Tập kết: ngôi nhà mới
Chiều hôm đó, tin tức loan ra rằng vị hiệu trưởng đã phục hồi sức khoẻ, đã rời khỏi trường với khuôn mặt trắng bệnh và đôi môi mím chặt.
Sáng hôm sau, hiệu trưởng không đến trường. Vào giờ ăn trưa, thầy Tribly - hiệu phó - gọi điện thoại đến nhà bà hỏi xem bà có được khoẻ không. Điện thoại reng mãi chẳng ai trả lời.
Sau khi tan học, thầy Tribly quyết định điều tra tận nơi. Thế là thầy cuốc bộ tới tận nhà cô Trunchbull, nơi bìa làng. Đó là toàn nhà được xây dựng từ thời vua George, được mọi người gọi là Hồng gia trang, ẩn trong khu rừng phía sau đồi.
Thầy nhấn chuông. Không ai ra.
Thầy gõ cửa thật mạnh. Không ai ra.
Thầy gọi lớn:
- Có ai ở nhà không?
Không ai ra.
Thầy đụng vào cửa, ngạc nhiên vì cửa không đóng khoá. Thầy bèn đi vào trong.
Ngôi nhà tĩnh lặng, hoàn toàn không có một bóng người, tất cả đồ đạc còn nguyên chỗ của nó. Thầy Tribly lên lầu, vào phòng ngủ lớn. Mọi thử ở đây dường như vẫn bình thường, tới khi thầy bắt đầu mở các ngăn tủ và xem xét tủ lớn. Hoàn toàn trống rỗng. Quần áo, đồ lót, giày vớ. Tất cả đều biến mất.
Bà ta chuồn đi rồi, thầy nghĩ bụng như thế, rồi rời khỏi nhà, quay về trường để báo tin cho hội đồng trường biết hiệu trưởng đã ra đi.
Sáng hôm sau nữa, cô Honey nhận được một lá thư bảo đảm từ một luật sư địa phương báo rằng, tớ chúc thư của cha cô là bác sĩ Honey xuất hiện một cách đột ngột đầy bí ẩn. Theo vị luật sư, kể từ sau cái chết của cha, cô Honey là chủ nhân hợp pháp của ngôi nhà nằm nơi bìa làng (được gọi là Hồng gia trang) mà cho tới nay vẫn bị chiếm giữ bởi người mang tên Agatha Trunchbull. Tờ chúc thư cũng cho thấy số tiền tiết kiệm của cha cô (may mắn thay, nó vẫn còn nằm an toàn trong ngân hàng) được để lại cho cô. Vị luật sư viết thêm rằng, xin cô Honey vui lòng gọi tới cho ông ta càng sớm cáng tốt, để ngôi nhà và số tiền có thể được chuyển sang tên cô.
Cô Honey làm đúng như lời vị luật sư chỉ bảo, và chỉ trong vòng một tuần, cô dọn về ở tại Hồng gia trang, chính cái nơi cô đã lớn lên thành người. May mắn thay, đồ đạc và tranh ảnh gia dình vẫn còn nguyên vẹn. Kể từ đó, mỗi buổi chiều, sau khi tan học, Matilda là vị khách được chào đón tại Hồng gia trang, và một tình bạn thắm thiết giữa cô giáo với trò nhỏ ngày càng phát triển sâu đậm.
Ở trường, những thay đổi lớn cũng xảy ra, sau việc cô Trunchbull biến mất đã rõ ràng, thầy Tribly được hội đồng nhà trưởng chỉ định thay thế chỗ của bà ấy. Và sau đó, Matilda được chuyển lên lớp cao nhất do cô Plimsoll phụ trách. Cô Plimsoll nhanh chóng phát hiện ra đứa bé sáng chói và nổi bật một cách đáng kinh ngạc, đúng như lời cô Honey nói.
Vài tuần sau, vào một buổi chiều nọ, Matilda ngồi dùng trà với cô Honey trong nhà bếp của Hồng gia trang như thường lệ, đột nhiên, bé nói:
- Một điều lạ lùng đã xảy ra với em, thưa cô Honey.
- Kể cho cô nghe đi.
Matilda kể:
- Sáng nay, em định dùng đôi mắt xê dịch vài món đồ cho vui, nhưng em không làm được. Chẳng có cái gì di chuyển cả. Thậm chí em cũng không cảm nhận được sự nóng rực bên trong đôi mắt. Sức mạnh biến mất hoàn toàn rồi, em nghĩ vậy.
Cô Honey chậm rãi phết bơ lên lát bánh mì nâu, rồi phết lên đó thêm ít mứt bơ nữa. Cô nói:
- Cô đã đợi một điều như thế xảy ra.
- Cô đợi à? Tại sao vậy?
Cô Honey giải thích:
- Chỉ là phỏng đoán, nhưng cô suy nghĩ thế này. Hồi em ở trong lớp cô, em chẳng có gì để làm, chẳng có gì buộc em phải đấu tranh. Đầu óc thông minh của em muốn diên lên vì thất vọng. Nó sôi sục lên bên trong. Khối năng lượng khổng lồ đó không biết phóng đi đâu. Rồi tình cờ, em biết cách phóng năng lượng ra bằng mắt để khiến đồ vật di chuyển. Nhưng bây giờ, mọi việc đổi khác rồi. Em đang học ở lớp cao nhất, phải tranh đua với những đứa trẻ gấp đôi số tuổi em. Số năng lượng đó được dùng trong các tiết học hết rồi. Trí tuệ em phải vận dụng để đấu tranh, và nó bị bận rộn liên tục. Đó chỉ là lý thuyết của cô thôi, nhưng cô nghĩ nó không sai đâu.
Matilda nói:
- Em mừng là nó đã xảy ra. Em chẳng muốn mình là người làm phép lạ suốt đời đâu.
- Em làm đủ rồi. Chó đến bây giờ cô vẫn khó mà tin rằng em làm được tất cả điều này cho cô.
Matilda, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, ăn nhỏ nhẹ lát bánh mì bơ và mứt của mình. Bé rất yêu thích những buổi chiều được ngồi với cô Honey. Bé cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng khi cô hiện diện bên cạnh, và cả hai nói chuyện với nahu về mọi chuyện trên đời. Matilda chợt nói ra:
- Cô có biết trái tim con chuột đập 650 lần trong một phút không?
Cô Honey mỉm cười:
- Cô không biết. Thú vị thật. Em đọc nó ở đâu vậy?
- Trong cuốn sách em mượn ở thư viện. Có nghĩ là nó đập nhanh tới nỗi cô không nghe được từng tiếng một. Mà nó giống như tiếng ong vo ve.
- Phải thế thôi.
- Còn tim của nhím đập nhanh như thế nào, cô biết không?
Cô Honey lại mỉm cười:
- Nói cho cô biết đi.
- Không nhanh bằng tim chuột. 300 lần trong một phút. Nhưng như thế là quá nhanh so với một con vật chậm chạp, phải không cô?
- Ừ, còn gì nữa?
- Con ngựa. Tim nó đập chậm lắm. Chỉ có 40 lần trong một phút.