Nhưng Tiểu Lục vẫn chưa tỉnh lại.
Tớ cùng trưởng thôn mới vừa trở về liền nghe tin, Tiểu Lục sau khi chúng tớ ra ngoài chưa đến nửa nén hương đã chết bất đắc kỳ tử ngay trong phòng. Tư thế lúc chúng tớ đi giống nhau. Nhưng khi chúng tớ rời đi cậu ta vẫn còn thở mà.
Chuyện chết người liền không còn giống như trước nữa. Tớ cảm giác được mình đã không cách nào ứng phó được rồi. Tớ bảo trưởng thôn báo cảnh sát.
"Cảnh sát? Chỗ chúng tôi không có." Đầu Trưởng thôn lắc như trống bỏi.
"Vậy bình thường xảy ra chuyện mọi các ông giải quyết như thế nào?"
"Chúng tôi dựa vào cộng đồng người trong thôn quyết định." Trưởng thôn nói như theo lẽ thường phải làm. Thật đúng là một thôn kỳ lạ, cư nhiên còn bảo lưu luật lệ giống thời Chu Văn Vương.
Tớ không thể làm gì khác hơn là bảo trưởng thôn tập trung tất cả lại đây, trước hết đừng nói cho cha mẹ của Tiểu Lục. Tớ không đành lòng thấy bọn họ thương tâm, hơn nữa quan trọng nhất là nếu bọn họ khóc nháo ắt sẽ làm sự tình càng phiền toái. Tớ một mình đứng trong phòng nơi Tiểu Lục tử vong nhìn thi thể của cậu ta, bởi vì tớ tin chắc cậu ta hẳn là chết rất không cam tâm.
Tớ không phải pháp y, nhưng tớ tốt xấu gì cũng là một người tốt nghiệp học viện y. Tớ còn nhớ mang máng những thứ giáo sư khoa giải phẫu đã dạy. Tớ bắt đầu cẩn thận nhìn thi thể của Tiểu Lục.
Mặt ngoài không có tổn thương gì, ít nhất mắt thường nhìn qua là đúng vậy. Tớ mới vừa cùng trưởng thôn ra ngoài khoảng hơn một giờ, thôn mặc dù không lớn, nhưng nhà Tiểu Lục cùng nhà trưởng thôn vừa vặn là hai cực khác nhau, cho nên đi bộ vẫn mất chút thời gian. Thi thể vẫn rất ấm, nhưng đã bắt đầu xuất hiện tụ máu, mặc dù còn chưa nổi rõ. Nhưng làm tớ cảm thấy hứng thú nhất chính là má trái của cậu ta.
Má trái của cậu ấy đã hoàn toàn bất đối xứng với má phải. Cơ hồ có thể nói là hai mặt bất đồng bị cắt giảm xuống một nửa khâu vào với nhau. Hơn nữa tớ phát hiện tụ máu mặt bên má trái có chút khác biệt.
Tụ máu xuất hiện sớm nhất là 30 phút sau khi người chết đi, bình thường bắt đầu xuất hiện sau khi tử vong 1 - 2 tiếng. Hình thành, phát triển tụ máu phải chia làm mấy giai đoạn.
Giai đoạn đầu hình thành tụ máu, gọi là kỳ trụy tích(máu sẽ chảy xuống những phần cơ thể thấp do lực hút trái đất và tích lũy ở đó). Thời kỳ này trong vòng 5 - 6 tiếng sau khi chết có thể đạt tới mức có thể thấy rõ ràng. Nhưng duy trì liên tục trong 6 - 12 tiếng. Tụ máu giai đoạn trụy tích bị nén tụ máu phai màu hoặc biến mất, ấn bên ngoài thì tụ máu lại hiện ra. Trước giai đoạn này nếu thay đổi vị trí thi thể. Tụ máu cũng theo đó thay đổi, bộ vị thấp mới một lần nữa xuất hiện.
Giai đoạn phát triển thứ hai của tụ máu là kỳ khuếch tán. Từ sau khi tử vong đến kỳ khuếch tán cần 8 tiếng, kéo dài từ 26 - 32 tiếng. Kỳ này huyết tương bị huyết sắc tố nhiễm đỏ thấm vào bộ phận chung quanh, lúc này ấn tụ máu đã không thể biến mất toàn toàn, chỉ là hơi phai màu, sau khi ngừng ấn tụ máu khôi phục màu gốc cũng chậm. Thay đổi vị trí thi thể, bộ phận tụ máu có khả năng lệch vị trí, bộ phận tụ máu thì bảo lưu ở bộ vị hình thành ban đầu.
Giai đoạn phát triển thứ ba của tụ máu là thời gian ngấm vào trong bộ phận khác lâu, kỳ này dùng ngón tay đè lên tụ máu không hề đổi màu, cũng không biến mất nữa, thay đổi vị trí thì tụ máu không hề dời đi.
Tụ máu ở các bộ vị khác của thi thể Tiểu Lục thuộc về giai đoạn thứ nhất, điều này cũng rất bình thường, nhưng khó hiểu chính là tụ máu của mặt bên trái cậu ta cư nhiên dưới ngón cái ấn vào lại không biến sắc, cũng không biến mất. Rõ ràng là thi thể đặt một thời gian dài mới có thể sinh ra tụ máu.
Hơn nữa, tụ máu của má trái hiện ra một loại màu đỏ, người mới chết cóng sẽ xuất hiện tụ máu màu đỏ.
Chết cóng?
Giờ là mùa hè mà!
Tớ cau mày rời khỏi đó, mặc dù tớ tiếp xúc với rất nhiều thi thể, nhưng đã lâu lắm rồi chưa gặp, vẫn có chút không thoải mái. Tớ đi xuống dưới lầu.
Trưởng thôn đã tìm mấy nhân vật quan trọng tới, bọn họ đều là những người đảm nhiệm một vài chức vụ trong thôn. Bọn họ đều tin tưởng trưởng thôn trước hết khẳng định sẽ không hại Tiểu Lục. Sau đó bọn họ bàn bạc có nên cứ như vậy chôn Tiểu Lục luôn hay không. Tớ đứng một bên chờ bọn họ đều tản đi rồi mới qua hỏi trưởng thôn.
"Phụ cận có chỗ nào cực lạnh không? Lạnh đến nỗi có thể đông chết người?" Tôi hỏi.
"Lạnh?" Trưởng thôn kỳ quái nhìn tớ, điều này cũng khó trách, nhưng ông ta suy nghĩ một chút, cư nhiên nói cho tớ biết: "Có, nơi này mùa hè có khi quá nóng, ngay phía sau núi của chúng tôi có mở một hầm băng, đựng một ít đá, làm sao vậy?"
"Lập tức mang tôi đi, mau." Tớ dùng giọng điệu không cần chất vấn nhiều nói. Trưởng thôn không thể làm gì khác hơn là mang tớ qua đó, mặc dù ông ấy lộ vẻ rất kinh ngạc.
Chúng tớ rất nhanh đã tới hầm băng phía sau núi kia. Nói là hầm băng, kỳ thật chẳng qua là một tầng hầm thôi. Phỏng chừng trước kia chỉ dùng để trữ thức ăn. Song chỉ vừa đến gần đã cảm thấy có chút lạnh.