Đây rồi, nhà bà đồng mình cần tìm đây rồi. Hy vọng bà ta có thể giúp mình vượt qua chuyện này. Thật sự là mình chịu hết nổi rồi!
Khi tôi bước vào cửa, tôi bị ấn tượng sâu sắc bởi cái mùi nhang nồng nặc tràn vào cổ tôi. Thật khó chịu, nhưng tôi cố gắng bước tiếp vào chỗ ngồi chờ. Khách ở đây khá là đông, cũng phải vì bà ta khá nổi tiếng về việc trừ tà trong thành phố mà. Hồi trước tôi cũng có nghe những lời đồn về bà ta nhưng do không quan tâm lắm nên tôi không để ý. Mọi người gọi bà ta là bà Tâm, bà ta đã hành nghề trừ tà, bùa ngải đã gần 30 năm. Tôi lén nhìn vào phòng tiếp khách của bà ta, một người đàn ông tướng tá khỏe mạnh đang quay lưng lại bà ta, bà ta đang dùng một miếng cạo gió cào lên lưng ông ta. Tôi chăm chú theo dõi. Bỗng ông ta quay mặt lại bà Tâm, quay lưng về phía tôi. Thật khủng khiếp, sau lưng ông ấy nằm đè lên những vết cạo gió là một hình vẽ bằng chữ cổ, nhìn giống như 1 loại bùa ngải. Tôi nuốt nước bọt 1 tiếng ực rõ to, rồi chăm chú theo dõi tiếp. Bà Tâm cầm một cái hồ lô nhỏ, rót ra tay ông ta một chút nước rồi miệng lẩm bẩm đọc gì đấy. Tôi chăm chú nhìn cử chỉ của bà ta, từng hành động một. Khi bà ta ngừng lẩm bẩm, tôi mới để ý: tấm lưng của người đàn ông không còn 1 hình lá bùa, thậm chí cả những đường cạo gió cũng biến mất. Xong ông ta từ từ bước ra ngoài, gửi tiền cho người canh cửa và bước ra.
Tôi hồi hộp ngồi chờ, không biết chuyện kỳ lạ gì sẽ xảy ra với mình khi mình bước chân vào đấy. Tôi thấy sợ, nhưng so với nỗi sợ hồn ma Thỏ thì tôi quyết định ngồi chờ đến lượt mình. Ngồi chờ mãi, cuối cùng cũng đến lượt mình. Tôi bước từng bước cẩn thận vào căn phòng ấy. Vừa ngồi xuống ghế, bà ta liền hỏi:
- Sao bóng vía cậu yếu thế, mà hình như cậu bị ai đó đi theo
- Ơ... sao bà biết...
Bà ta không nói lại, tôi biết mình phải làm gì nên tôi bắt đầu kể chuyện của tôi và hồn ma Thỏ. Khi tôi kể đến đoạn tin nhắn thì bà ta nhăn mặt lại và nói:
- Thường thì hồn ma không thể soạn tin nhắn điện thoại cho ai cả, ngoại trừ khi phách của người ấy khi còn sống quá lớn.
- Phách? – Tôi bất thần hỏi lại.
- Đúng vậy, con người lúc còn sống gồm có 3 phần: hồn, phách và cơ thể. Chết chỉ là lúc hồn phách thoát ra khỏi cơ thể. Thường thì phần phách sẽ giữ hồn ở lại thế giới này, đến khi phách tan hết thì hồn sẽ đi qua thế giới bên kia. Nhưng đối với một số trường hợp chết quá oan ức hoặc có điều còn tiếc nuối ở thế gian này thì hồn sẽ hút những năng lượng xung quanh, tạo ra phách để tiếp tục ở lại thế giới này.
- Vậy... tại sao phách lớn lại ảnh hưởng đến điện thoại?
- Phách là nguồn năng lượng của hồn, thực sự thì hồn chẳng có thể tác động gì lên con người cả, nhưng phách thì có thể. Vì nó là một nguồn năng lượng nên nó có thể tác động lên mọi sự vật như người bình thường vậy.
Tôi nuốt nước bọt, run người hỏi tiếp:
- Vậy... làm sao tôi có thể thoát khỏi việc này?
