mình yêu cô ấy hơn cả mạng sống của mình
_Nói được phải làm được nếu không chính tôi sẽ giết chết cậu, Nguyên Phong buồn bã ôm trán: Có không giữ mất chẳng thể tìm lại
Nó không biết nên vui hay nên buồn nữa, Nguyên Phong thích nó sao? Nếu là trước đây chắc nó đã nhảy cẫng lên vì hạnh phúc nhưng bây giờ thì điều đó lại làm nó phải suy nghĩ, cùng 1 thứ nhưng ở vào những thời điểm khác nhau lại mang ý nghĩa khác nhau , cuộc sống này đúng thật là lắm ngang trái.
4 năm sau, sau khi tốt nghiệp và có công việc ổn định nó hạnh phúc khoác lên mình bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, chầm chậm nó bước lên chiếc xe hoa được trang trí rực rỡ bằng hoa và ruy băng , Nguyên Phong thật bảnh bao và lịch lãm trong bộ vét màu đen, tiến đến cười với nó:
_ Cô dâu xinh đẹp như thế này thì mình biết phải làm sao đây? Nếu không kiềm lòng được mà dẫn cô dâu chạy trốn thì sao nhỉ?
_Nếu như thế thì tối nay nhà cậu sẽ sáng nhất thành phố, Thiên Vũ tiến đến cười và nói
_Chỉ cần cô dâu đồng ý thì sao cũng được
Cả 2 người nhìn về phía nó, nó nhoẻn miệng cười
_2 thằng nhox không chịu lớn, trời thì lạnh người ta đang mặc váy cưới run cầm cập đây mà còn ở đó giỡn nữa
Có người nhắc đã đến giờ nó và Thiên Vũ lên xe đi tới nhà trai, trên đường đi:
_Sao dám bảo chồng mình là nhox hả? anh véo má nó
_Cả tiếng make up của người ta làm hỏng hết rồi, tí nữa làm sao mà nhìn mặt mọi người đây? Chỉ được cái bắt nạt em là giỏi thôi
_Vợ anh, chỉ cần quan tâm tới anh là được rồi, ke2, không cần trang điểm nhìn vẫn xinh
_Nói mà không biết ngượng, tài xế người ta cười cho
Anh nhìn lên phía trên, đúng là bác tài đang cười thật, và……… phía trước có 1 chiếc xe tải đang lao tới rất nhanh, anh quay người ôm chầm lấy nó. Bỗng nhiên rầm 1 tiếng, nó thấy choáng váng, mọi thứ quay cuồng, nó cảm nhận được có vòng tay đang ôm chặt mình, 1 va chạm rất mạnh đã xảy ra, chiếc xe mất kiểm soát văng ra bên vệ đường, không 1 tiếng động, anh đang đổ gục trên người nó, những mảnh kính vỡ đâm vào lưng anh, nó vội vàng nhìn xuống, chiếc áo cưới màu trắng đã chuyển sang màu đỏ, nó được nhuộm bằng máu chảy ra từ người anh và nó. Nó hoảng sợ lay anh dậy:
_Vũ Vũ, anh có sao không, anh có nghe em nói không, trả lời em đi, Vũ Vũ, bác tài ơi làm ơn giúp chúng tôi
Không có tiếng trả lời, người tài xề gục đầu trên vô lăng, bỗng bàn tay anh chạm vào tay nó, anh cố gắng thì thào
_Đừng khóc, cô dâu mà khóc sẽ xấu lắm, người ta sẽ tưởng anh bắt nạt em đó
_Lúc này mà còn đùa được sao, đau lắm phải không anh, sao anh lại che cho em, sao anh ngốc xít như vậy,
_Vì em là vợ anh, đôi bàn tay rung rung cố gắng lấy nhẫn trong túi áo đeo vào tay nó, khi nó trao nhẫn cho anh đôi bàn tay đó đã không còn cảm giác, nó áp vào ngực anh nghe những nhịp đập yếu ớt cho đến khi bờ mi nó dần khép lại, từng giọt, từng giọt máu vẫn đang rơi.
6 năm sau tại nghĩa trang
_Thái Dương lại thắp hương cho ba đi con
(Sau tai nạn nó được cấp cứu kịp thời nên đã qua khỏi nhưng còn anh thì mất máu quá nhiều, lúc đó nó đã tự dằn vặt mình trong đau khổ đến mức muốn chết đi: tại sao chỉ có mình nó được sống, tại sao lại để anh ra đi 1 mình lạnh lẽo, nhưng khi bác sỹ thông báo nó đã mang thai, có 1 thiên thần bé nhỏ đang lớn lên trong bụng nó, nó đã có lý do để tiếp tục tồn tai, đó là con của anh, đứa con duy nhất. Thái Dương là tên mà anh đã chọn, anh nói muốn con mình luôn vui vẻ, mang niềm vui và sự ấm áp như ánh mặt trời)
_Lại mít ướt nữa rồi, đã là mẹ trẻ con rồi đấy, Nguyên Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó
Nó gạt tay lau dòng nước mắt
_Con mình cũng chuẩn bị lên lớp 1 rồi, vậy mà cậu vẫn FA, đầu 3 chứ đâu còn nhỏ nữa,kén vừa thôi
_Là người ta không thèm để ý đến mình đấy chứ, có lẽ mình vẫn chưa đủ tốt
Nó không thể nói gì, cũng không dám nhìn vào mắt hắn, trong suốt thời gian qua hắn đã luôn bên cạnh chăm sóc quan tâm nó, luôn yêu thương và xem Thái Dương như con đẻ của mình, với điều kiện tốt được nhiều người yêu thích vậy mà hắn vẫn luôn chỉ hướng về nó. Thật ra bản thân nó rất mâu thuẫn, Thiên Vũ đã yêu thương và bảo vệ nó cho đến hơi thở cuối cùng làm sao nó có thể phản bội anh????
Còn Nguyên Phong người đã yêu nó còn hơn yêu chính bản thân mình????
Nó nhìn về phía trước Nguyên Phong đặt Thái Dương trên vai đang đi về phía xe, người ngoài không biết sẽ nghĩ là 2 bố con cho mà xem,nó ngoảnh lại nhìn Thiên Vũ dường như nó cảm nhận được nụ cười của anh, giống như nụ cười của Thái Dương lúc này vậy. Nó cũng mỉm cười lòng nhẹ nhõm chạy về phía trước nắm lấy bàn tay của Nguyên Phong.