Nguyệt Nhi sinh ra vô cùng xinh đẹp, hấp thụ ưu điểm của cha mẹ. Nhưng tựa hồ cô cũng luôn trong tình trạng không gầy không mập. Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể đầy đặn lên một tí. Kỳ thật dựa theo tiêu chuẩn hiện tại một chút cũng không béo. Song Tú không muốn con gái giẫm lên vết xe đổ của mình. Cô từ rất sớm đã bắt đầu kiểm soát chế độ ăn uống của Nguyệt Nhi, chẳng qua công hiệu không lớn lắm. Mắt thấy Nguyệt Nhi sắp 16. Nhưng thắt lưng so với những cô gái cùng tuổi của nó lớn hơn cả một vòng. Tú gấp đến mỗi ngày đều ngủ không được.
Nhìn vợ mỗi ngày thức đến vành mắt đen xì. Dân rốt cuộc nhịn không được nữa, có lẽ anh cho rằng thời gian đã xóa nhòa hết thảy. Lúc này kể cho vợ nghe cũng không sao nữa.
Hôm đó hai người cùng ngủ trên giường. Tú như trước trăn trở không ngủ được. Dân xoay người cô sang. Nghiêm mặt nói: "Em biết khi em xuất giá tại sao bỗng dưng gầy thế không?"
Tú kỳ quái lắc đầu, lập tức hỏi: "Tại sao?"
"Đó là vì anh, nhà của anh mặc dù nghèo, nhưng biết một biện pháp có thể làm cho người ta trở nên gầy đi. Nhưng tổ tiên dặn dò đây là cấm thuật, dùng nhiều khống chế không tốt sẽ bị báo ứng, song đến tột cùng là báo ứng gì thì không biết. Sau khi em về nhà này anh liền làm thuật này với em, về sau em muốn bỏ đi anh mới giải thuật, cho nên em lại béo lên." Dân buồn bã nói.
Tú đã qua tuổi tức giận. Kỳ thật cô sớm đã nghĩ mình đột nhiên trở nên gầy rồi lại béo lên có thể là do chồng mình giở trò, nhưng nghe được loại cách làm kỳ diệu này cũng cảm thấy hiếu kỳ. "Quên đi, đều đã là quá khứ, em không trách anh, có điều anh không thể làm lỡ Nguyệt Nhi nha, em phải cho nó gả vào một gia đình tốt! Anh nhanh nói cho em biết đi!"
Dân nhìn vợ sốt ruột, cũng không nhịn được. Rốt cuộc anh giơ ngón thực của mình lên, nói với Tú: "Là ngón tay."
"Ngón tay? Có ý gì?" Tú kỳ quái hỏi. Dân kể cho Tú biết, tương truyền mấy trăm năm trước, tổ tiên vào nạn đói tốt bụng thu nhận một người ăn mày. Nghe nói người ăn mày này không phải người phàm, là thuật sĩ Mao sơn du lịch dân gian, song giả trang thành ăn mày để xem thiện tâm của mọi người. Ông ta thấy tổ tiên Dân tâm địa thiện lương. Nên dạy một chút pháp thuật cho tổ tiên Dân. Về sau đời đời truyền xuống, phần lớn cũng đã thất truyền, chỉ còn một phương pháp làm ốm này lại bảo lưu được đến giờ một cách khó hiểu. Nhưng gia tộc Dân từ đó bắt đầu suy tàn. Sợ rằng việc đó cùng việc sử dụng pháp thuật Mao Sơn truyền lưu lại chứa nhiều kiêng kỵ có liên quan. Mao Sơn thuật rất nhiều cấm kỵ, một khi vi phạm, nhẹ thì xui xẻo hao tài, nặng thì có huyết quang tai ương thậm chí tổn thất đến đời sau. Có thể tổ tiên Dân đã quyết định dùng pháp thuật để làm gì đó bất nghĩa mới bị báo ứng như vậy.
Về phần pháp thuật Dân kể cho Tú này, kỳ thật chỉ cần nuốt móng tay của ngón thực mình là được. Nhưng thuật này nhiều nhất mỗi lần chỉ có thể duy trì vài năm. Hơn nữa mỗi người có thể gầy đến mức độ hữu hạn. Dùng hơn, nghe nói cuối cùng sẽ phát sinh chuyện rất kinh khủng. Bởi vì chỉ làm cho gầy đi, nên người nhà Dân cũng rất ít khi sử dụng, nhưng cha của Dân vẫn dạy Dân sử dụng.
"Khó trách về sau mỗi lần anh gặp em đều tốt bụng giúp em cắt móng tay như vậy." Giọng Tú là lạ nói. Dân cảm thấy có chút khó xử. Vuốt mặt vợ, "Anh đây chẳng phải là vì thích em sao."
"Quên đi, em cũng không tức giận, ngày mai anh liền làm thuật này đi, mau chóng làm cho Nguyệt Nhi gầy xuống."
Dân gật đầu, hai vợ chồng lại an tâm ngủ tiếp.
Quả nhiên, không lâu sau, Nguyệt Nhi thật sự gầy xuống hơn nữa trở thành cô gái gầy hoạt bát xinh đẹp có tiếng trong vùng. Hàng xóm xung quanh đều khen Dân và Tú nuôi được con gái tốt như vậy, khẳng định có thể gả cho một gia đình tử tế. Hai vợ chồng nghe xong cười không khép được miệng.
Nhưng sự tình rất không may, một hộ tài chủ lớn nhất địa phương muốn tìm con dâu. Ông nhà giàu này từng đề cập trước thể trọng vòng eo của con dâu đều phải chuẩn xác đến đơn vị nhỏ nhất. Tú đương nhiên để con gái đi thử. Đáng tiếc còn kém một chút. Hơn nữa Nguyệt Nhi đã nhẹ nhất rồi. Ông nhà giàu tuyên bố, qua một tuần nữa nếu không ai đủ tư cách, sẽ đến vùng khác tìm. Tú một mực muốn cho con gái gả vào. Liền bức Dân làm phép lần nữa. Dân bất đắc dĩ nói: "Em có nghe qua Thần Hành Thái Bảo Đới Tông không? Kỳ thật những loại thuật này đều có mức độ bất đồng. Nghe nói có một vị sứ giả khi đưa tin chậm trễ thời gian. Sợ bị quở trách, một vị thuật sĩ Mao Sơn dạy hắn lấy châm bạc đâm vào lòng bàn chân, nhịn xuống đau nhức, nặn máu ra. Có thể ngày đi ba trăm dặm, đêm đi ba trăm dặm. Quả nhiên đúng vậy. Về sau sứ giả lại hướng thuật sĩ lãnh giáo biện pháp chạy nhanh hơn. Thuật sĩ nói, chỉ cần móc xương bánh chè hai chân ra, có thể đi được hai ngàn dặm chỉ trong một ngày một đêm. Kết quả sứ giả bị dọa bỏ chạy."
(Tiêu: Thần Hành Thái Bảo Đới Tông là một nhân vật trong truyện Thủy Hử. Trong truyện, ông có phép thần hành, đeo một chiếc giáp mã vào chân có thể đi 200 dặm một ngày, đeo 2 chiếc giáp mã có thể đi 400 dặm, 1 ngày đeo 4 chiếc giáp mã có thể đi 800 dặm.)