- Cậu bị oan hồn theo, chứng tỏ giữa cậu và người đã chết có ân oán gì đấy chưa giải quyết hết, việc này tôi không thể giúp gì cậu, cậu phải tự làm.
Bà ta đưa tay làm hiệu, khi người canh cửa lại gần, bà ta thì thầm gì đó vào tai rồi ông ta bước vào trong nhà, lấy ra 1 cái chuông, 1 lọ nước nhỏ và 1 túi nhỏ đựng gì đấy.
- Đây là muối trừ tà và chiếc chuông gọi hồn. Vào 12h đêm nay, cậu hãy đến nơi cô ta chết, rải muối thành 1 vòng tròn quanh người, sau đó lắc chuông 9 tiếng để gọi hồn ma cô ta ra nói chuyện rõ ràng. Tuy là hồn ma nhưng họ vẫn có thể hiểu và giao tiếp như người bình thường.
Nghĩ đến việc đi gặp ma, tôi thấy rợn trong người. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của ma quỷ, huống gì đến việc đi gặp ma.
- Nhưng mà...
- Tôi biết cậu sợ điều gì. Đừng lo, tôi chuẩn bị cho cậu một ít nước thánh đây, hãy về rưới nước này lên một con dao và cầm theo. Khi hồn ma đấy lao vào tấn công cậu, cậu hãy dùng con dao ấy đâm vào nó, phách của nó sẽ tiêu tan và nó sẽ phải về thế giới bên kia.
Tôi gửi tiền rồi ra về. Thực sự thì tôi không biết mình đang suy nghĩ gì và nên làm gì nữa... Tôi cầm chắc trên tay bịch túi muối vì sợ lỡ tuột tay thì sẽ không còn cơ hội để có thể đối mặt với việc đang xảy ra nữa...
Đột nhiên, tôi có cảm giác như có ai đi sau tôi, tôi quay lại thì thấy có bóng người chạy khuất vào trong. Tôi tính đuổi theo xem ai đang theo tôi nhưng một suy nghĩ vụt qua làm tôi sợ không dám bước tiếp nữa. Bởi vì cái bóng ấy rất giống một người đã chết...Tôi cắm mặt xuống đất chạy thẳng về nhà, trèo lên giường trùm chăn lại. “Cố lên, đêm nay nữa thôi mọi chuyện sẽ chấm hết!”,”Nhưng mà lỡ như hồn ma ra tay giết mình, mình không kịp làm gì thì sao?”, “Không! Mình phải can đảm lên mới kết thúc chuyện này được”. Nhiều dòng suy nghĩ đấu nhau trong đầu của tôi. Tôi không biết thế nào là tốt hơn. Tôi trăn trở 1 lúc, nằm lăn qua lăn lại chợt tôi để ý trên bàn học tôi... đó là một cuốn vở rất quen. Đây là cuốn vở học thêm Sinh tôi nhờ Thỏ giữ giùm cơ mà... Sao nó lại nằm ở đây... Tôi chợt nghĩ ngợi lung tung rồi chạy thẳng xuống lầu hỏi mẹ:
- Ủa mẹ ơi, có ai mang vở đến cho con ạ?
- Mẹ không biết nữa, lúc mẹ về thì thấy cuốn vở con nằm trước cửa nên cầm vào cho con
Tôi trở lại phòng, cố gắng lấy hết can đảm để mở cuốn vở ra. Kẹp ngoài trang đầu tiên là chiếc cột tóc nhỏ mà tôi đã tặng Thỏ hồi đầu năm nhưng nó đã bị gãy làm đôi. Tôi lật tiếp từng trang, từng trang và giật mình khi thấy một dòng chữ bằng máu: “Tối nay tao sẽ tới lấy mạng mày!!!!”. Tôi đánh rơi cuốn vở, tôi sợ nhưng mà tôi sẽ không trốn tránh nữa, tôi sẽ đối mặt với hồn của Thỏ vào tối nay!!!!
Tôi cầm chiếc điện thoại lên, nhắn tin vào số Thỏ: “tối nay chồng sẽ đến gặp vợ lần cuối, nếu vợ muốn chồng chết, chồng sẽ theo vợ đến hết cuộc đời như đã hứa”. Tôi vừa nhắn tin mà tay tôi vừa siết chặt lấy lọ nước thánh. TỐI NAY, MỌI CHUYỆN SẼ KẾT THÚC!!!