Cô Honey tự nhủ, dường như con bé này quan tâm tới tất cả mọi thứ. Ai ngồi bên cạnh nó không thể nào chán được. Mình thích ngồi với nó lắm.
Cả hai vừa ngồi vừa nói chuyện trong khoảng một tiếng hoặc hơn. Rồi đồng hồ điểm sáu giờ, Matilda tạm biệt cô và đi về nhà mình, cách đó khoảng tám phút cuốc bộ. Về tới cổng, bé nhìn thấy chiếc Mercedes to lớn màu đen đậu bên ngoài. Bé chẳng lưu ý đến điều đó lắm. Thường xuyên có những chiếc xe lạ đậu ngoài cổng nhà bé như thế. Nhưng khi bước vào trong, bé bất ngờ thấy một hiện trường hỗn loạn chưa từng thấy. Cha mẹ bé đang nhồi nhét quần áo và những vật dụng khác nhau vào những chiếc va ly to tướng. Bé kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy ba?
Ông Wormwood quằm mặt vào mớ đồ, không thèm nhìn lên:
- Chúng ta đi khỏi đây. Nửa tiếng nữa là ra sân bay rồi. Mày đi sắp xếp quần áo đi. Anh mày đang ở trên lầu và đã chuẩn bị xong. Còn mày thì nhanh lên.
Matilda kêu lên:
- Đi? Mà đi đâu?
- Tây Ban Nha! Khí hậu ở đó tốt hơn nước Anh này.
Matilda kêu lên:
- Tây Ban Nha? Con không muốn đi Tây Ban Nhà đâu! Con thích nơi này! Con thích đi học ở trường con.
Ông bố nạt nộ:
- Cứ làm điều mày được bảo. Đừng cãi cọ với tao. Không có mày, tao cũng đủ rắc rối rồi.
Matilda phụng phịu:
- Nhưng mà ba...
Ông bố hét to:
- Im đi! Chúng ta sẽ rời khỏi đây trong 30 phút nữa! Tao không muốn lỡ chuyến bay đó.
- Nhưng chúng ta đi trong bao lâu hả ba? Chừng nào chúng ta trở về?
Ông bố la toáng:
- Chúng ta không trở về đây nữa! Cút ngay! Tao bận lắm.
Matilda quay đi và bước ra khỏi cánh cửa đang còn mở toang. Ra tới đường, bé bắt đầu chạy thật nhanh về phía nhà cô Honey. Bốn phút sau, bé gặp cô đứng giữa vườn, giữa những luống hoa hồng với chiếc kéo trong tay. Cô Honey nghe tiếng chân Matilda chạy trên sỏi, vội vã ra khỏi luống hoa hồng để đón bé.
- Chà chà, có chuyện gì vậy cưng?
Matilda đứng ngay trước mặt cô, thở muốn hụt hơi, còn khuôn mặt thì đỏ bừng lên. Bé kêu lên:
- Họ sắp đi rồi! Họ điên lên hết rồi! Họ đang xếp đồ vào valy và họ sẽ đi Tây Ban Nha trong vòng 30 phút nữa.
Cô Honey nghẹ nhàng nói:
- Ai?
- Ba mẹ em và anh Mike của em. Họ nói em phải đi với họ.
- Đi nghỉ à?
Matilda kêu lên:
- Đi mãi mãi. Ba em nói chúng ta sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.
Im lặng một lát, rồi cô Honey nói:
- Thật ra cô không ngạc nhiên đâu.
- Nghĩ là cô biết họ sẽ đi? Sao cô không nói với em?
- Không, cưng ạ. Cô không biết họ sẽ đi. Nhưng tin tức không làm cô ngạc nhiên.
Matilda kêu lên:
- Tại sao? Cô hãy nói cho em biết tại sao đi!
- Vì ba của em mắc kẹt trong băng nhóm lừa đảo. Mọi người trong làng đều biết rõ điều đó. Cô cho rằng ba em nhận xe ăn cắp từ các vùng khắp đất nước. Họ mang xe ăn cắp tới chỗ ba em, ông ta thay bảng số xe, thay lớp sơn mới, màu khác. Bây giờ chắc ai đó báo cho ba em biết cảnh sát sắp dò đến chỗ ba em. Ông ta chỉ còn một cách là chạy đến Tây ban Nha thôi.
Cả hai đang đứng trên bãi cỏ trước ngôi nàh tường đỏ xinh xắn, với mái ngói hơn ngả màu the thời gian. Cô Honey còn cầm chiếc kéo trong tay. Buổi chiều vàng ấm áp và tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ trên những tàng lá cây gần đó.
Matilda chợt kêu kên:
- Em không muốn đi với họ đâu! Em không muốn đi với họ đâu!
- Cô e rằng em phải đi theo.
- Em muốn sống ở đây với cô. Cô hãy cho em ở đây với cô.
Cô Honey dịu dàng nói:
- Cô ước rằng em có thể ở với cô, nhưng e là không được. Vì họ là bố mẹ em, họ có quyền đưa em đi với họ.
Matilda hăm hở đề nghị:
- Nếu họ đồng ý thì sao? Nếu họ đồng ý thì em ở lại đây với cô được không? Cô có cho em ở với cô không?
Giọng cô Honey trở nên êm mượt:
- Có, nơi đây sẽ là thiên đàng.
- Có thể họ cho em ở lại đấy! Họ thật sự không quan tâm đến đứa vô tích sự như em. Chúng ta phải nhanh lên, họ sẽ đi bất cứ lúc nào!
Bé nắm chặt tay cô Honey, nói tiếp:
- Cô làm ơn đi với em và xin họ cho em ở lại! Chúng ta nhanh lên! Chúng ta phải chạy mới kịp!
Nháy mắt sau, cả hai đã chạy ra tới đường. Matilda chạy trước, nắm tay cô Honey kéo cô chạy theo bé. Cả hai vừa chạy vừa thở. Chiếc Mercedes vẫn còn ở bên ngoài, nắp thùng xe và bốn cánh cửa đều mở bung ra. Ông bà Wormwood và dứa con trai cầm valy chạy ra chạy vào như những con kiến.
Matilda nhào tới nói nhanh:
- Ba! Mẹ! Con không muốn đi với ba mẹ đâu! Con muốn ở lại đây sống với cô Honey! Cô ấy đồng ý, nhưng phải có sự cho phép của ba mẹ! Ba mẹ ừ đi! Ừ đi ba! Ừ đi mẹ!
Ông bố quay lại nhìn cô Honey:
- Cô là cô giáo đã có lần tới đây gặp tôi phải không?
Nói xong, ông ta tiếp tục lo sắp xếp mấy cái valy vào xe. Bà vợ lên tiếng:
- Ông phải để cái valy này vào băng sau. Thùng xe chẳng còn chỗ nào trống cả.
Cô Honey nói:
- Tôi muốn có Matilda. Tôi sẽ thương yêu và chăm sóc nó. Tôi sẽ trả tiền để mua sắm cho nó, ông không tốn xu nào đâu. Nhưng đây là ý kiến của Matilda đấy, vì nếu ông bà không cho phép, thì tôi không muốn làm phật ý ông bà.
Bà vợ cố nhét valy vào băng sau, nói: