Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 02:43:37 - 01/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

#33 » Gửi bài gửi bởi Hieukissyou » 16/06/2014 06:32 » @327542

"Haha, ngại quá, tôi thật sự rất kích động, cậu ngẫm lại xem một người chết có thể gặp lại được bạn cũ cậu nói xem tôi kiềm chế được sao?" Cậu ta đến gần hơn. Tớ cũng nhìn thấy đầu trái của cậu ta lõm xuống phía dưới. Đó hẳn là nơi té bị thương năm ấy.
Tớ nghênh tiếp bắt tay với cậu ta. Không có cảm giác gì đặc biệt, cũng giống người thường. Nếu miễn cưỡng mà nói, tớ cảm giác bàn tay của cậu ta so với người thường có cứng rắn hơn một chút.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì. Tôi bề bộn nhiều việc, không muốn chiêm ngưỡng cậu mãi." Tớ nửa thật nữa giỡn nói.
Sắc mặt Tạ Y Đạt có chút mất tự nhiên, khóe miệng co rúm, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường. "Quả nhiên vẫn tính tình như vậy, cậu đã trực tiếp, tôi cũng không che giấu. Chúng ta lên lầu nói." Nói xong liền dẫn tớ lên thư phòng của cậu ta.
Nếu tác phẩm nghệ thuật bày biện ở đại sảnh là đồ nhái. Vậy thư phòng quả thực chính là một viện bảo tàng. Phần lớn có những món tớ không kể được tên, nhưng tớ có thể cảm giác được chúng nó có linh hồn riêng. Đồ cổ tốt là đồ có hồn.
"Cậu nhất định rất kinh ngạc nhỉ, nhưng cậu tính không sai đâu, mấy tên ngốc kia hẳn đã bị dọa sợ không dám tới, nếu không thì dốt đặc không tin. Cậu là người duy nhất tới, tớ rất vui vì đã không nhìn lầm cậu." Tạ Y Đạt vẻ mặt tự tin ngồi trên sofa nhìn tớ. Nói thật tớ rất chán ghét loại tự tin này của cậu ta.
"Kỳ thật tôi có thể sống lại là nhờ có vợ của tôi." Tạ Y Đạt chậm rãi tự thuật, ngữ khí có chút thê lương.
"Đương nhiên, nếu như không có món đồ cổ trong truyền thuyết kia, tôi cũng không sống được." Tớ nhìn cậu ta, chung quy cảm giác trong thân thể cậu ta có loại sức mạnh bí ẩn nào đó chống đỡ.
"Năm đó các cậu sau khi đưa thi thể tôi về cho vợ tôi cô ấy cũng không mai táng. Mà dùng đồ dự trữ vội vàng đông lạnh tớ lại. Một mình đi tìm kỳ bảo có thể khiến tôi từ cõi chết sống lại."
"Kỳ bảo?" Tớ nghi hoặc hỏi, sau đó trong đầu giống như máy tính chuyển động tốc độ cao, trong truyền thuyết mấy ngàn năm trước có thể khiến người sống lại chỉ có một thứ.
"Phản hồn hương!" Tớ cùng cậu ta cơ hồ đồng thời nói ra.
"Không có khả năng." Tớ lập tức phủ định, "Loại đồ vật này chỉ là truyền thuyết mà thôi, lại nói, trong lịch sử ghi lại Phản Hồn Hương không có tác dụng lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là thuốc khử hủ sinh cơ, dùng để trị liệu chứng bệnh nặng mà thôi. 'Phản Hồn Hương. Đây là linh vật, mùi hương lan xa mấy trăm dặm, tử thi trong đất, ngửi vào liền sống' là cổ nhân khoa trương thôi."
(Tiêu: Khử hủ sinh cơ nghĩa là loại thuốc loại trừ phần hoại tử thúc đẩy cơ thịt kéo da non.)
"Hừ, tôi vốn tưởng rằng học rộng biết nhiều như cậu nghe thấy sẽ tin, hóa ra cậu cũng cùng những người thường này giống nhau không biết gì cả." Tạ Y Đạt cười lạnh, "Nếu đó là truyền thuyết, tôi đây sao có thể sống lại?"
"Hừ, trời mới biết, nói không chừng cậu khi ấy căn bản chưa chết, chẳng qua là tạm thời ngất xỉu mà thôi, đầu đã bị thương nặng rất dễ dẫn đến chết giả, việc này trong lịch sử y học cũng không phải chuyện gì hiếm hoi.
Tạ Y Đạt nhìn tớ, ánh mắt rét lạnh, tớ chỉ từng thấy loại ánh mắt này trên tử thi. "Tôi mời cậu tới là để giúp tôi, không phải tới nghe cậu nói về y học! Cậu đã không tin, tôi chỉ có thể đưa ra chứng cứ, đỡ cho cậu phải nói nhiều, nhưng cậu tốt nhất nên chuẩn bị tốt tâm lý." Nói xong, cậu ta liền đứng dậy, đi đến giá sách trong góc phòng, chẳng biết mở ra cơ quan gì, cư nhiên xuất hiện một mật thất.
"Đến đây đi, nhưng nếu cậu tiến vào sẽ không hối hận đâu." Nói xong cậu ta tự mình đi vào.
Bóng tối đại biểu cho những điều chưa biết, tớ có chút sợ hãi, nhưng hiếu kỳ chiếm ưu thế. Mặc dù về sau tớ may mắn còn mạng, song tớ cũng không hối hận, bởi vì dù sao tớ cũng chiếm được bảo vật chỉ có trong truyền thuyết mới xuất hiện.
Đó là một thông đạo cực kỳ lớn, cơ hồ đi chừng hơn 200 thước, trong thông đạo đốt đèn tường rất tàn cũ, bởi vì tớ biết loại gỉ sét này không chỉ vài ngày vài tháng là có thể hình thành được. Thông đạo rất khô ráo, con đường này khiến tớ rất kinh ngạc, bởi vì địa phương thuộc khu vực này mưa rất nhiều, tiếp tục đi sâu xuống phía dưới vậy mà còn có thể bảo trì khô ráo dị thường không đổi.
Sau khi đi qua thông đạo, chúng tớ đi đến một căn phòng hình quạt cực kỳ trống trải. Bốn phía của phòng đều là thạch bích, có khắc rất nhiều tranh vẽ, thật đáng tiếc tớ đối với khảo cổ không tinh thông lắm, chỉ biết ít nhất cũng phải trước thời Đường, bởi vì phục sức của nhân vật cùng họa pháp đều có khác biệt rất lớn với nét vẽ phiêu dật đầy đặn của thời Đường.
Tạ Y Đạt đi đến chính giữa căn phòng, đốt sáng một trản đèn thất bảo. Tiếp đó bắt đầu cởi y phục.
Hieukissyou
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️14/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸262/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Vô Động La Sát⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Nokia c2-00/2.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=28197

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic28197-32.html#p327542

Quay về Thơ, truyện ngắn